Quyền Khuynh Nhất Thế
Chương 411 : Giục cưới
"Huyện trưởng Lục, đang làm gì vậy!" Sáng sớm, Lục Duệ liền nhận được điện thoại của Trần Dương, thư ký của bí thư tỉnh ủy Hàn Định Bang.
Lục Duệ cười ha ha: "Trần Trần, tôi còn có thể làm gì nữa? Vừa dậy xong, đang chuẩn bị tới thính giao thông xem tình hình." Thật ra Lục Duệ không nói, hắn là đang chờ bí thư thị ủy Ngụy Hoa Dương va thị trưởng Âu Văn Hải Mộc Dương đến, dựa theo ý tứ của Ngụy Hoa Dương, là ba người tới thính giao thông chạy một chuyến, sau đó tới tỉnh chính phủ tỉnh ủy.
Trần Dương nói: "Không cần đi đâu. Bí thư Hàn bảo anh tới, bí thư Ngụy và thị trưởng Âu của thị lý các anh lát nữa cũng tới."
Lục Duệ sửng sốt, không rõ Hàn Định Bang đang chơi bài gì, có điều dù sao cũng không phải là chuyện xấu gì với mình, bí thư tỉnh ủy hiệu triệu chỉ cần không phải là chuyện xấu là được.
Nghĩ đến đây, Lục Duệ vội vàng chạy đến văn phòng của Hàn Định Bang.
Lục Duệ vừa tới chưa được nửa tiếng thì bí thư thị ủy thành phố Mộc Dương Ngụy Hoa Dương và đại thị trưởng thị chính phủ Mộc Dương Âu Văn Hải cũng tới.
Nhìn thấy hai người bọn họ tiến vào, Lục Duệ vội vàng đứng lên cung kính nói: "Bí thư Ngụy, thị trưởng Âu."
Ngụy Hoa Dương và Âu Văn Hải cười cười gật đầu với Lục Duệ, tuy rằng trong lòng có chút nghi hoặc Lục Duệ vì sao lại được gọi vào văn phòng của bí thư tỉnh ủy, nhưng trên mặt Ngụy Hoa Dương vẫn cười, cố ý vỗ vỗ vai Lục Duệ nói khẽ: "Làm không tồi."
Lúc này, Trần Dương đi ra nói với mấy người: "Bí thư Hàn mời mấy vị vào."
Mấy người nối đuôi nhau đi vào, sau khi chào hỏi Hàn Định Bang, Hàn Định Bang nói: "Ngồi xuống cả đi."
Trần Dương mỉm cười pha trà cho mọi người rồi xoay người rời khỏi văn phòng.
Hàn Định Bang cười ha ha, nói: "Sao, người đứng đầu đảng chính thành phố Mộc Dương vào tỉnh thành, muốn làm ra đại sự kinh thiên động địa gì à?"
Lời nói của y rất bình tĩnh, tuy rằng là đang đùa, nhưng vẫn khiến Ngụy Hoa Dương trong lòng căng thẳng.
"Đừng khẩn trương, tôi biết ý đồ đến của các anh, yên tâm đi, huyện Cẩm Phú là huyện nghèo khó nổi danh toàn tỉnh, chỗ có thể giúp tì tôi sẽ giúp." Lời nói của Hàn Định Bang rất bình tĩnh, thậm chí như vậy thái độ không sao cả, có điều lại rất tự tin, điều này khiến cho tâm tình của Ngụy Hoa Dương vốn có chút khẩn trương cũng bình tĩnh hơn không ít.
Nhìn Hàn Định Bang, Ngụy Hoa Dương thành khẩn nói: "Bí thư Hàn, thị lý chúng tôi cũng định tiến hành giúp đến đỡ v đại quy mô huyện nghèo khó như huyện Cẩm Phú, chuẩn bị lấy một bộ phận c tỉnh lý, một bộ phận của thị lý, một bộ phận của huyện lý, cộng với một bộ phận đầu tư ngoại bộ, dùng nỗ lực này tiến hành một lần đại chỉnh tu quốc lộ trong huyện Cẩm Phú."
Hàn Định Bang nhìn thoáng qua Ngụy Hoa Dương: "Lão Ngụy à, năng lực của anh vẫn không tồi, thành phố Mộc Dương mấy năm nay tuy rằng không có phát triển gì quá lớn, nhưng đây cũng là nguyên nhân lịch sử, ở trên tay anh, công tác của Mộc Dương quả twhcj có khởi sắc không nhỏ."
Y vừa nói những lời này, Ngụy Hoa Dương trong lòng lập tức kích động,được bí thư tỉnh ủy tán dương đại biểu cho điều gì?
Là một cán bộ cấp thính, đối với mỗi một tin tức của bên trên, Ngụy Hoa Dương đều có chút nhận thức mơ hồ, theo y, sĩ đồ về sau của Hàn Định Bang khẳng định sẽ không dừng lại ở cấp bí thư tỉnh ủy, là cán bộ một tay chủ tịch Trần Trị Quốc đề bạt, Hàn Định Bang nếu như chỉ dừng lại ở cấp tỉnh thì ngay cả Ngụy Hoa Dương cũng sẽ không tin.
Hiện tại cơ hội bày ra trước mặt mình, Ngụy Hoa Dương rất rõ ràng, mình sở dĩ vẫn không được đề bạt, nguyên nhân căn bản chính là mình không có một hậu trường làm chỗ dựa, lãnh đạo cũ năm xưa đề bạt mình đã sớm lui về tuyến hai, mà đến cấp thính, nhất là dưới tình huống c vị trí này của Ngụy Hoa Dương, muốn được đề bạt, mình chính tích ra, nếu không có người lên tiếng giúp, vậy thì không nghi ngờ gì nữa là người si nói mộng, y vẫn muốn dựa vào một con thuyền lớn, đây cũng là quan trọng nguyên nhân quan trọng vì sao Âu Văn Hải tới Mộc Dương nhâm chức đại thị trưởng, Ngụy Hoa Dương là bí thư thị ủy lại không hề chủ động chèn ép hắn. Bởi vì, theo Ngụy Hoa Dương theo Ngụy Hoa Dương, Âu Văn Hải nếu là tâm phúc của Hàn Định Bang, mình không chừng có thể thông qua hắn móc nối quan hệ với Hàn Định Bang.
Nghĩ đến đây, Ngụy Hoa Dương cố gắng áp chế tâm tình kích động, cung kính nói: "Bí thư Hàn, công tác của thành phố thành phố nếu muốn khởi sắc, vẫn cần sự chỉ đạo của tỉnh ủy." Chỉ cần có sự ủng hộ của Hàn Định Bang, có thể chậm rãi thu nạp quyền lực, nắm toàn bộ Mộc Dương trong tay, thậm chí còn tiến thêm một bước.
Hàn Định Bang cười cười gật đầu: "Đây là tất nhiên, có thời gian tôi sẽ tới thăm thành phố Mộc Dương."
Nghe thấy Hàn Định Bang nói như vậy, tảng đá trong lòng Ngụy Hoa Dương cuối cùng cũng rơi xuống đất, xem ra bí thư Hàn vẫn rất coi trọng mình.
Nhìn Lục Duệ ở bên cạnh, Hàn Định Bang bỗng nhiên cười nói: "Đồng chí Hoa Dương, thằng ôn Lục Duệ này giao cho anh và đồng chí Văn Hải, đừng khách khí, cứ dạy thế nào thì dạy."
Ngụy Hoa Dương sửng sốt, liền nghe thấy Hàn Định Bang cười ha ha, nói: "Lục Duệ là cháu rể của thượng cấp cũ của tôi, ha ha, phiền đồng chí Hoa Dương rồi."
Âu Văn Hải trong mắt chợt lóe sáng, tựa hồ minh bạch điều gì đó, nhưng gã lại không nói gì, Ngụy Hoa Dương thì trong lòng một tiếng: "Hóa ra là vậy."
Mỉm cười, Ngụy Hoa Dương nói: "Đồng chí Lục Duệ công tác làm không tồi."
Hàn Định Bang gật đầu: "Đồng chí Hoa Dương, tôi sẽ ở trên tỉnh ủy chủ lực xây dựng đường cao tốc từ Y Lâm tới Mộc Dương, cái này coi như là tôi giúp thị ủy thị chính phủ Mộc Dương các anh một lần đi, hy vọng các anh có thể nắm lấy cơ hội này, cố gắng phát triển kinh tế thành phố Mộc Dương." Kinh tế Mộc Dương vẫn luôn trì trệ không tiến, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Ngụy Hoa Dương rất khó tiến thêm một bước, Hàn Định Bang nói như vậy, cũng khiến Ngụy Hoa Dương có một mục tiêu để cố gắng.
Nghe thấy lời nói của Hàn Định Bang, bất kể là Âu Văn Hải hay là Ngụy Hoa Dương đều lộ ra vẻ tươi cười, Hàn Định Bang là nói rõ suy nghĩ trong lòng, mặc dù trước khi đến đây đã từ trong miệng Lục Duệ biết Hàn Định Bang khẳng định sẽ xây đường tới Mộc Dương, nhưng khi chính tai nghe thấy chuyện này, trong lòng bọn họ vẫn kích động.
Ngụy Hoa Dương hưng phấn là vì có con đường này, y có thể tiến hành cải cách Mộc Dương một cách dứt khoát hẳn hoi, chỉ cần xây dựng tốt kinh tế, mình tiến thêm một bước cũng không phải là việc khó. Đồng dạng Đồng dạng, Âu Văn Hải cũng có tâm lý như vậy, đầu tiên gã là đại thị trưởng, con đường này một khi xây dựng thành công, hiệu quả và lợi ích kinh tế mang đến tất nhiên là rõ ràng, mà phần chính tích rất nặng này, tất nhiên cũng không thể thiếu công lao của thị trưởng nắm xây dựng kinh tế. Quan trọng hơn là, chỉ cần có chính tích, một khi Ngụy Hoa Dương thăng chức, Âu Văn Hải tin, mình cũng có cơ hội tiến thêm một bước, nắm quyền phương.
Có sự ủng hộ của Hàn Định Bang, đường cao tốc từ Y Lâm tới Mộc Dương chính thức được đưa vào phạm vi xây dựng mạng lưới đường cao tốc toàn tỉnh tỉnh H, quan trọng nhất là, ngoài một đoạn đường cao tốc trong cảnh nội huyện Cẩm Phú ra, thính giao thông tỉnh còn đồng ý xây một quốc lộ từ huyện thành Cẩm Phú đi thông tới sông Lượng Tử, tuy rằng khoảng cách gần năm mươi km, nhưng mấy ngàn vạn tài chính dự toán do là công tác tổng thể của toàn tỉnh, chỗ tiền này cũng thuận lý thành chương gia nhập vào trong tài chính toàn bộ, so sánh với cả con đường cao tốc, đoạn đường từ huyện Cẩm Phú tới lâm trường cũng không quá chú ý, mọi người cũng không ngờ trọng điểm cả con đường lại chính là ở đoạn ngắn này.
Tâm tình của Ngụy Hoa Dương gần đây vô cùng tốt, có thể có kết quả như vậy đã là phi thường hoàn mỹ, ngày tháng của mình về sau khẳng định sẽ rất thư thái.
Lục Duệ lại không hề rời khỏi tỉnh thành, ngược lại tìm tới văn phòng của Hàn Định Bang, dù sao mình cũng là được thơm lây của Lâm Nhược Lam, cũng không ngại lây thêm tý.
"Bí thư Hàn, tôi có một ý tưởng, nếu muốn xây đường, quốc lộ trong huyện Cẩm Phú chúng tôi có phải có thể cùng khởi công v quốc lộ tỉnh lý không?" Lục Duệ cung kính nói, đây là vấn đề hắn cân nhắc rất lâu, dù sao đường cao tốc sắp khởi công, nếu như quốc lộ trong huyện không lập tức động thủ, chỉ sợ vạn nhất đêm dài lắm mộng, lại xảy ra vấn đề gì.
Nghe thấy lời nói của Lục Duệ, Hàn Định Bang mỉm cười: "cậu nghĩ như vậy cũng đúng, chứng tỏ cậu đã phải động não một phen, chuyện đường cao tốc lần này, tôi ra mặt giúp cậu, đã khiến rất nhiều người đều ý thức được chuyện của huyện Cẩm Phú, cho nên, vấn đề còn lại tin rằng chắc sẽ dễ làm hơn rất nhiều, cậu có thể tới thính giao thông xe thử, nếu thực sự không được thì có thể bảo Trần Dương ra mặt."
Nghe thấy lời nói của Hàn Định Bang, Lục Duệ khẽ gật đầu: "Vâng, tôi sẽ tới thính giao thông."
Hàn Định Bang nhìn Lục Duệ, vận khí của người thanh niên này có thể nói là vô cùng tốt, giai đoạn trước có mình và Âu Văn Hải giúp đỡ, về sau gặp Lâm Nhược Lam, nghĩ đến thân phận của Lâm Nhược Lam, Hàn Định Bang rất rõ ràng, chỉ cần Lục Duệ cưới Lâm Nhược Lam, người thanh niên được mình coi trọng này về sau khẳng định sẽ có phát triển không tồi.
Nghĩ đến đây, Hàn Định Bang cười ha ha nói: "Lục Duệ à, cậu chuẩn bị lúc nào thì kết hôn với Nhược Lam?"
Lục Duệ sửng sốt, mình hiện tại mới 25 tuổi, nếu kết hôn thì có phải hơi sớm quá không? Hơn nữa, bí thư tỉnh ủy Hàn Định Bang này quan tâm tới cá nhân cá nhân của mình làm gì?
Có điều trong lòng tuy rằng nghĩ như vậy, trên mặt Lục Duệ vẫn ngượng ngùng cười nói: "Cái này chúng tôi còn phải cân nhắc."
Hàn Định Bang cười cười: "Cân nhắc cái gì? Tôi đã nói với cậu rồi, người con gái tốt như Nhược Lam nếu như cậu phụ lòng nó thì cẩn thận đám thân thích của nó sẽ tới tìm cậu đó."
Lục Duệ ngạc nhiên.
Ý vị thâm trường nhìn thoáng qua Lục Duệ, Hàn Định Bang thản nhiên nói: "Tổ chức đề bạt cán bộ, rất nhiều lúc gia đình gia đình hay không cũng là một tiêu chuẩn rất quan trọng."
Cẩn thận suy ngẫm lời nói của Hàn Định Bang, trong lòng Lục Duệ vẫn luôn d một loại cảm giác kỳ quái, chẳng lẽ, Hàn Định Bang đã biết gì đó?
Đối với thân thế của Lâm Nhược Lam, Lục Duệ cũng chỉ biết cô ta không phải là họ Lâm, về phần cụ thể hơn thì hắn cũng không rõ lắm, nhưng hiện tại từ trong khẩu khí của Hàn Định Bang, Lục Duệ luôn cảm thấy tựa hồ không phải đơn giản như vậy, chẳng lẽ, trên người Lâm Nhược Lam còn có bí mật gì ư?
"Bí thư Hàn, xin tổ chức yên tâm, vấn đề cá nhân của tôi rất nhanh sẽ được giải quyết." Lục Duệ thành khẩn nói
Truyện khác cùng thể loại
85 chương
17 chương
106 chương
213 chương
68 chương
606 chương