Quyền Khuynh Nhất Thế

Chương 397 : Thủ đoạn cao minh quá!

Thân là phó thị trưởng thường vụ, Đào Thành Lâm hiện tại lo lắng nhất chính là cho tới giờ liên minh của mình và phó bí thư thị ủy Đặng Tiền Tiến sẽ bị liên minh của thị trưởng tân nhiệm Âu Văn Hải và bí thư thị ủy Ngụy Hoa Dương áp chế, bởi vì lúc trước cho rằng mình có thể tiếp nhận chức vụ thị trưởng, cho nên Đào Thành Lâm mới lựa chọn liên thủ với Đặng Tiền Tiến đối phó bí thư thị ủy Ngụy Hoa Dương, không ngờ trong tỉnh lý xuất hiện biến cố, mình lập tức bị dồn vào thế rất khó xử. Cho nên khi nghe thấy Ngụy Hoa Dương tỏ thái độ nói mình và Âu Văn Hải sẽ không hỏi tới chuyện này, Đào Thành Lâm lập tức khẩn trương. Lời người nói Trong quan trường có đôi khi phải cân nhắc cẩn thận, Ngụy Hoa Dương nói là không hỏi tới chuyện này, chẳng qua ẩn ý là nói với Đào Thành Lâm, tôi và tân thị trưởng đã biết chuyện này, chỉ chẳng qua là nể mặt Đào Thành Lâm anh mới không truy cứu, tự anh chùi đít cho sạch đi. Đã có giác ngộ này, tâm tình của Đào Thành Lâm tất nhiên rất xấu, đối với con trai cũng không hoà nhã gì. Vợ của Đào Thành Lâm thấy chồng giận đến vậy thì không khỏi đi vào cả giận nói: "Anh làm sao thế? Vừa về đã làm ầm lên, có gì mà không thể nói tử tế với con trai, sao cứ phải giận đến vậy? "Giận ư?" Đào Thành Lâm hừ lạnh một tiếng, trợn mắt nói: "Tôi nếu không giận thì sau này không có cơ hội mà giận nữa đâu." Vợ hắn ngây ngẩn cả người, nhìn Đào Thành Lâm không biết làm sao, liền nghe thấy Đào Thành Lâm nổi giận đùng đùng nói: "Xú tiểu tử này không ngờ mang cờ của ông già mình ra ngoài làm trò thị phi, hắn là muốn tôi xui xẻo mà! Không chừng ngày nào đó ông già nó sẽ bị liên lụy rồi mất chức đó!" Vừa nghĩ đến con trai mình không ngờ ở bên ngoài gây chuyện sinh sự, đến bây giờ mà mình vẫn chưa biết rõ là gì. Nghe thấy Đào Thành Lâm nói như vậy, Đào Vĩ và vợ của Đào Thành Lâm đều biến sắc, Đào Vĩ kinh hô: "Cha xảy ra chuyện gì vậy? Không phải thuê mấy cửa hàng mặt tiền thôi ư? Có gì to tát đâu, rất nhiều người đều làm mà." Trừng mắt lườm con trai, Đào Thành Lâm nói: "Mày nói thối lắm! Bớt nói nhảm đi, rốt cuộc là thuê thế nào, nói thật ra cho tao." "Chính là Dương Húc giúp con tìm quản đốc nhà máy, mỗi cửa hàng thuê một trăm năm mươi đồng, sau đó thì lại cho thuê lại với giá bảy đến tám trăm đồng thôi." Đào Vĩ thấp giọng nói. Biến sắc, Đào Thành Lâm lập tức hiểu ra. Chìm nổi trong Quan trường nhiều năm, hắn sao có thể không hiểu sự mờ áp trong phương diện này, người sáng suốt vừa nhìn là biết, con trai mình khẳng định dùng thủ đoạn bất chính thuê cửa hàng của nhà máy in với giá thấp, rồi sang tay với giá cao. Thế mới khiến các công nhân của nhà máy in bất mãn, thậm chí làm loạn. Cái khác không nói, Đào Thành Lâm đối với phó bí thư huyện ủy huyện Cẩm Phú Dương Sơn lập tức hận tới ngứa răng, , Đào Vĩ không biết nặng nhẹ, Dương Sơn anh làm quan chẳng lẽ cũng hồ đồ ư? Loại chuyện này nói to thì không to, nói nhỏ thì không nhỏ, nhưng một khi bị người ta tóm lấy bím tóc, mình có nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch, nếu có người hữu tâm lợi dụng, phó thị trưởng hắn cũng coi như làm tới hết đường rồi. Ngẫm nghĩ, Đào Thành Lâm bỗng nhiên nghĩ tới một khả năng, đây là một loại trực giác hắn làm quan nhiều năm có được, từng mấy lần trong việc xếp hàng chuẩn mà cứu lại tính mạng và tiền đồ. Đào Thành Lâm nghĩ tới, nếu như Dương Sơn ngầm đồng ý chuyện này thì sao? Bảo Đào Vĩ ở huyện Cẩm Phú làm ra chuyện như vậy, không nghi ngờ gì nữa là gieo xuống một mầm họa cho Đào Thành Lâm, một ngày kia nếu hai người trở mặt thành thù, chỉ sợ chỉ cần lôi chuyện này ra, phó thị trưởng Đào Thành Lâm xem như hết đời. Trong lòng tuy rằng nghĩ như vậy, có điều trên mặt Đào Thành Lâm vẫn bất động thanh sắc, hỏi con trai: "Những cửa hàng này mày thuê bao lâu? Lúc trước vì sao không nói cho tao biết?" Đào Vĩ lúc này cũng không dám giấu diếm cha nữa, thành thành thật thật đáp: "Đã được ba năm rồi, khi đó Dương Húc và Triệu Vân Lương đều xui con giấu cha, cho nên..." Sắc mặt Đào Thành Lâm càng thêm khó coi, trực giác nói với hắn, trong thời gian dài như vậy, lợi nhuận con trai đạt được khẳng định không ít, mà ngược lại, những cửa hàng này cũng thành một quả bom hẹn giờ, một khi bị người vạch trần, không chừng mình sẽ bị liên lụy tới tan xương nát thịt. Nghĩ nghĩ, Đào Thành Lâm trầm giọng nói: "Mày lập tức tới huyện Cẩm Phú, tìm huyện trưởng Lục Duệ, trả hết tất cả cửa hàng mặt tiền cho nhà máy in huyện Cẩm Phú." Đào Vĩ rất không vui, lập tức vứt bỏ nhiều lợi nhuận như vậy, hắn sao nỡ, lên tiếng kháng nghị: "Vì sao? Lúc trước con là hợp đồng với họ mà." "Còn có hợp đồng ư?" Sắc mặt Đào Thành Lâm trở nên càng thêm khó coi, nhìn con trai: "Mấy năm nay mày đều thuê với giá này à." Nhìn thấy Đào Vĩ gật đầu, Đào Thành Lâm tức giận đến nỗi đứng bật dậy tát cho con trai một phát. "Bốp." Một tiếng, Đào Vĩ bị tát cho lảo đảo, thiếu chút nữa thì ngã lăn xuống đất, ngạc nhiên nhìn cha, liền nghe thấy Đào Thành Lâm chửi ầm lên: "Trong đầu mày là cứt à? Người ta vì sao lại cho mày một vụ buôn bán lời to đến vậy? Con mẹ nó là cái hố người ta đào cho mày đó? Vạn nhất có người mang chuyện này ra chơi tao thì sao? Một ngày mày còn nắm trong tay những cửa hàng đó, tao chẳng khác nào treo một quả boom trên đầu, không biết lúc nào thì phát nổ, ông già mày sẽ mất chức đó!" "Lão Đào, anh không phải đang hù dọa chứ?" Vợ hắn rụt rè hỏi. "Dọa ư?" Đào Thành Lâm trừng mắt, lửa giận ngút trời quát: "Vừa rồi bí thư Ngụy của thị ủy và thị trưởng Âu của chính phủ thành phố cùng lúc gọi điện thoại cho tôi, Đào Vĩà Đào Vĩ, mày coi như là làm ông già mày mặt mày rạng rỡ rồi, thị trưởng và bí thư thị ủy cùng quan tâm tới tao, mày có phải cảm thấy chức quan của tao hiện tại quá nhỏ, chuẩn bị thay đổi hoàn cảnh cho tao hay không?" Tầm quan trọng của chức vụ của cha đối với mình, có thể nói, nếu như Đào Thành Lâm không còn làm phó thị trưởng thường vụ, mình cũng chẳng là gì. Nếu cha xảy ra chuyện gì, mình cũng triệt để xong đời, cho nên sáng sớm ngày hôm sau, Đào Vĩ vội vàng chạy tới huyện Cẩm Phú. "Chào Đào tổng." Lục Duệ ở văn phòng gặp Đào Vĩ. Cha dặn huyện trưởng Lục này có bối cảnh rất sâu, mình phải cẩn thận ứng phó, Đào Vĩ tuy rằng trong lòng có chút đau đớn, nhưng vẫn mày mặt tươi cười nói: "Huyện trưởng Lục quả nhiên là trẻ tuổi đầy hứa hẹn, lão gia tử ở nhà không chỉ một lần khen anh đâu." Lục Duệ cười ha ha, nghĩ thầm lão tử đến huyện Cẩm Phú tổng cộng chưa quá một tuần, ngay cả lão tử của anh cũng chỉ gặp một lần, hắn nhắc tới tôi mới là lạ. Có điều người ta đã khách khí thì hắn cũng sẽ không bóc trần, tất nhiên là cám ơn: "Thị trưởng Đào quá khen, không dám nhận, không dám nhận." Lại nói tiếp, Đào Vĩ cũng không hận Lục Duệ lắm, dù sao người ta cũng là giải quyết việc chung. Báo cáo chuyện này với thượng cấp thượng cấp cũng không có gì. Hơn nữa Lục Duệ về sau cũng ngầm gọi điện thoại cho Đào Thành Lâm, nói rõ mình không phải nhằm vào thị trưởng Đào, chỉ là chuyện này thật sự là quá khó xử, mình vừa mới thượng nhiệm, ngoại thương lại sắp tới cửa, liền có người cố ý cổ động quần chúng nhà máy in làm loạn, thật sự là bất lực. Lục Duệ cũng không phải kẻ ngốc, những công nhân này sớm không gây chuyện, muộn không gây chuyện, lại đúng vào lúc một huyện trưởng mới như hắn thượng nhiệm không được bao lâu thì gây chuyện, nếu như nói sau lưng không có ai cổ động thì đánh chết Lục Duệ cũng không tin. Có điều độc thủ phía sau màn này là đến từ đâu, Đào Thành Lâm tự mình đi mà tìm, Lục Duệ cũng không có tâm tư mà nghĩ thay hắn. Cho nên, trước khi Đào Vĩ đến, Đào Thành Lâm đã dặn dò hắn, đừng đắc tội với Lục Duệ này, làm xong chuyện thì rời khỏi huyện Cẩm Phú. " Huyện trưởng Lục đây là hợp đồng thuê tất cả cửa hàng, anh thấy xem một chút đi." Đào Vĩ nụ cười ấm áp, nhìn qua không hề giống với một thương nhân vô lương. Lục Duệ vẻ mặt bình tĩnh, nói với Vương Trung Toàn bên cạnh: "Cục trưởng Vương, anh gọi người thẩm tra một chút, nếu như không có vấn đề gì thì tiến hành giao nhận với Đào tổng." Vương Trung Toàn gật đầu, gọi người bắt đầu thẩm tra hợp đồng Đào Vĩ mang tới. Sắc mặt bình tĩnh, Đào Vĩ lại chậm rãi lấy ra một tấm chi phiếu, đưa cho Lục Duệ nói: "Huyện trưởng Lục, đây là chỗ tiền trái với hợp đồng, bởi vì tôi từ bỏ hợp đồng thuê trước, cho nên bồi thường cho nhà máy in của huyện Cẩm Phú, tiền không nhiều lắm, hy vọng đừng." Lục Duệ cầm lấy xem, ánh mắt sáng ngời, cảm giác khi nhìn Đào Vĩ lập tức khác hẳn, vị Đào đại thiếu này tuy rằng tham tài, nhưng cũng là người có đầu óc, một trăm vạn mà hắn cũng lấy ra được, bởi vậy, cho dù ngày sau có người lấy chuyện này ra chơi Đào Thành Lâm, Đào Thành Lâm cũng có thể đúng lý hợp tình nói chuyện này không liên quan tới mình. Gật đầu, Lục Duệ cười nói: "Đào tổng khách khí rồi, chuyện này dừng ở đây, nhà máy in sẽ không làm phiền Đào tổng nữa." Đào Vĩ cười, biết Lục Duệ đã hiểu ý tứ của mình, ý hắn lấy ra khoản tiề này cũng như Lục Duệ đoán, là muốn rũ sạch quan hệ, triệt để kết thúc chuyện này, mình lần này bị chơi thảm đến vậy, sớm muộn gì cũng phải đòi lại, có điều trước đó, hắn phải cam đoan chuyện này sẽ không còn bất kỳ liên quan gì tới mình, nếu không một khi liên lụy đến cha, vậy thì không thể vãn hồi. Có điều nói đi cũng phải nói lại, vị huyện trưởng Lục này đúng là giống như lời cha nói, am hiểu sâu đạo làm quan, mình vừa mới đưa chi phiếu ra, đối phương đã minh bạch ý đồ của mình, quả nhiên là giao tiếp với người thông minh thì thoải mái hơn hẳn. Đào Vĩ làm xong hết tất nhiên là rời khỏi,