Quyền Khuynh Nhất Thế
Chương 387 : có người vui buồn
"Chị, anh rể bảo người ta gọi điện cho em, xảy ra chuyện gì à?"
Người tới là cục trưởng cục tài chính huyện huyện Cẩm Phú Triệu Vân Lương, nhìn thấy cháu đang ôm mặt đứng đó, khẽ cau mày: "Tiểu húc lại gây rắc rối gì à?"
Chị gái Triệu Vân Lương lắc đầu, thấp giọng kể lại.
Nghe xong, Triệu Vân Lương nhìn thoáng qua Ngưu Lỵ Lỵ, hừ lạnh một tiếng. Lúc trước hắn và chị gái không hề vừa mắt nữ nhân này, nhưng cháu trai lại một lòng một dạ muốn kết hôn với cô ta, không ngờ hôm nay vì nữ nhân này mà đắc tội với huyện trưởng.
"Tiểu Húc à, thường ngày cậu luôn bênh cháu, nhưng chuyện hôm nay cha cháu là đúng rồi. cháu sao không động não mà nghĩ, nếu truyền ra, Dương Húc cháu hò hét đòi đánh huyện trưởng, đây là gây thêm họa cho cha cháu? Lãnh đạo Thượng cấp sẽ nhìn anh ấy thế nào?"
Triệu Vân Lương lườm Ngưu Lỵ Lỵ một cái rồi lạnh lùng nói với Dương Húc: "cháu đó, ngày mai lập tức về thị lý đi làm. Lát nữa chú và cha cháu sẽ đi tìm huyện trưởng Lục xin lỗi, về sau rảnh thì lái xe đi xung quanh mà chơi."
"Cậu, không phải là huyện trưởng thôi sao? Có gì đáng sợ." Dương Húc ở trước mặt trước mặt bị trưởng bối giáo huấn, trong lòng có chút không phục, mở miệng cãi chày cãi cối.
Triệu Vân Lương lắc đầu, anh rể một đời anh danh, sao lại sinh ra đứa con trai phế vật như vậy?
" Hắn tuy rằng là đại huyện trưởng, có điều cậu nhớ kỹ cho tôi, người ta là người đứng đầu huyện chính phủ, cấp bậc cấp bậc thì còn cao hơn cả cha cậu, đây chính là chính phủ thượng cấp bổ nhiệm, Một cán bộ cấp chính ban đường đường chính chính, nếu ở cửa trụ sở huyện ủy bị cậu đánh, cậu bảo mặt mũi cán bộ toàn huyện Cẩm Phú để vào đâu? Đừng nói là cha cậu, cho dù là bí thư huyện ủy cũng xui xẻo! Cán bộ Đoàn Trung ương phái xuống, đến nhận chức chưa đến một tuần đã bị con trai của phó bí thư huyện ủy đánh, Dương Húc à, cậu tu tâm lại đi."
Nói xong, Triệu Vân Lương xoay người đi vào thư phòng.
Dương Húc nghe hắn nói như vậy, cũng có chút sợ hãi. Ông cậu này từ nhỏ đã yêu thương mình, mỗi lần bị cha mắng, cậu đều đứng ở bên mình, nhưng không ngờ, chuyện hôm nay ngay cả cậu cũng cho rằng mình sai. Nghĩ đến đây, Dương Húc nhìn mẹ nói: "Mẹ, con lập tức trở về thị lý."
Lúc buổi tối, phó bí thư huyện ủy Cẩm Phú Dương Sơn và bí thư Ủy ban kiểm tra huyện Mã Hạo Quân, bí thư Ủy ban chính pháp huyện Bảo Đức Trung và cục trưởng cục tài chính Triệu Vân Lương ngồi chung một chỗ, trên bàn có mấy món ăn, mấy người nhìn bộ dạng thì đã uống không ít.
"Anh rể, em thấy chuyện đó của tiểu húc cũng không cần phải để ý quá, họ Lục không phải là chẳng tổn hại gì ư? Việc gì phải lo lắng thế." Tuy rằng ngoài miệng thì hù dọa cháu trai, nhưng ở trước mặt Dương Sơn Triệu Vân Lương vẫn cầu tình cho Dương Húc.
Trong tay Dương Sơn cầm điếu thuốc, khẽ lắc đầu: "Vốn tôi còn muốn nói chuyện với Lục Duệ, liên thủ đối phó với Lý Minh Hoa, có điều giờ không còn cơ hội nu rồi."
Bí thư Ủy ban kiểm tra Mã Hạo Quân nói: "Lão lãnh đạo, ngài nghĩ quá rồi, tôi thấy họ Lục kia cũng chẳng có bản sự gì, một tên trẻ măng, lại không có ai ủng hộ, chẳng lẽ hắn còn có thể giở thủ đoạn gì với Lý Minh Hoa ư?"
Bảo Đức Trung Bề ngoài thì thô hào, nhưng tâm tư lại vô cùng tinh tế lại không đồng ý với ý kiến của Mã Hạo Quân: "Tôi cảm thấy bí thư Dương nói rất đúng, lý lịch sơ lược của Lục Duệ này tôi đã dọc qua, trước kia lập nghiệp từ làm thư ký ở Mộc Dương chúng ta, trong bốn năm ở tỉnh G từ một phó trưởng trấn một đường vào Đoàn Trung ương, sau đó lại dc điều đến huyện Cẩm Phú chúng ta, hắn chẳng lẽ lại không có hậu trường?"
Mã Hạo Quân sửng sốt, liền nghe thấy Dương Sơn thản nhiên nói: "Lão lãnh đạo gọi điện thoại cho tôi, thị trưởng tân nhiệm lập tức sẽ đến nhận chức."
Tất cả mọi người đều sửng sốt, có chút không hiểu hắn nói gì, liền nghe thấy Dương Sơn thở dài: "Thị trưởng mới tới họ Âu, Lục Duệ lúc trước là làm thư ký cho hắn."
Hả?
Bất kể là Triệu Vân Lương hay là Bảo Đức Trung, hoặc là Mã Hạo Quân sau khi nghe thấy tin tức này đều lập tức ngẩn ra.
Thị trưởng Mới tới có quan hệ với Lục Duệ?
Điều này chỉ sợ là bất kỳ ai cũng không đoán được.
"Nếu quả thực là vậy, trong huyện về sau chỉ sợ sẽ không còn im ắng nu rồi." Mã Hạo Quân cười hắc hắc, chậm rãi nói.
Hắn không nói mọi người cũng hiểu, nếu mình có hậu trường cường ngạnh như vậy, sao có thể cam tâm làm con rối trên cuộc họp thường ủy, cho nên thời gian Lục Duệ có tiếng nói ở huyện Cẩm Phú khẳng định sẽ không ngắn, một khi tân thị trưởng tới đi nhậm chức, vị huyện trưởng trẻ con này sẽ nhe răng nanh.
"Bí thư Dương, chúng ta giờ phải làm gì?"
Bảo Đức Trung nhìn thoáng qua Dương Sơn vẫn trầm mặc không nói, trầm giọng nói hỏi.
Dương Sơn mỉm cười, lộ ra bộ dạng đã có tính toán: "Hoảng cái gì? Chỉ cần chúng ta đoàn kết, hắn một mình có thể làm gì được chúng ta?"
Nói xong, hắn nhìn thoáng qua Triệu Vân Lương: "Lát nữa giao cho cục giáo dục một nửa tiền trước, bịt miệng Lục Duệ lại."
Triệu Vân Lương ngớ người: "Anh rể, vậy..."
Dương Sơn trừng mắt: "Đừng tưởng rồi tôi không biết cái trò mèo của cậu, không nhìn xem hiện tại là lúc nào à, còn nữa, mấy chiếc xe của cục tài chính lập tức xử lý cho tôi, tiền đều đưa vào tài khoản, nếu Lục Duệ tới cục tài chính gây phiền phức thì tôi xem cậu xử lý thế nào? Phá cục tài chính nghèo nàn, không ngờ bốn phó cục trưởng đều có xe riêng, cậu cho rằng cậu là thính tài chính tỉnh à?"
Nhìn ra được Dương Sơn thật sự tức giận, Triệu Vân Lương lập tức cúi đầu, cũng không dám cãi nữa. hắn biết, nếu như không có anh rể giúp đỡ thì một cục trưởng cục tài chính hắn đã sớm bị bí thư huyện ủy Lý Minh Hoa xử rồi, cho nên đối với Dương Sơn mà nói thì Triệu Vân Lương luôn luôn nghe lời.
"Bí thư Dương, chẳng lẽ chúng ta cứ vậy lùi bước à?" Bảo Đức Trung có chút khó hiểu hỏi.
Sắc mặt Dương Sơn hơi hòa hoãn lại, nói: "chúng ta lo lắng cái gì? Chỉ sợ còn có người nóng lòng hơn chúng ta ấy."
Mọi người sửng sốt, lập tức đều bật cười hiểu ý, đúng vậy, lãnh đạo cũ của Lục Duệ sắp tới làm thị trưởng Mộc Dương, chỉ sợ cuộc sống hàng ngày của một người sẽ càng thêm gian nan!
"Gì, thị trưởng Tân nhiệm là Âu Văn Hải, chủ nhiệm phòng giám sát điều tra tỉnh ủy á?"
Lý Minh Hoa cầm điện thoại hô to, cho tới khi lão lãnh đạo ở đầu kia dập máy, hắn vẫn chưa bình tĩnh lại, tuy rằng lão lãnh đạo đã về hưu, nhưng tin tức vẫn rất linh thông, cho nên mới có thể biết được nhân tuyển thị trưởng tân nhiệm c thành phcủa Mộc Dương.
Buông điện thoại, Lý Minh Hoa sắc mặt lại có chút khó coi, từ sau khi lão lãnh đạo về hưu, mình ở thị lý mất đi chỗ dựa, nếu như không phải ỷ vào nhiều năm kinh doanh ở huyện Cẩm Phú, căn bản không đối kháng được với phó bí thư huyện ủy Dương Sơn được phó thị trưởng thường vụ Đào Thành Lâm ủng hộ, vốn tưởng rằng huyện trưởng mới tới không có chỗ dựa gì, không cấu thành uy hiếp đối với mình, nhưng ngàn vạn lần không ngờ là, thị trưởng tân nhiệm lần này không ngờ là thượng cấp cũ của huyện trưởng Lục Duệ.
Lý lịch sơ lược của Lục Duệ đã sớm bị người hữu tâm nghiên cứu kỹ càng, quan hệ giữa hắn và Âu Văn Hải cũng không còn là bí mật. Trong mắt Lý Minh Hoa, một khi Âu Văn Hải đến Mộc Dương thượng nhiệm, Lục Duệ tuyệt đối sẽ không cam nguyện tịch mịch nữa, nhất định sẽ phát ra tiếng nói của mình ở huyện chính phủ huyện ủy, mình lại phải đấu với Lục Duệ ư?
Cơ hồ là không lâu nữa, các thường ủy huyện Cẩm Phú sẽ thông qua những con đường khác nhau tìm hiểu quan hệ giữa thị trưởng thành phố Mộc Dương và Lục Duệ, rất nhiều người đều nghĩ đến một vấn đề đồng dạng, chẳng lẽ, huyện Cẩm Phú này từ song hùng tranh bá biến thành Tam Quốc Diễn Nghĩa à?
Có điều lúc này, Lục Duệ lại đang nghe điện thoại.
"Chú dương, chú sắp tới Mộc Dương à?"
Tuy rằng đã biết trước Âu Văn Hải sẽ được đến Mộc Dương làm thị trưởng, nhưng Lục Duệ khi thật sự nghe thấy tin tức này vv có chút kinh hỉ, dù sao mình hiện tại người đơn thế cô, có chỗ dựa Âu Văn Hải này về sau sẽ dễ sống hơn nhiều.
Âu Văn Hải cười ha ha nói: "Xem ra thằng nhóc cậu ở huyện Cẩm Phú sống không được tốt lắm, bằng không sao lại hy vọng tôi tới Mộc Dương như vậy?"
Lục Duệ cười hắc hắc nói: "Cũng không đến nỗi thảm lắm, chỉ là tình huống nơi này rất phức tạp, tôi mới đến, còn cần thời gian quan sát."
"cậu có thể nghĩ như vậy là được rồi." Gật đầu gật đầu cười nói: "Lúc trước khi bí thư Hàn đề nghị triệu hồi cậu từ tỉnh G về, tôi đã cân nhắc cho cậu đi theo tôi đến Mộc Dương, có điều không ngờông ta so với tôi nghĩ còn chu đáo hơn, không ngờ trước tiên cho cậu tới Đoàn Trung ương dạo một vòng, sao, treo cái thẻ cán bộ được phái xuống về quê, cảm giác không tồi chứ?"
Lục Duệ cười ha ha, hắn tất nhiên không thể nói với Âu Văn Hải mình tới kinh thành là để giúp Tổng Tham chấp hành một nhiệm vụ, xem ra Hàn Định Bang chắc cũng biết chuyện, nếu không sao lại có thể phối hợp với Thượng Quan Thâm Tuyết điều mình đến kinh thành.
"Chú Âu, không phải nói chú sớm được điều đến ư? Sao lâu thế?" Lục Duệ nghĩ một lát rồi có chút kỳ quái hỏi.
Khẽ thở dài, Âu Văn Hải trầm giọng nói: "Tình thế Tỉnh H rất phức tạp, bí thư Hàn vừa điều nhiệm, rất nhiều chuyện chưa rõ ràng, cho nên mới mới phải ở lại giúp ông ta một đoạn thời gian." Xong y lại cười bảo: "Thằng nhóc cậu đúng là phúc tướng, tới tỉnh G mấy năm, không ngờ thành bạn vong niên với bí thư Đường, bí thư Đường cũng không ít lần khen cậu trước mặt bí thư Hàn."
Lục Duệ mỉm cười, xem ra mình lúc trước chắp nối cho Âu Văn Hải và Đường Ba đã thành công, Đường Ba chắc đã đứng trên cùng chiến tuyến với Hàn Định Bang, mà Hàn Định Bang có thể yên tâm thả Âu Văn Hải tới Mộc Dương, cũng cho thấy vị bí thư tỉnh ủy tân nhiệm tỉnh H này đã đứng vững ở tỉnh thành, bắt đầu điều râu ria của mình tới các thành thị chung quanh.
"Chú Âu, chú lúc nào thì thượng nhiệm?" Lục Duệ nghĩ một lát rồi mở miệng nói.
Âu Văn Hải cười: "Ngày kia sẽ tới Mộc Dương, đến lúc đó chúng ta sẽ gặp mặt."
Lục Duệ gật đầu, hắn biết mình sau này sẽ cùng kề vai chiến đấu với Âu Văn Hải.
Buông điện thoại, đi đến đi đến cửa sổ nhìn bầu trời bên ngoài, bầu trời đêm đầy sao, tự hồ còn có sao băng xẹt qua, mỉm cười, Lục Duệ thấy ngày tháng ở huyện Cẩm Phú càng lúc càng thú vị.
Truyện khác cùng thể loại
134 chương
48 chương