Quyền Khuynh Nhất Thế
Chương 55 : Nhà đầu tư không rõ lai lịch
Bất quá nghĩ đến mục đích của mình, Hoàng Hạo vẫn nhẫn nại giải thích với Lục Duệ nói: "Là như thế này, công ty chúng tôi coi trọng một khối đất của quý phương, muốn xây dựng ở đây một nhà máy gia công nguyên liệu, đương nhiên, chúng tôi sẽ không sử dụng không công, sẽ trả phí dụng nhất định. "
Lục Duệ sửng sốt, hắn không cho rằng đó là chuyện buồn cười, huyện Thuận An ở phía cực bắc của tỉnh G, thuộc về cái loại thành phố biên thùy diện tích cũng không lớn trên bản đồ, hẻo lánh đến tột đỉnh, một chỗ nhỏ như vậy, sẽ có nguyên liệu gì có thể cung cấp cho xí nghiệp ngoại quốc? Tuy rằng hơi có chút nghi hoặc, thế nhưng Lục Duệ vẫn không dám khẳng định mình có phải là đa tâm hay không, dù sao Hoa Hạ đất rộng rất nhiều, rất nhiều thứ nước ngoài không có, có thể trong nước là phế vật, ở bên ngoài lại là bảo bối.
Mỉm cười gật đầu, Lục Duệ nói: "Nếu như vậy, vậy tôi đại biểu chính phủ trấn Hạ Gia, hoan nghênh Dennis tiên sinh đến chổ chúng tôi đầu tư."
Hoàng Hạo cười ha ha, đứng lên nắm tay của Lục Duệ nói: "Không dám, không dám, chúng tôi sau này còn muốn phiền phức chư vị lãnh đạo."
Hắn vừa định nói, chợt nghe thấy Lục Duệ nói: "Xin lỗi, Hoàng tiên sinh, ngài có thể chờ một chút hay không, chúng tôi cần xin chỉ thị một chút, ngài yên tâm, chỉ bất quá là đi một chút mà thôi, khẳng định sẽ không làm các người chờ lâu."
Hoàng Hạo sửng sốt, trong lòng lập tức âm thầm khinh bỉ những tên quan liêu trong nước, nhưng trên mặt vẫn bất động thanh sắc nói: "Chúng tôi đi bên ngoài là được rồi."
Lục Duệ gật đầu, hô: "Tiểu Chí, mang hai vị khách đi ra ngoài chơi."
Cất bước tiễn hai người nước ngoài người lai lịch không rõ, biểu tình trên mặt Lục Duệ tràn ngập nghi hoặc. Hạ Tụ Bảo nhìn biểu tình của Lục Duệ, cười nói: "Tiểu Lục bí thư, sao thế? Có chổ gì không thích hợp sao?"
Hiện tại tâm tình của ông ta vô cùng tốt, hai người kia nếu như thật sự muốn đầu tư ở chỗ này, vậy trấn Hạ Gia đã có thể có cơ hội thoát khỏi cái mũ nghèo khó, thấy Lục Duệ vừa rồi trò chuyện cùng người họ Hoàng vui vẻ như vậy, hẳn là không tồi.
Lục Duệ không lạc quan như vậy, mà là hơi có chút kỳ quái nói với Hạ Tụ Bảo: "Bí thư, nói thật với ngài, tôi cuối cùng vẫn nghĩ có chút cổ quái."
Hạ Tụ Bảo ngẩn ra, lập tức hỏi: "Cái gì cổ quái? Bọn họ là lừa đảo? Chúng ta đều nghèo thành như vậy, người ta lừa gạt chúng ta để làm gì?"
Lục Duệ vỗ đầu, cười ha hả nói: "Cũng phải, có thể là tôi đa tâm. Tôi cuối cùng nghĩ hai người kia không đơn giản, thật giống như, thật giống như có mưu đồ."
Hắn vừa nói như thế, Hạ Tụ Bảo lại có chút chần chờ, ông dù sao cũng là bí thư nhiều năm, đầu óc rất linh quang. Suy nghĩ một chút, mới nói: "Nếu không, chúng ta kéo dài vài ngày?"
Không đợi Lục Duệ trả lời, ông ta lại khoát khoát tay nói: "Không được, không được, lỡ như người ta thật sự là tới đầu tư, tôi cái này không phải đem tiền đưa tới cửa đẩy ra bên ngoài sao?"
Suy nghĩ một chút, Lục Duệ kiên quyết nói: "Lão bí thư, ngài cứ nói huyện ủy bên kia muốn nghiên cứu một chút, ngày mai cho bọn họ câu trả lời thuyết phục. Tôi quay đầu lại sẽ gọi điện thoại cho bạn học tôi, nhờ bọn họ giúp đỡ kiểm tra, nước Mỹ có công ty này hay không, ngài xem như thế nào?"
Hạ Tụ Bảo cười ha ha, vỗ trên vai của Lục Duệ, "Vẫn là người đọc sách đầu óc dùng được, chủ ý như thế đều để cậu nghĩ ra được. Cậu nói rất đúng, là tìm hiểu hai tên quỷ ngoại quốc này, lỡ như là lừa đảo, chúng ta có thể sẽ rất mất mặt."
Lục Duệ trợn trắng mắt, sờ sờ vai có chút đau nhức của mình, trong lòng nói lực tay của vị lão bí thư này thật là không nhỏ. Nhưng thấy mấy người phó trưởng trấn khác đang cúi đầu nghẹn cười, rõ ràng cũng hưởng thụ qua đãi ngộ như mình.
... ... . . .
... ... . . .
Mặt trời đỏ rực cao cao xa vời, ánh mặt trời chính ngọ làm cho mùa đông lạnh lẽo ở đây thêm một chút ấm áp, ăn trưa trong chính phủ trấn, Lục Duệ cùng mấy người phó trưởng trấn và Hạ Tụ Bảo ngồi ở căn phòng duy nhất trong tiệm cơm, gọi mấy món rau xào, vài món cơm trưa. Tuy rằng là giờ cơm, thế nhưng trong tiệm cơm này ngoại trừ mấy người bọn họ, chỉ có hai ba người, sinh ý quả thật ảm đạm.
Hạ Tụ Bảo vừa rồi trao đổi ý kiến cùng Lục Duệ, quyết định kéo dài hai người nước ngoài một chút, lỡ như đối phương là lừa đảo, mình bị xử phạt không quan trọng, nếu như khiến cho dân chúng trong trấn gặp tai ương, đó chính là chuyện Hạ Tụ Bảo lão gia tử không thể đáp ứng. Đời này ông không gì truy cầu, thăng quan phát tài cách ông cũng rất xa, chỉ cần có thể khiến cho dân chúng của trấn Hạ Gia sống qua ngày lành, ông đã thấy đủ.
"Tiểu Lục, biện pháp cậu vừa rồi nói thật sự hữu dụng?"
Phó trưởng trấn Hạ Quốc Lệ mở miệng hỏi. Bà ta cùng Hạ Quốc Thành đều là vãn bối bổn gia của Hạ Tụ Bảo, tốt nghiệp cao trung xong vào trấn đi học, sau đó cán bộ trên trấn thiếu người, lúc này mới điều vào chính phủ trấn làm phó trưởng trấn, thông qua miệng của trưởng bối, bà ấy tự nhiên rõ ràng Lục Duệ làm như vậy là có mạo hiểm rất lớn, cho nên mới mở miệng hỏi.
Không chỉ có là bà ta, mấy người phó trưởng trấn còn lại đều có chút nghi hoặc, làm quan nào có ai không hy vọng làm ra chiến tích, nếu như thật có thể kéo một đầu tư của xí nghiệp bên ngoài tới trấn Hạ Gia đầu tư, tối thiểu mấy người ở đây đều có cơ hội điều đến trong huyện?
Lục Duệ thở dài một hơi, uống một ngụm rượu trắng, lúc này mới trầm giọng nói: "Hạ đại tỷ, tôi nói thật với ngài nha, chuyện này tôi ước gì bọn họ là thật, như vậy tối thiểu chúng ta cũng có một hi vọng phải không? Nhưng, nhưng lỡ như giả thì sao?"
Nhìn về phía núi lớn ngoài cửa sổ xa xa, Lục Duệ bỗng nhiên có chút thương cảm nói: " Bên trong núi này nếu như thật sự có thứ gì tốt, bị người nước ngoài lấy đi, chúng ta còn đáp ứng thống khoái, đó là sẽ bị người ta nắm đầu!"
Mọi người thoáng cái đều lâm vào im lặng, tuy rằng trong lòng nghĩ lời của Lục Duệ nói có chút giật gân, thế nhưng hắn nói quả thật có đạo lý.
Không biết qua bao lâu, Hạ Tụ Bảo vẫn không nói chuyện nhìn quanh một chút, ho khan một tiếng nói: "Không sai! Tiểu Lục bí thư nói rất đúng, tôi không thể vì mình thăng quan phát tài, phá hủy đường sống của hậu nhân. Giống như hắn nói, lỡ như hai tên quỷ ngoại quốc này thật sự có ý xấu gì, chúng ta sẽ bị bêu danh! Không phải là, các người muốn vài chục năm sau đứa nhỏ trong nhà mình bị người chỉ vào mũi mắng?"
Dừng một chút, ông ta nói tiếp: "Tôi không đi học được vài năm, lúc trước cũng là xoá nạn mù chữ học được con chữ, nhưng tôi biết ở thâm sơn cùng cốc kẻ có tiền sẽ không vô sự xum xoe, nếu như không có thứ gì có thể ôm lấy bọn họ, mọi người nghĩ hai tên quỷ ngoại quốc có thể tới chổ chúng ta? Ngay cả một chổ TV cũng không có, dựa vào cái gì mà xây nhà xưởng ở đây? Đó không tốn tiền hả?"
Nhìn thoáng qua mấy người phó trưởng trấn thật sâu, Hạ Tụ Bảo hừ một tiếng nói: "Lão tử cũng tuyên bố luôn, chuyện này phải nghe Tiểu Lục bí thư, nếu ai dám quấy rối, nói lý ra là đáp ứng hai người kia chuyện gì, cẩn thận lão tử lột da hắn! Còn nữa, Hướng Đông, cậu trở lại đi hỏi thăm người ta, hai người nước ngoài này mấy ngày nay đi nơi nào? Tôi nghe nói bọn họ hình như đã tới vài ngày, đều khảo sát xong địa hình, con bà nó, còn bảo mật với lão tử, cũng không nhìn, đây là địa bàn của ai!"
Lục Duệ không nói gì, vị Hạ lão bí thư này dáng vẻ chẳng giống một quan viên, hoàn toàn như thổ phỉ gia trưởng. Bất quá như vậy cũng tốt, nhìn hai người kia đi nơi nào, hay là có thể tìm ra một chút đầu mối cũng tốt.
Do dự một chút, Lục Duệ vẫn là nói: "Bí thư, có nên xin chỉ thị của chính phủ huyện và huyện ủy một chút hay không?"
Hạ Tụ Bảo cười ha ha, khoát khoát tay nói: " Nói gì với bọn họ? Trình Chí Hoa lão tử còn không sợ, tại sao phải sợ đám người kia?"
Lúc này Lục Duệ đã hoàn toàn không nói gì, dĩ nhiên ngay cả đại danh của bí thư thị ủy đều dám gọi thẳng, vị Hạ lão bí thư này ương ngạnh có thể thấy được.
Thấy lông mày nhăn lại của Lục Duệ, Thái Hiểu Hà biết hắn có thể hiểu sai, cười nói: "Tiểu Lục bí thư còn không biết, Trình bí thư thị ủy năm đó lên núi xuống nông thôn ở trong nhà của lão bí thư chúng ta, lúc đó nếu không lão bí thư, thì ông ta đã chết đói. Hiện tại Trình bí thư mỗi năm đều phải đến nhà lão bí thư chúc tết."
Lục Duệ lúc này mới hiểu được, thì ra người ta có hậu trường thật to! Ân nhân cứu mạng của bí thư thị ủy, phỏng chừng huyện ủy bọn họ hận không thể đem vị lão gia tử này lên làm tổ tông.
Hạ Tụ Bảo có thể cũng rất thoả mãn thần tình biểu hiện ra ngoài của Lục Duệ, hơi đắc ý uống một ngụm rượu, vừa muốn nói, thì thấy Phùng Chí thở hổn hển chạy đến.
Nhướng mày, Hạ Tụ Bảo trầm giọng nói: "Thằng nhãi con, chạy cái gì, xảy ra đại sự gì?"
Phùng Chí cười hắc hắc, lau mồ hôi trên mặt, thấp giọng nói: "Lão bí thư, hai người kia quay về thị trấn, nói là ngày mai qua, tôi chỉ là muốn nói cho các người một tiếng."
Lục Duệ cùng Hạ Tụ Bảo liếc nhìn nhau, đều từ trong mắt của đối phương thấy một tia nghi hoặc.
Trầm ngâm một chút, Lục Duệ hỏi: "Bọn họ nói cái gì? Cậu nhớ kỹ chứ?"
Phùng Chí lắc đầu, ngượng ngùng hồi đáp: "Xin lỗi, Lục bí thư, tôi nghe không hiểu bọn họ nói gì."
Lục Duệ gật đầu, biết Hoàng Hạo và Dennis khẳng định dùng tiếng Anh giao lưu, Phùng Chí tốt nghiệp sơ trung muốn nghe hiểu tiếng Anh của bọn họ, quả thật có chút khó. Xem ra, chỉ có thể nghĩ biện pháp nhờ Cường tử bọn họ tại Giang Khẩu kiểm tra, cũng là đợi lúc ký hẹn nhìn đối phương rốt cuộc có chủ ý gì.
Mọi người không nói, tâm tình đều có chút hạ xuống, nhưng thấy Phùng Chí cũng không có rời đi, mà là trên mặt lộ ra biểu tình suy tư, tựa như đang nhớ lại cái gì.
Thở dài một hơi, Lục Duệ biết hắn ta nhớ lại lúc hai người kia nói chuyện, thế nhưng dù sao hắn ta bất quá chỉ là tốt nghiệp sơ trung, đối với từ đơn tiếng Anh phức tạp muốn khiến cho hắn nhớ kỹ thật sự là quá khó khăn, đừng nói là hắn, cho dù là Lục Duệ ở đấy, cũng chỉ có thể đại khái mà thôi.
Đứng lên, Lục Duệ vừa định đi ra trước WC, chợt nghe Phùng Chí bỗng nhiên hét lớn một tiếng: "Kháo!" ( Tiếng chửi thề)
Lục Duệ ngẩn ngơ, có chút không rõ nhìn Phùng Chí, trong lòng nói tên nhóc này lá gan không nhỏ, dám ở bí thư trước mặt mắng chửi người, không muốn sống à. Quả nhiên, Mã Hướng Đông một cước đạp qua, trong miệng mắng: "Thằng nhãi con, muốn chết phải không, dám ở trước mặt bí thư mắng chửi người!"
Nhưng Phùng Chí hình như không cảm giác, bị đá ngã xuống đất vẫn nhìn chằm chằm vào Lục Duệ như trước, trong miệng nói: "Kháo, khẳng định là kháo! Hai người kia nói cũng là find the coal!"
Lục Duệ trong lòng bỗng nhiên cả kinh, dưới chân hơi có chút lảo đảo, bất chấp cái chén rơi xuống mặt đất, quỳ xuống, kéo tay của Phùng Chí hỏi: "Cậu xác định, là kháo?"
Truyện khác cùng thể loại
896 chương
82 chương
94 chương
78 chương
10 chương