Quyền Khuynh Nhất Thế

Chương 384 : Cuộc họp thường ủy đầu tiên

"Cô nói gì?" Trong mắt Lục Duệ hàn quang chợt lóe, ánh mắt dần dần lạnh như băng, nhìn chằm chằm Dương Húc và Ngưu Lỵ Lỵ trước mặt, chỉ nhìn một cái mà bắt người ta quỳ xuống, còn không thì nhốt vào cục công an, con trai của Dương Sơn thực sự là bá đạo. Đối mặt tiếng quát vừa rồi của Lục Duệ, Dương Húc hơi sợ, loại cảm giác này chỉ xuất hiện trên người của cha hắn, có điều hắn hàng năm hoành hành ngang ngược ở huyện Cẩm Phú quen rồi, sao lại sợ hãi một người trông chỉ ngoài hai mươi ở bên cạnh Điền Quốc Cường, theo Dương Húc, đây là đồng sự của Điền Quốc Cường, một nhân viên công tác của văn phòng huyện chính phủ mà thôi, chả có gì phải sợ." "Nói gì? Mày nếu không muốn sống như cái tên họ Điền kia thì ngoan ngoãn quỳ xuống cho tao, nếu không thì đừng trách tao không khách khí với mày, vừa rồi mày chính là quấy rối tình dục con gái nhà người ta." Lục Duệ lập tức bị vị cực phẩm này chọc cho bật cười vì tức, chỉ nhìn vợ anh một cái liền biến thành quấy rối tình dục, đến là lạ. "Ngài vào trước đi, tôi dàn xếp với họ rồi vào ngay." Điền Quốc Cường mắt thấy cuộc họp thường ủy sắp bắt đầu, có chút lo lắng nói với Lục Duệ. Lục Duệ khoát tay, nhìn Dương Húc và Ngưu Lỵ Lỵ trước mặt, thản nhiên nói: "Tôi cũng rất hiếu kỳ, bọn họ làm thế nào mà nhốt tôi được vào đồn." Đang nói chuyện thì mấy bảo vệ của trụ sở huyện ủy đi ra, Dương Húc vừa thấy vậy thì lập tức cao giọng nói: "Lão hổ, Đại Quang! mấy người các anh mau ra đây cho tôi." Mấy bảo vệ nghe thấy có người gọi mình, ngẩng đầu nhìn rồi lập tức chạy vội tới, tên đầu trọc cầm đầu cung kính cười nói: "Dương thiếu, ngài gọi chúng tôi ạ?" Lục Duệ xì một tiếng, lập tức cười ra tiếng. Dương thiếu, ở cái địa phương bé bằng hạt vường này cũng có người dám xưng xx thiếu, quả nhiên rừng nào cũng có chim chóc. Nhìn thấy vẻ mặt cười nhạo của Lục Duệ, Dương Húc và Ngưu Lỵ Lỵ càng thêm phẫn nộ, lấy tay chỉ vào Lục Duệ và Điền Quốc Cường: "Bắt hai người này lại đưa tới cục công an!" Tên đầu trọc khoảng hai lăm hai sáu tuổi, mặc đồng phục bảo vệ, vẻ mặt dữ tợn, nhìn thế nào cũng không phải là người tốt, nghe vậy liền nhìn Lục Duệ cười hắc hắc nói: "Tôi nói này người anh em, anh không có mắt à, ở trụ sở huyện ủy trêu tức Dương thiếu còn muốn chạy, cậu cho rằng huynh đệ chúng tôi đều là kẻ bất tài à?" Lục Duệ nhướng mày: "Anh là bảo vệ huyện ủy?" Tên trọc chớp chớp mắt, cười hắc hắc nói: "Thì sao? Anh đây là là nhân viên công tác quốc gia chính hiệu, cậu ngoan ngoãn cúi đầu nhận sai với dương thiếu đi, nếu không thì đừng trách mấy anh đây nặng tay, rồi phải vào bệnh viện mà nằm đó." "hả?" Lục Duệ ồ lên kinh ngạc, hiện tại hắn thấy hứng thú rồi, xuất phát từ tò mò và mục đích nào đó, Lục Duệ rất muốn biết, nước bên trong huyện Cẩm Phú này rốt cuộc sâu đục thế nào, xem ra chuyện hôm nay chính là một cơ hội, có lẽ có thể thấy được đáy của người nào đó. "Quốc Cường, chúng ta đi thôi, không có gì đâu." Lục Duệ quay đầu, nói với Điền Quốc Cường, Điền Quốc Cường cũng nhìn ra, Lục Duệ làm như vậy là có thâm ý, cho nên hắn dứt khoát phối hợp đi cùng Lục Duệ, đương nhiên, hắn chắn phía trước Lục Duệ, vạn nhất mấy tên hung hăng này ra tay, cũng không thể để bọn họ đụng tới huyện trưởng Lục, nếu không việc này sẽ rất ầm ĩ. Cứ như vậy, hai người Lục Duệ trong sự sững sờ của một đám người đi lên cầu thang của tòa nhà huyện ủy. Tựa hồ không ngờ còn có người coi thường sự uy hiếp của mình, đám người đầu trọc cứ vậy nhìn Lục Duệ và Điền Quốc Cường lạnh lùng đi xuyên qua họ tới trước mặt Dương Húc và Ngưu Lỵ Lỵ, sau đó khi bọn họ cho rằng Lục Duệ sẽ xin lỗi thì Lục Duệ nhìn Dương Húc mỉm cười. Rồi hắn cứ vậy đi qua! Dương Húc ngẩn ra, hắn trước giờ không ngờ lại có một ngày mình bị người ta coi như kẻ vô hình, nhất là ở trước mặt Điền Quốc Cường, "Tình địch" Tiền nhiệm của mình, cảm giác này khiến hắn khó có thể chấp nhận, hừ lạnh một tiếng, Dương Húc tóm vai Lục Duệ, quát lớn: "Mẹ mày, đứng lại đó cho tao." Điền Quốc Cường sao có thể để Lục Duệ bị Dương Húc tóm, hất tay Dương Húc ra, lạnh lùng nói: "Bỏ cái tay bẩn của mày ra." Dương Húc bị đẩy lui ra sao, quát đám bảo vệ vẫn đang sững sờ đứng nhìn: "Con mẹ nó lên hết đi, chúng mày đứng đó ăn cứt à." Đám trọc như ở trong mộng mới tỉnh, rào rào ùa lên, vây Lục Duệ và Điền Quốc Cường ở giữa. Thần sắc Điền Quốc Cường có chút khẩn trương, nói khẽ: "Huyện trưởng, ngài đi trước, tôi cản họ." Huyện trưởng?" Dương Húc nghe thấy lời nói của Điền Quốc Cường liền bật cười: "Tôi con mẹ nó ra ngoài chơi mấy ngày, trong huyện lại có chuyện hài, họ Điền, mày đúng là thằng vo dụng, hắn mà là huyện trưởng thì lão tử đây chính là bí thư huyện ủy." Nói xong vung tay hô: "Đánh cho tao!" Đúng lúc này một giọng nói có chút kinh ngạc vang lên: "Các anh làm gì ở đây thế?" Mọi người sửng sốt, quay đầu lại, thì nhìn thấy một trung niên nhân đang cất bước đi lên bậc thang. Dương Húc sửng sốt, cười hắc hắc nói: "Chào chú Vương, chú đến đây có việc à?" Lục Duệ nheo mắt lại nhìn, phát hiện người nọ là bí thư đảng uỷ trấn Cẩm Phú Vương Khải Tân. Vương Khải Tân trong tình huống Điền Quốc Cường giới thiệu cho Lục Duệ và Lục Duệ tự tìm hiểu thì là người sinh ra và lớn lên ở huyện Cẩm Phú, không có bối cảnh gì, cũng không có năng lực nổi bật gì, tính tình người này vô cùng tốt, quan hệ với ai cũng không tồi, nhà của hắn ở ngay trấn Cẩm Phú, xem như là hộ cố định. Dương Húc chào hỏi Vương Khải Tân, lại phát hiện Vương Khải Tân căn bản không để ý tới mình, ngược lại vẻ mặt rất nghiêm túc đi đến trước mặt đám người đầu trọc, lạnh lùng nói: "Các anh làm gì thế?" Nói xong thì mỉm cười nói với người trẻ tuổi vừa rồi mình định đánh: "Huyện trưởng Lục, ngài tới rồi à." Tất cả mọi người ngây dại. "Huyện, huyện trưởng!" Đám trọc lắp bắp lặp lại, nhìn về phía Lục Duệ, lập tức không biết làm sao. Dương Húc cũng ngẩn ra, theo bản năng mở miệng nói: "chú Vương, chú đùa à? Hắn là huyện trưởng á?" Vương Khải Tân sửng sốt, lập tức hiểu được tên nha nội nổi danh trong huyện Dương Húc này chắc chọc gì Lục Duệ rồi, hắn vẫn giữ nguyên tắc bo bo giữ mình, mỉm cười: "Tiểu Húc à, đây là huyện trưởng Lục mới tới của huyện lý chúng ta, kể ra thì cháu phải gọi là chú." Đành chịu thôi, luận thân phận và cấp bậc, Lục Duệ thậm chí còn cao hơn lão tử Dương Sơn của Dương Húc một bậc, cho nên đừng nhìn Lục Duệ tuổi so với Dương Húc còn nhỏ hơn, nhưng Dương Húc thực sự phải ngoan ngoãn gọi một tiếng chú. Lục Duệ thản nhiên nhìn thoáng qua Dương Húc, lại nhìn nhìn tên trọc, bình tĩnh nói: "Bắt đầu từ Ngày mai mấy anh không cần tới huyện ủy làm việc nữa, chuyện này tôi sẽ tìm chủ nhiệm Cổ của văn phòng huyện ủy nói chuyện." Nói xong, cũng không để ý tới đám người Dương Húc đang trợn mắt há hốc miệng, cùng Vương Khải Tân hai người vừa nói vừa cười đi lên lầu, Điền Quốc Cường phía sau cũng vẻ mặt bình tĩnh đi theo họ. Dương Húc có chút ngây dại nhìn Điền Quốc Cường đi theo Lục Duệ, trong mơ hồ tựa hồ cảm thấy mình hôm nay hình như làm sai chuyện gì rồi. "Chồng, giờ làm sao bây giờ?" Ngưu Lỵ Lỵ vẻ mặt hoang mang lo sợ nhìn Dương Húc, khác với tên hoàn Dương Húc này, cô ta biết rất rõ con người của Điền Quốc Cường, tên kia đừng nhìn ngoài mặt thì hàm hậu thành thật, nhưng trên thực tế lại thù rất dai. Lúc trước cha chồng sai người chèn ép đối phương như vậy, Điền Quốc Cường cũng không rời khỏi văn phòng chính phủ, người khác cho rằng hắn là tiếc cái công việc này, nhưng Ngưu Lỵ Lỵ biết, Điền Quốc Cường là đang nằm gai nếm mật, báo thù cơ hội báo thù. Mà hiện giờ, cơ hội của hắn chắc là đã tới, trở thành thư ký huyện trưởng, thăng chức rất nhanh là chuyện sớm hay muộn, vừa rồi khi ánh mắt hai người chạm nhau, tuy rằng Điền Quốc Cường che giấu rất tốt, nhưng Ngưu Lỵ Lỵ vẫn có thể cảm giác được oán hận trong lòng nam nhân này. Dương Húc hừ một tiếng, khẽ cắn môi: "Không sao, có gì hơn người chứ, chỉ là một tên huyện trưởng trẻ con? Có cha anh thì không việc gì phải sợ! Đi, chúng ta về nhà." Nói xong, hai người một trước một sau rời khỏi trụ sở huyện ủy. " Dương Húc, con trai của Bí thư Dương còn trẻ nên khó tránh khỏi hiếu thắng." Vương Khải Tân và Lục Duệ vừa đi vừa tán gẫu, đã nhắc tới chuyện vừa rồi. Nhìn ra được hắn thực sự là người hiền lành, mặc dù là dưới tình huống như vậy vẫn nói đỡ cho Dương Húc. Lục Duệ mỉm cười, trẻ tuổi hiếu thắng sao? Chỉ sợ không phải. Hắn cũng không phải kẻ ngốc, hôm nay cũng may là mình, nếu như đổi thành dân đen bình thường? Dương Húc sẽ dừng tay sao? Đáp án tất nhiên là không, nhìn bộ dạng c bảo vệ bảo vệ đó, chắc cũng không phải một lần hai lần giúp Dương Húc bắt nạt người khác, mà Dương Sơn kẻ khiến hắn kiêu căng thành như thế này thì sao? Không biết vì sao, Lục Duệ luôn cảm thấy mình và vị phó bí thư Dương này khẳng định là không cùng khay. Cuộc họp thường ủy mở trong phòng họp nhỏ ở tầng bốn, trừ thư ký của bí thư bí thư dự thính ra, người khác phải chờ ở bên ngoài, Lục Duệ sau khi ném một ánh mắt cho Điền Quốc Cường thì cùng Vương Khải Tân vào phòng. Khi đi tới cửa, Vương Khải Tân rất thức thời lui về phía sau một bước, để Lục Duệ đi trước, dù sao trên cấp bậc hành chính, Lục Duệ mới là người số hai của huyện Cẩm Phú, Vương Khải Tân thân là cấp dưới, sao có thể đi ngang với Lục Duệ? trên Quan trường không luận tuổi, chỉ luận địa vị, có quy củ luôn phải chú ý. "Chào Huyện trưởng Lục." " Huyện trưởng ngài đã tới.." Dù sao cũng là nhân vật số hai, Lục Duệ vừa đi đi vào phòng, lập tức liền có các thường ủy chào hỏi hắn, cái này không liên quan tới vị trí của mọi người, dù sao trừ người lãnh đạo cao nhất là bí thư huyện ủy ra, có những lễ số vẫn phải chú trọng, cho dù là phó bí thư huyện ủy Dương Sơn nhìn thấy Lục Duệ tiến vào cũng đứng lên, hơi cúi người gật đầu nói: "Huyện trưởng tới rồi." Lục Duệ gật đầu: "Chào Bí thư Dương." Bí thư Huyện ủy tất nhiên phải là người tới cuối cùng, đây là phong phạm của người đứng đầu, các thường ủy khác thì tốp năm tốp ba tán gẫu, mà Vương Khải Tân thì đi đến trước mặt Dương Sơn nói nhỏ vài câu, liền nhìn thấy sắc mặt Dương Sơn lập tức thay đổi, chau mày, thỉnh thoảng nhìn về phía Lục Duệ. "Bịch bịch." Tiếng bước chân hữu lực truyền đến.