Quyền Khuynh Nhất Thế
Chương 444 : Thổ hoàng đế
Xã Cát Tường là xã nghèo khó nổi danh huyện Cẩm Phú, theo Lục Duệ, toàn bộ xã thậm chí ngay cả nhà lầu cũng không có mấy, rất khó tưởng tượng nơi này sẽ là một trong những nơi sản sinh lương thực nổi danh huyện Cẩm Phú, căn cứ vào số liệu của Lục Duệ, sản lượng lương thực hàng năm của nơi này có thể xếp trong top ba toàn huyện, nhưng trình độ thu nhập bình quân của người dân lại xếp trong ba hạng cuối toàn huyện.
Người ở xã Cát Tường Mùa thu rất thưa thớt, nói một cách chính xác, lúc này người dân tất cả đều bận rộn tất cả đều bận thu hoạch, ruồi bọ ong ong bay qua bên cạnh, Lục Duệ chau mày, liếc nhìn những căn nhà rách nát trước mặt.
Nơi này là thôn Hỏa Cư xã Cát Tường, là địa điểm đầu tiên Lục Duệ điều nghiên, xử lý xong một số việc của huyện lị, Lục Duệ quyết định tới xã Cát Tường xem thử, Lục Duệ chỉ dẫn theo hai người của văn phòng chính phủ, thậm chí ngay cả cán bộ thôn xã cũng bị hắn cho về, lý do là tôi đến điều nghiên, chứ không phải nghe các anh báo cáo công tác. Nằm ngoài dự đoán của mọi người là, bí thư đảng ủy xã Cát Tường Hoàng Văn không hề xuất hiện, dựa theo giải thích của cán bộ thôn xã thì bí thư Hoàng đi công tác rồi.
Tới giờ đã là bốn ngày rồi, tâm tình của Lục Duệ cũng càng lúc càng trầm trọng, dựa theo suy nghĩ ban đầu của hắn thì nơi này cho dù không giàu có thì cũng không thể nghèo tới mức này, thôn dân nhà chỉ có bốn bức tường thì không nói, thậm chí anh đi một vòng trong thôn, tuyệt đối sẽ không phát hiện trên người ai có thể mặc một bố quần áo không có vế vá, vốn Lục Duệ còn cảm thấy nơi này có nghèo tới mấy thì dù sao nhà đều lấy làm ruộng mà sống, với sản lượng không tồi hiện tại, giải quyết vấn đề cơm áo chắc không khó, có điều rất đáng tiếc Lục Duệ đã đoán sai rồi.
Lục Duệ sống ở trong nhà bí thư chi bộ thôn Cung Hán, nói là bí thư chi bộ thôn, toàn bộ thôn ủy cũng chỉ có hắn và hai kế toán.
"Cung Hán, trong thôn các anh luôn là thế này à?" Lục Duệ ngồi trên giường đất, nhìn Cung Hán đối diện, chậm rãi nói.
Cung Hán có chút xấu hổ gật đầu, hắn minh bạch ý tứ bên trong lời nói của Lục Duệ, trong thôn nghèo tới thế này, hắn là thôn này thôn này không hổ thẹn mới là lạ.
"Tôi thấy lúa nhà nhà thu được cũng không ít, liệu có phải bởi vì giá lương thực thấp không?" Lục Duệ thấy hắn không nói gì thì nghĩ một lát lại bảo.
Nghe xong lời nói của Lục Duệ, Cung Hán ngẩng đầu, muốn nói gì đó, những cuối cùng đành nuốt lại, nói khẽ: "Là tôi công tác không tốt, tôi xin tự kiểm điểm."
Lục Duệ nhìn hắn một cái thật sâu, cười nói: "Uống rượu, uống rượu đi."
Đối với hạ cấp mà nói, uống rượu với lãnh đạo trên bàn cơm là một chuyện rất khó chịu, Lục Duệ thân là lãnh đạo mỗi lần chỉ uống một hớp, Cung Hán thì luôn uống ngụm to, rượu vào bụng, Cung Hán cũng dần bớt đi mấy phần câu nệ, nói chuyện cũng dần dần lớn tiếng hơn.
Lúc này, Đường Kiến Hoa lái xe tới đây với Lục Duệ cười nói: "Bí thư chi bộ Cung, không phải tôi chê cười anh, trong huyện này tôi đi theo huyện trưởng cũng tới không ít chỗ, nhưng chưa thấy đâu nghèo như thôn Hỏa Cư các anh."
Xấu hổ cười cười, Cung Hán lắc đầu nói: "Anh thì biết gì, thôn Hỏa Cư này nước rất sâu, không đúng, không phải thôn Hỏa Cư, là xã Cát Tường chúng tôi nước rất xâu, đừng nói tôi, anh đi mười dặm tám xã xem, có nơi nào sống tốt không?"
Đường Kiến Hoa cầm bát rượu lên uống một hớp lớn, cười nói." Anh nói gì vậy, đừng nói cái khác, có thời gian anh tới huyện lị mà xem, xây dựng nội thành mới huyện lý chúng ta hiện tại thế nào rồi? Bên Xã Trúc Mãn kia kìa, nghe nói người ta đã hô khẩu hiệu, ba năm thành khá giả! Chậc chậc, anh nhìn các anh này, nghèo tới ngay cả đồ điện gia dụng cũng không có, toàn thôn cả trăm gia đình không thấy nổi một cái xe đạp."
Là người ai cũng có hỏa khí, bị Đường Kiến Hoa năm lần bảy lượt châm chọc khiêu khích như vậy, Cung Hán sắc mặt biến thành khó nhìn, Hắn cũng là người có sĩ diện, hừ lạnh nói: "Nói xuống thì có ích gì, đổi thành Thiên Vương lão tử tới đây cũng vậy thôi?"
Lục Duệ mỉm cười, chớp chớp mắt với Đường Kiến Hoa, sau đó nói với Cung Hán: "Tôi cũng rất hiếu kỳ, anh nói xem, xã Cát Tường này có gì đáng chú trọng? Hay là phong thuỷ không tốt, không ngờ Thiên Vương lão tử ở đây cũng gặp cảnh khốn cùng.
Cung Hán lúc này mới nghĩ tới Lục Duệ huyện trưởng vẫn ở đây, lập tức lại biến thành câm điếc, cầm bát rượu lên cúi đầu uống.
Lục Duệ nhướng mày: "Đồng chí không? Tôi hiện tại đại biểu cho tổ chức nói chuyện với anh, rốt cuộc là có chuyện gì, nếu nói không rõ ràng thì anh làm việc vô ích rồi, về quê trồng khoai đi."
Chưa nói xong thì vợ của Cung Hán từ bên ngoài đi vào, là một nữ tử phương bắc điển hình, rất mạnh mẽ, nghe thấy Lục Duệ nói như vậy, tuy rằng là đối mặt với huyện trưởng, nhưng vẫn lấy hết dũng khí tranh cãi cho chồng: "Trồng lúa có ích gì? Trồng ra bao nhiêu lúa cũng chỉ tiện nghi cho người ta thôi!"
Lục Duệ nghe thấy câu này thì trong mắt hiện lên ý lạnh.
Cung Hán nghe vậy ngẩng đầu trừng mắt lườm: "Đàn bà thì biết cái gì! Đi làm đồ ăn đi!"
Lục Duệ khoát tay, trừng mắt lườm Cung Hán một cái: "Anh câm miệng cho tôi!" Nói xong cười với vợ Cung Hán: "Đại tẩu, chị nói xem rốt cuộc là sao?"
Vợ Cung Hán tính tình cũng nóng, nghe thấy Lục Duệ hỏi mình thì trực tiếp nói: "Huyện trưởng Lục, anh không biết à, xã Cát Tường này, không là bốn xã chung quanh xã Dụ Đức, căn bản chính là căn bản chính là thiên hạ của Hồng Đại Bảo, người của Hồng gia ở đây làm xằng làm bậy, lũng đoạn thị trường, mọi người đều giận mà không ai dám nói. Cứ nói về gọi đi, huyện Cẩm Phú chúng ta gạo tốt, thương nhân bên ngoài đến mua, đều mười xu một cân, nhưng ngài có biến người Hồng gia ác cỡ nào không? Bọn họ ép người dân không được bán gạo cho người ngoài, chỉ được bán cho họ thôi!"
Cung Hán biết không thể để vợ nói tiếp nữa, lập tức đứng lên kéo vợ ra ngoài, không ngờ Lục Duệ đột nhiên vỗ bàn, hừ lạnh một tiếng: "Ngu."
Dù sao cũng là huyện trưởng, là quan phụ mẫu một huyện, Cung Hán nhìn thấy bộ dạng không giận mà uy của Lục Duệ thì đầu ong một tiếng, chỉ có thể ngồi về chỗ.
Vợ hắn nhìn thấy bộ dạng của Cung Hán thì bất đắc dĩ thở dài nói với Lục Duệ: "Huyện trưởng, Cung Hán nhà tôi là muốn tốt cho ngài thôi, ngài không biết đấy thôi, Hồng Đại Bảo này lợi hại lắm, người trong phạm vi mấy chục dặm không ai không sợ hắn, nói thế này đi, làng xã chung quanh xã Cát Tường, xã Dụ Đức, kẻ làm quan đều là người của Hồng Đại Bảo hắn, trạm lương của trấn này đặc biệt có người của Hồng gia phái đi thu lương thực, nếu có ai dám không bán cho họ, vậy chờ xui xẻo đi nhé, gãy tay gãy chân là chuyện nhỏ, không chừng ngay cả nhà cũng bị người ta đốt luôn."
Lục Duệ thở dài, đối với loại Thổ hoàng đế nông thôn này hắn cũng nghe nhiều rồi, chỉ không ngờ thế lực của Hồng Đại Bảo này lại lớn tới vậy.
"Huyện trưởng, thật ra, chúng tôi..." Cung Hán định nói gì đó nhưng Lục Duệ lại lắc đầu, không cho hắn nói tiếp.
Vốn Lục Duệ còn định tới những hương trấn khác, hiện tại xem ra có đi hay không cũng vậy.
Cau mày, Lục Duệ nói khẽ: "Chuyện trong xã huyện mặc kệ à? Chẳng lẽ không ai đi tố giác?"
Cười Chua sót, Cung Hán bảo vợ ra ngoài trông chừng, rót một chén cho Lục Duệ rồi nói: "Nói thật với ngài, huyện trưởng, nhiều năm như vậy không phải không ai tố cáo, nhưng chẳng lần nào lật đổ được Hồng Đại Bảo, phàm là người đi cáo trạng, bất kể là là tới tận cục công an báo án hay là tới đâu, không qua vài ngày là bị người ta tìm đến cửa dậy cho bài học."
Gật đầu, Lục Duệ vốn định tiếp tục hỏi Cung Hán, nhưng những lời của Cung Hán vừa rồi đã khiến hắn có ý tưởng khác.
Sáng sớm hôm sau sáng sớm hôm sau cáo biệt Cung Hán, trước khi đi, Lục Duệ vỗ vỗ vai Cung Hán, nói khẽ: "Giờ vẫn là bầu trời của người dân, yên tâm đi."
Ngồi trong xe, Đường Kiến Hoa nói với Lục Duệ: "Huyện trưởng, tới xã nào."
Lục Duệ lắc đầu: "Thôi, trực tiếp về huyện lị."
Tuy rằng lời nói của Cung Hán không phải rất rõ ràng, nhưng Lục Duệ là từ trong ngửi được hương vị bất thường, Hồng Đại Bảo có thể hoành hành mười mấy năm ở huyện Cẩm Phú, chỗ dựa tuyệt đối không chỉ là vấn đề tư cách già dặn, người kêu oan hay báo án sẽ bị trả thù. Những lời này đã để lộ ra một điểm, ít nhất Hồng Đại Bảo này ở cục công an và chính phủ đều có nhân thủ của mình.
Quan trọng nhất là, Lục Duệ rất không hiểu, với sự cường thế của Lý Minh Hoa, vì sao để mặc cho Hồng Đại Bảo càn rỡ?
Lý Minh Hoa là ai thì Lục Duệ hiểu rất rõ, tuy rằng chỉ làm việc với hắn nửa năm, nhưng sớm đã lĩnh giáo sự bảo thủ của bí thư huyện ủy này, nếu như đúng như Cung Hán nói, hành vị của Hồng Đại Bảo ở bốn xã cấp dưới huyện Cẩm Phú này hoàn toàn là đang khiêu khích uy nghiêm của Lý Minh Hoa, nhất là loại thành thành một phái này quả thực chính là trong mắt không có kỷ cương.
Ngồi trong xe, Lục Duệ nhíu chặt mày, hắn rất không hiểu, rốt cuộc là lực lượng gì khiến Hồng Đại Bảo có thể dựa vào như vậy?
Càng làm cho Lục Duệ trong lòng lờ mờ có chút bất an là tình huống hiện tại xảy ra trước mặt mình là mình không biết người nào có thể tín nhiệm.
Hồng Đại Bảo nếu có thể khiến Lý Minh Hoa kiêng kị không thôi, hơn nữa lại ở xã Dụ Đức kinh doanh ra một tiểu vương quốc vươn tới làng xã chung quanh, Lục Duệ không tin người này không thò tay vào được huyện ủy huyện chính phủ, nói cách khác, trong tâm phúc của mình không chừng có bạn bè của hắn. Cho nên, cho dù là muốn điều tra bọn họ thì cũng phải cẩn thận.
Có điều bất kể là thế nào, Lục Duệ cũng không nghĩ tới chuyện bỏ qua cho Hồng Đại Bảo, huyện Cẩm Phú muốn phát triển, Lục Duệ phải dựa vào chính tích để thượng vị, tất cả ngưu quỷ xà thần chắn tước mặt đều phải nhường đường, cho nên, mặc kệ phía sau Hồng Đại Bảo rốt cuộc là ai, cũng mặc kệ người này rốt cuộc có bao nhiêu lực lượng, Lục Duệ cũng phải thử đi sờ mông hổ.
"Reng reng" Tiếng chuông điện thoại vang lên, Lục Duệ nhấc máy, bên trong truyền đến một giọng nói lo lắng.
"Huyện trưởng, đã xảy ra chuyện rồi!"
Truyện khác cùng thể loại
134 chương
48 chương