Quyền Khuynh Nhất Thế
Chương 509 : Không nể tình
Âu Văn Hải nghe thấy lời nói của Lục Duệ thì im lặng.
Lục Duệ nói đúng, nếu như không phải hắn vẫn luôn thỏa hiệp thì cũng sẽ không xuất hiện chuyện như vậy. Hơn nữa chuyện lần này chẳng ai cứu được Nông Quân.
Vào lúc này, cửa phòng bệnh mở ra, thư ký của Âu Văn Hải có chút kích động nói: "Thị trưởng, bên ngoài, bên ngoài có rất nhiều quân nhân tới!"
Âu Văn Hải sửng sốt, lập tức sắc mặt đại biến.
Một chiếc xe việt dã màu xanh treo biển quân phân khu tỉnh H đỗ trước cửa bệnh viện nhân dân huyện Cẩm Phú, đi xuống là hai nữ nhân mặc quân trang, sau chiếc xe việt dã mà họ ngồi là hai chiếc xe tải quân dụng, sau khi xe dừng lại, một đoàn binh lính súng vác vai, đạn lên nòng từ trên xe nhảy xuống.
Bởi vì bí thư thị ủy Đặng Tiền Tiến và thị trưởng Âu Văn Hải đều ở đây, hơn nữa Lục Duệ lại bị thương, cho nên huyện cục phái ra mấy cảnh sát canh ở cửa, nhìn thấy hai nữ sĩ quan cầm đầu đó, cảnh sát lập tức ngẩn ra.
Trong hai nữ quân nhân, người trẻ tuổi hơn quân hàm không ngờ là là hai vạch bốn sao. Mà người đi trước không ngờ là quân hàm màu vàng rực rỡ, hai bên là cầu vai màu đỏ, ở đế quân hàm đính lá màu vàng và một dấu sao màu vàng.
Đại tá!
Thiếu tướng!
Ba gã cảnh sát đứng canh cửa không kịp nghĩ gì vội vàng cúi chào: "Thủ trưởng."
Thiếu tướng dẫn đầu nhìn bọn họ rồi bình tĩnh nói: "Tiểu muội, bảo người của em thay những đồng chí địa phương này."
Sau đó cô ta nhìn về phía tên cảnh ti cấp hai, nói: "Các anh có thể nghỉ ngơi rồi, chuyện ở đây sẽ do bộ Tổng Tham tiếp nhận xử lý."
Nói xong câu đó, vị thiếu tướng này trực tiếp đi qua hai cảnh sát đầu đầy mồ hôi, trực tiếp đi vào trong bệnh viện, mà phía sau cô ta, cô đại tá kia đã bắt đầu an bài bộ hạ của mình tiến hành cảnh giới chung quanh.
Bước bộ pháp trầm ổn, thiếu tướng xuất hiện ngoài cửa phòng cấp cứu, đám người Lục Duệ đã nhận được tin tức, đối với sự xuất hiện của một thiếu tướng lục quân, bất kể là Âu Văn Hải hay là Đặng Tiền Tiến, lúc này đều có chút hoảng loạn, ở Hoa Hạ, bất kể là lúc nào, chỉ cần một chuyện liên quan tới quân đội, vậy tất nhiên sẽ trở nên phức tạp.
Đặng Tiền Tiến là quan viên địa phương, mày mặt tươi cười giơ tay cười nói: "Xin chào đồng chí thiếu tướng, tôi là bí thư thị ủy Đặng Tiền Tiến Mộc Dương."
Ý tứ của hắn vốn là trước tiên chào hỏi đối phương, sau đó thì mới hỏi ý đồ đến của đối phương, không ngờ cô thiếu tướng đó chẳng buồn nhìn Đặng Tiền Tiến lấy một cái, trực tiếp đi qua hắn và Âu Văn Hải, tới trước mặt Lục Duệ và Lâm Nhược Lam.
Lâm Nhược Lam nhìn thấy người tới, nước mắt vốn đã ngừng rơi lại không kềm được mà chảy ra, nghẹn ngào nói một câu: "Chị..." Rồi không nói được gì nữa.
Ngẩng đầu ngẩng đầu, nhìn nhìn Thượng Quan Thâm Tuyết trước mặt, cố nặn ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn: "Đại tỷ, để chị lo lắng rồi."
" Lão tổ tông nhà chúng tôi bảo tôi gửi tới cậu một câu, bất kể hậu quả lớn thế nào, muốn chơi thế nào thic hơi! Nếu ở địa phương không làm nữa thì làm lính, bảy đại quân khu tùy tiện cho cậu chọn."
Thượng Quan Thâm Tuyết đứng trước mặt Lục Duệ, sắc mặt bình tĩnh, chậm rãi nói một câu khiến Đặng Tiền Tiến vốn đang muốn phát hỏa cũng phải run sợ.
Lục Duệ gật đầu, lão tổ tông của Thượng Quan gia là bà nội của Thượng Quan Thâm Tuyết, năm đó cũng là một vị nhà cách mạng nổi danh thế hệ trước của Hoa Hạ, xuất thân bác sĩ bệnh viện dã chiến, người được bà ta cứu sống sống đến bây giờ vẫn còn không ít, lúc trước sau khi mình và Lâm Nhược Lam kết hôn, còn đặc biệt tới thăm bà cố nội chỉ ru rú trong nhà này, nghe nói Thượng Quan lão gia tử từng bị bắt ở khu địch chiếm đóng, chính là ông nội thân sinh của Lâm Nhược Lam đã dẫn người cướp ngục cứu Thượng Quan lão gia tử ra.
Thượng Quan gia vừa tỏ thái độ, đại biểu cho không chỉ là một nhà bọn họ, mà là thái độ của toàn bộ quân đội.
Lúc này, Thượng Quan Nhược Tuyết đã dẫn người của mình tới, sau lưng cô ta là binh lính trong tay ôm súng đen ngòm khiến cho người ta không rét mà run.
" Đại tỷ, chị đang chơi trò gì vậy?" Lục Duệ cười khổ, nhìn thấy tư thế này, trong lòng hắn vừa cảm động vừa bất đắc dĩ, nói với Thượng Quan Thâm Tuyết: "Lãnh đạo Thị ủy thị chính phủ đang ở đây, thị cục và huyện đều phái người canh gác, không sao đâu, đừng bày ra thế trận lớn như vậy."
Thượng Quan Nhược Tuyết cười hắc hắc, ngắt lời Lục Duệ: "cậu cứ yên tâm đi, đây là ý tứ của lão gia tử mấy nhà, tôi thế này là còn đỡ đấy, theo ý tứ của chú Tào và chú Kim thì bọn họ định phái dã chiến quân từ Phụng kinh tới cơ."
Lục Duệ không nói gì, nghĩ thầm nhà mẹ đẻ vợ mình là những ai vậy, còn vận dụng tới cả dã chiến quân, nếu thật sự làm như vậy, chắc các bên trên bên trên hận mình chết mất.
Lục Duệ lắc đầu nói: "Chị, chị cho những người này rút đi, không cần như vậy đâu."
Thượng Quan Nhược Tuyết định lên tiếng thì Thượng Quan Thâm Tuyết ngăn lại, cô ta gật đầu nói với em gái: "Dẫn người của em tới đóng quân ở quân phân khu Mộc Dương, lưu lại người đội một cho chị."
Thấy chị gái và Lục Duệ đều kiên trì như vậy, Thượng Quan Nhược Tuyết oán hận trừng mắt lườm đám người Âu Văn Hải ở bên cạnh một cái, xoay người trực tiếp của cô ta người của cô ta rời khỏi, dù sao thân phận của cô ta còn cao hơn Sở Thiên Ca, hơn nữa là người chấp hành nhiệm vụ đặc thù, có quyền lực yêu cầu quân địa phương phối hợp.
Sau khi Thượng Quan Nhược Tuyết rời khỏi, Đặng Tiền Tiến và Âu Văn Hải mới dám tới tự giới thiệu, Thượng Quan Thâm Tuyết cũng chẳng thèm bắt tay họ, chỉ khi Âu Văn Hải vấn an mình thì gật đầu, xem như nể mặt Lục Duệ, có điều lập tức nghiêm mặt nói với Đặng Tiền Tiến: "Bí thư Đặng phải không, Mộc Dương các anh đúng là địa phương khiến cho người ta bất ngờ, Hoa Hạ chúng ta có nhiều thành thị như vậy, chắc cũng chỉ có Mộc Dương mới xảy ra chuyện thế này, đường đường là một bí thư huyện ủy, bị người ta ám sát trên đường, mà qua 24 tiếng đồng hồ rồi, ngay cả bóng dáng của hung thủ cũng không thấy, địa phương các anh nếu không bắt được thì có thể trọng điểm nhờ quân đội chúng tôi giúp."
Rất không nể tình!
Sắc mặt Đặng Tiền Tiến lập tức biến thành như màu gan lợn, ngay cả Âu Văn Hải lúc này vẻ mặt cũng không vui, đại biểu quân đội đột nhiên xuất hiện này thái độ không khỏi quá mức kiêu ngạo rồi, không hề nể mặt quan địa phương, làm gì có chuyện như vậy? Nếu không nể đối phương mang quân hàm thiếu tướng, không muốn ảnh hưởng tới quan hệ địa phương và quân đội, hai người sợ sớm đã phẩy tay áo bỏ đi rồi.
Lục Duệ lúc này cuối cùng cũng mở miệng giải cho bọn họ, cười áy náy với Âu Văn Hải, Lục Duệ đứng lên vươn tay giới thiệu: "Tôi giới thiệu cho mọi người một chút."
Nói xong, chỉ chỉ về phía Đặng Tiền Tiến và Âu Văn Hải rồi nói với Thượng Quan Thâm Tuyết: "Vị này là đồng chí Đặng Tiền Tiến, bí thư thị ủy Mộc Dương chúng tôi, còn vị này là đồng chí Âu Văn Hải, thị trưởng thị chính phủ Mộc Dương, cũng là lãnh đạo cũ của tôi, lúc trước tôi còn làm thư ký cho ông ta."
Nghe thấy lời nói của Lục Duệ, Thượng Quan Thâm Tuyết gật đầu, không để ý tới Đặng Tiền Tiến, ngược lại cười ha ha nói với Âu Văn Hải: "Thị trưởng Âu, chào anh."
Sắc mặt Đặng Tiền Tiến càng khó coi, Lục Duệ cũng không để ý đến hắn, chỉ chỉ về phía Thượng Quan Thâm Tuyết rồi tiếp tục giới thiệu với hai người: "Vị này là chị gái nuôi của vợ tôi, cũng là bằng hữu của tôi, người phụ trách của phòng hai tình báo Tổng Tham Thượng Quan Thâm Tuyết thiếu tướng."
Phòng hai tình Tổng Tham?
Người phụ trách?
Hay rồi, Đặng Tiền Tiến cố nén xung động sắp hộc máu, lộ ra nụ cười khó coi với Thượng Quan Thâm Tuyết: "Bộ trưởng Thượng Quan, cô khỏe chứ."
Thượng Quan Thâm Tuyết cười lạnh lùng: "Bí thư Đặng, anh cũng thật biết nói đùa với tôi, em trai và em gái tôi thiếu chút nữa bị người ở địa phương anh giết, tôi làm sao mà khỏe được? Nói thật, hiệu suất của địa phương các anh thật sự quá kém, thời gian dài như vậy, mà vẫn không tìm thấy hung thủ."
Đặng Tiền Tiến cảm thấy mình hiện tại huyết áp phải lên tới hai trăm, nhiều năm như vậy hắn lần đầu tiên cảm giác mình chẳng thà ngất đi còn tốt hơn, nhưng hắn biết làm gì bây giờ? Đối phương không phải tư lệnh quân phân khu như Sở Thiên Ca, trên vai người ta đeo một đóa hoa thì không nói, hơn nữa còn là quan lớn c bộ môcủa tình báo, nhìn đám thủ hạ như lang như hổ thiếu chút nữa thì bắn cảnh sát của bệnh viện ra ngoài, lý do rất đơn giản, người ta không tin cảnh sát."
Đường đường là cảnh sát thị cục không ngờ không được tín nhiệm, thị ủy thị chính phủ thành phố Mộc Dương triệt để mất hết thể diện rồi.
Lục Duệ lắc đầu bất đắc dĩ, tuy rằng Thượng Quan Thâm Tuyết làm như vậy là để trút giận cho mình và Lâm Nhược Lam, nhưng hiệu quả này không thích hợp với Lục Duệ.
"Bí thư Đặng, thị trưởng Âu, tôi thấy hai vị cũng không cần thiết phải ở đây nữa, chị tôi nếu đã tới thì cũng không nhọc hai vị lo lắng." Lâm Nhược Lam lúc này cũng dần dần khôi phục lại, đứng lên đi đến trước mặt Âu Văn Hải và Đặng Tiền Tiến, thản nhiên nói: "Tôi tin thị chính phủ Mộc Dương sẽ cho chúng tôi một câu trả lời hài lòng: "
Cô ta nếu đã nói như vậy, Âu Văn Hải và Đặng Tiền Tiến tất nhiên cũng không thể ở thêm nữa, khách khí mấy câu rồi hai người cáo từ.
Nhìn bóng dáng của bọn họ, Lục Duệ liếc Thượng Quan Thâm Tuyết bên cạnh cười khổ nói: "Đại tỷ, chị làm gì vậy? Làm lớn như vậy không giống phong cách của chị."
Thượng Quan Thâm Tuyết nói: "Yên tâm đi, tôi làm như vậy là được bên trên giao phó, chuyện này của cậu chỉ là một khúc mào đầu, có một số người quá càn rỡ, cần được giáo huấn."
Lục Duệ biết, đây là liên quan tới đấu tranh của thượng tầng, có điều cái này chẳng liên quan gì tới hắn cả, sâu trong lòng Lục Duệ vẫn là một người bao che khuyết điểm, chậm rãi tựa vào ghế của bệnh viện, Lục Duệ thở phào một cái, vẻ mặt dần dần âm trầm: "Đại tỷ,đã tra được tin tức của Nông Quân chưa?"
Thượng Quan Thâm Tuyết biến sắc: "cậu muốn làm gì?"
Lục Duệ lạnh lùng nhìn Thượng Quan Thâm Tuyết: "Người khác có thể phóng hỏa thì sao tôi không thể đốt đèn? Nông Long Hải hắn tốt nhất cầu nguyện Đình Đình không sao, nếu không, tôi cũng muốn nhìn xem rốt cuộc là tôi chơi cho hắn ngã hay là hắn giết chết tôi."
Thượng Quan Thâm Tuyết im lặng, Lục Duệ nhìn thoáng qua Lâm Nhược Lam, ôn nhu nói: "Xin lỗi, để em lo lắng rồi."
Cùng lúc đó, đèn phòng cấp cứu bỗng nhiên tắt! Tim Lục Duệ trong nháy mắt này như tọt lên tới cổ họng.
Truyện khác cùng thể loại
32 chương
156 chương
105 chương
393 chương
15 chương
42 chương