Quyền Khuynh Nhất Thế
Chương 442 : Chia rẽ
Trụ sở làm việc của chính phủ Huyện Cẩm Phú ở phố Bắc Đại huyện lị, là một căn nhà sáu tầng sát đường, cửa lớn nằm ở hướng bắc nhìn về hướng nam, là đoạn đường phồn hoa nhất huyện Cẩm Phú. Nói đến không biết là trùng hợp hay là vì gì, trụ sở văn phòng huyện ủy vừa hay đối diện với trụ sở huyện chính phủ, độ cao đồng dạng, hai cánh cửa lớn đối nhau.
Lục Duệ khi vừa tới huyện Cẩm Phú thượng nhiệm, nhìn thấy bố cục như vậy thì lập tức liền cảm thấy có chút mạc danh kỳ diệu, lần đầu tiên nhìn thấy một kết cấu kiến trúc như vậy. Lục Duệ cũng từng nghe nói, trong quan trường Hoa Hạ có một số người luôn thích chú ý tới những chuyện phong thuỷ linh tinh này, hơn nữa cổ ngữ có câu: "Bát tự nha môn hướng nam khai." Chính là cửa lớn nha đều là phải hướng về phía nam. Trụ sở huyện chính phủ Huyện Cẩm Phú cũng phù hợp với câu này, mà điều duy nhất khiến Lục Duệ có chút không thoải mái là hai trụ sở của huyện ủy huyện chính phủ giống như cao đối thủ, đứng sừng sững ở hai sườn phố Bắc Đại, nhất là từ văn phòng huyện trưởng của mình nhìn ra bên ngoài, từ xa có thể nhìn thấy văn phòng bí thư huyện ủy.
Đương nhiên, nội dung thực sự thì không nhìn rõ, bởi vì khoảng cách thật sự là hơi xa, cũng chỉ có thể mơ hồ nhìn được cánh cửa sổ mà thôi. Văn phòng Lục Duệ ở tầng năm, nằm ở vị trí chính giữa. Văn phòng Lý Minh Hoa cũng ở tầng năm, vị trí chính giữa. Điều này khiến cho trong lòng Lục Duệ rất là khó chịu, theo Lục Duệ, hai trụ sở huyện ủy huyện chính phủ không nói đến tốt xấu, như xây đối nhau như vậy, cộng với văn phòng của hai người phụ trách người đứng đầu đảng chính đều bố trí như thế, khiến cho người ta cảm thấy bí thư huyện ủy và huyện trưởng tựa hồ trời sinh chính là phải đối lập.
Cảm giác này không tốt lắm.
Từ đầu tới cuối, Lục Duệ đều không hy vọng mình và Lý Minh Hoa làm quá găng, địa phương chỉ to bằng cái rắm, một huyện lị nho nhỏ, trong mắt các đại nhân vật chỉ là địa phương bằng hạt vừng, huyện trưởng và bí thư đấu nhau quá găng, không nói khiến cho người ta chê cười, ít nhất có một điểm, tâm tư của các anh đặt hết lên đấu đá thì còn làm được việc gì? HUyện có phát triển được hay không? Cán bộ Phía dưới cũng đấu tranh là theo hay là vùi đầu vào làm xây dựng?
Cho nên, Lục Duệ lúc này mới vứt bỏ ý định đuổi tận giết tuyệt Lý Minh Hoa trên cuộc họp thường ủy.
Có điều, tha cho Lý Minh Hoa cũng không có nghĩa là Lục Duệ sẽ dễ dàng tha thứ cho những người khác.
Lục Duệ đến huyện Cẩm Phú chưa lâu, nhưng hắn đã nghe người ta nói qua, ở huyện Cẩm Phú có "Tứ đại quái", bất kể là ai đến làm huyện trưởng và bí thư huyện ủy thì đều không thể đắc tội với bốn người này, nếu không anh muốn làm việc ở huyện Cẩm Phú là không thể.
Rượu tiên Hương Lan, cấu thị Dụ Đức, đàn bà Cát Tường, hán tử Thắng Lợi.
Bốn câu này là nói về bốn bí thư đảng uỷ hương trấn cấp dưới của huyện Cẩm Phú, trấn Hương Lan, xã Dụ Đức, xã Cát Tường và xã Thắng Lợi. Bốn bí thư đảng uỷ xã này đã mười mấy năm rồi không đổi, nghe nói bí thư đảng uỷ trấn Hương Lan đã ngồi tới bốn nhiệm, trưởng trấn tới các huyện đó nhận việc, ngay cả chỗ ở cũng phải đợi người ta gật đầu mới có thể an bài. Đảng uỷ đảng uỷ đảng uỷ Xã Cát Tường trên hồ sơ viết cô ta mười bốn tuổi đã tham gia công tác.
Lục Duệ không cho rằng bọn họ có gì đáng sợ, theo hắn, mấy bí thư đảng uỷ hương trấn mà thôi, không có gì hay cả, sở dĩ ngay từ đầu không động tới họ, là vì mình lo thế cục trong huyện vẫn chưa ổn định.
Buổi sáng ngày thứ ba sau Cuộc họp thường ủy, Lục Duệ đang uống trà trong văn phòng thì chủ nhiệm văn phòng chính phủ Chiêm Quyền bước vào, bí thư Hồng tới, muốn báo cáo công tác với hắn.
Lục Duệ gật đầu, bí thư Hồng trong miệng Chiêm Quyền chính là đảng uỷ đảng uỷ xã Dụ Đức Hồng Đại Bảo, Lục Duệ thượng nhiệm lâu như vậy, đối với các cán bộ trong huyện đều có biết một thứ đại khái, vị bí thư đảng ủy xã Dụ Đức Hồng Đại Bảo này có đặc điểm lớn nhất chính là béo, quá mức quá mức. Từ xa nhìn lại, thật giống như một quả cầu thịt. Lúc trước khi Lục Duệ vừa thượng nhiệm, người này đã tới một lần, nói những lời thừa thãi rồi đi.
Nhìn thấy Lục Duệ không nói gì, Chiêm Quyền lại hỏi một câu nói: "Huyện trưởng, có cho bí thư Hồng vào không?"
Lục Duệ gật đầu một cái, trước khi mình chưa có chứng cớ vô cùng xác thực chứng minh một số việc thì hắn sẽ phải bảo trì khách khí với tất cả mọi người.
Hồng Đại Bảo tới cửa văn phòng Lục Duệ, dè dặt gõ một cái: "Huyện trưởng Lục..."
Giọng nói Lục Duệ truyền đến: "Vào đi."
Nói xong, Lục Duệ chỉ chỉ đối diện đối diện: "Ngồi xuống nói chuyện đi, đồng chí Hồng Đại Bảo."
Nghe thấy lời nói của Lục Duệ, Hồng Đại Bảo hơi cúi mình, dè dặt ngồi xuống sô pha, có điều hắn không hề giống như người bình thường đặt toàn bộ người vào trong sô pha mà chỉ ngồi nửa mông. Dựa theo phân tích của các chuyên gia tâm lý học thì đây là một loại biểu hiện cực kỳ câu nệ, cho thấy một loại và cung kính phát ra từ phế phủ đối với người nào đó. Có điều theo Lục Duệ, vị bí thư Hồng Đại Bảo này tựa hồ không hề có loại sợ hãi và cung kính này đối với mình, nói cách khác, người này hiện tại câu nệ và cung kính chỉ là để giả bộ cho mình xem, trên thực tế thì người này là loại người cực kỳ kiêu ngạo.
Niên kỉ khoảng hơn năm mươi, da bảo dưỡng không tồi, tóc tai cũng chăm chút, không ngờ còn vuốt keo. Đây là Hồng Đại Bảo, đã làm bí thư đảng ủy mười năm ở xã Dụ Đức, nghe nói gia tộc của hắn ở xã Dụ Đức có thế lực rất lớn.
Xã Dụ Đức có căn cứ gia cônggạo duy nhất của huyện Cẩm Phú, gạo Dụ Đức có thể nói là nổi tiếng trong tỉnh, hàng năm đều sáng tạo ra một khoản lợi nhuận cực lớn cho tài chính huyện, cho nên, có đôi khi ngay cả huyện trưởng và bí thư huyện ủy cũng phải nhường Hồng Đại Bảo vài phần.
Lục Duệ cầm một bản báo cáo cục tài chính đưa tới, nhìn thoáng qua Hồng Đại Bảo, thản nhiên nói: "Bí thư Hồng, anh công tác ở xã Dụ Đức cũng lâu rồi nhỉ?"
Hồng Đại Bảo sửng sốt, gật đầu nói: "Cũng khá, được mười năm rồi."
Lục Duệ nói: "Đây là niên đầu của bí thư đảng ủy, tính cả khi làm phó trưởng xã và trưởng xã thì được có bao nhiêu năm rồi?"
Lục Duệ trước đó đã tìm hiểu tình huống của Hồng Đại Bảo, thời gian công tác của người này ở xã Dụ Đức thực sự quá dài, có thể nói sau khi hắn tham gia công tác, không hề rời khỏi xã Dụ Đức, từ trưởng thôn tới bí thư đảng ủy xã, trong đó có từng đảm nhiệm nhưng chức vụ như phó trưởng xã, trưởng xã.
Nghe thấy Lục Duệ nói như vậy, Hồng Đại Bảo ngây ra một thoáng, cười gượng nói: "Cũng khá lâu, tôi có thể coi là lão nhân của huyện Cẩm Phú."
Lục Duệ gật đầu: "Ừ, đúng vậy, là lão nhân, tình huống của huyện lý khẳng định là rất quen thuộc, có muốn đổi chỗ khác không?" Không đợi Hồng Đại Bảo trả lời, Lục Duệ lại nói tiếp: "Con người ta nếu ở một chỗ quá lâu thì sẽ rất phiền."
Trong lòng Hồng Đại Bảo hiện lên một suy nghĩ, bỗng nhiên cảm thấy mình hôm nay tới đây tựa hồ có chút không đúng, cười cười nói với Lục Duệ: "Huyện trưởng, ngài đúng là biết nói đùa, tôi lớn tuổi rồi, cũng không có ý muốn thăng chức, có thể lo xây dựng giang hương là tốt rồi."
Lục Duệ cười cười, trong lòng thì cười khẩy lời nói của Hồng Đại Bảo, không có ý muốn lên chức, được góp sức xây dựng quê hương là nguyện vọng duy nhất. Căn cứ vào tình huống Lục Duệ nắm giữ thì Hồng Đại Bảo và thân thuộc của hắn chiếm một lượng đất lớn ở xã Dụ Đức, hơn nữa lũng đoạn thu mua lúa nước, bốn thành thu mua gạo của xã Dụ Đức đều nằm trong tay hắn, quần chúng khổ không nói nổi. Có điều Lục Duệ lại bất hạnh không có chứng cớ, cho nên không thể không nhẫn nại.
Hơn nữa, căn cứ vào tình huống Lục Duệ có được, Hồng Đại Bảo và ba người khác luôn gắn chặt với nhau, Lục Duệ không muốn đội ngũ cán bộ huyện Cẩm Phú xuất hiện dao động quá lớn.
Nhìn Hồng Đại Bảo, Lục Duệ thản nhiên nói: "Trong huyện có ý muốn phát triển kinh tế đặc sắc toàn huyện, anh thấy xã Dụ Đức các anh có gì đặc sắc, trong huyện sẽ ủng hộ."
Trên thực tế, trong tay Lục Duệ sớm đã có một bản tóm tắt tình huống toàn huyện, cái này là khi Điền Quốc Cường thư ký làm thư ký cho hắn để lại, bên trong đã ghi chép hết về dân cư, tài nguyên, sản nghiệp huyện Cẩm Phú, bộ phận quan trọng nhất chính là Điền Quốc Cường đã làm một bản giới thiệu về sự đặc sắc và ban lãnh đạo các hương trấn cấp dưới huyện Cẩm Phú, thậm chí còn liệt kê mỗi một hương trấn có cống hiến bao lớn cho chuyện.
Những gì mà Hồng Đại Bảo nói, Lục Duệ cũng đã biết từ trước, chỉ là muốn nghe chính miệng hắn nói ra mà thôi.
Sau khi báo cáo, Lục Duệ bất động thanh sắc cho Hồng Đại Bảo đi, Hồng Đại Bảo rất là kinh ngạc, vị huyện trưởng trẻ tuổi này không hề tỏ vẻ bất mãn gì với báo cáo của mình, cũng không tỏ vẻ cao hứng, thậm chí còn ngay cả yêu cầu mời hắn ăn cơm của mình cũng bị đối phương uyển chuyển cự tuyệt.
Ra khỏi văn phòng Lục Duệ, trong lòng Hồng Đại Bảo rất không vui, hắn biết rõ, vị huyện trưởng trẻ tuổi này không dễ chọc, người ta đây là đang ra oai phủ đầu mình, có điều cú ra oai phủ đầu này không khỏi tới hơi muộn, sau cả đều, lúc này mà làm khó dễ, chẳng lẽ Lục Duệ cho rằng nắm giữ được cuộc họp thường ủy thì nắm giữ được thế cục của huyện Cẩm Phú à?
Nghĩ hay nhỉ?
Lấy điện thoại ra, Hồng Đại Bảo gọi cho Hoàng Văn, hỏi cô ta đang ở đâu.
Hoàng Văn khẽ cười nói: "Còn ở đâu nữa? Ở văn phòng chứ đâu."
Giọng nói Của cô ta rất êm tai, có một loại năng lực khiến cho người ta cả người mềm nhũn, nếu như Lục Duệ nghe thấy thì khẳng định sẽ nói cái này là làm dáng.
Hồng Đại Bảo từ trong thanh âm của cô ta ngửi thấy một loại hương vị khiến nam nhân động lòng, loại hương vị này khiến thân thể hắn không nhịn được mà run run, mỗi khi gặp chuyện, Hồng Đại Bảo sẽ nghĩ tới nữ nhân này, tuy rằng tuổi không còn trẻ, nhưng Hoàng Văn có thể khiến Hồng Đại Bảo có một loại xung động và khát vọng không thể dằn xuống được.
"Buổi tối gặp mặt đi, tôi có việc muốn bàn với cô." Hồng Đại Bảo nói. Hắn đã quyết định, nếu vị huyện trưởng này đã không nể mặt mình, vậy mình cũng không cần phải nể mặt hắn, cần phải cho đối phương một chút giáo huấn, khiến biết khó mà lui biết khó mà lui, mà chuyện này, phải bàn với Hoàng Văn, bởi vì, Hoàng Văn là bí thư đảng ủy xã Cát Tường.
Đương nhiên, trước khi bàn, Hồng Đại Bảo phải phát tiết cỗ tà hỏa mà nữ nhân này khơi dậy đã.
Truyện khác cùng thể loại
85 chương
17 chương
106 chương
213 chương
68 chương
606 chương