Quyền Khuynh Nhất Thế

Chương 243 : Đăng môn bái phỏng

Lục Duệ sở dĩ đề xuất Từ Đại Phú làm chủ nhiệm ban chiêu thương, cũng có suy nghĩ của riêng mình, dù sao văn phòng này là dưới sự ủng hộ của bí thư huyện ủy Đào Ngọc Cường mới thành lập lên, mình hiện tại toàn quyền phụ trách tất cả công tác, luôn sẽ tạo cho người ta một loại cảm giác lãm quyền, chẳng thà để Từ Đại Phú tiếp nhận, Một mặt Từ Đại Phú là cháu của Từ Nhân Anh, kể ra thì cũng như là người của Đào Ngọc Cường, có thể khiến bí thư Đào an tâm. Một mặt khác, nếu có thể dưới sự nhận thầu nhà khách huyện ủy mà không dẫn tới phương án thế lực khắp nơi, Từ Đại Phú ss khẳng định có vài phần bản sự, Lục Duệ cũng muốn nhìn xem, hắn có thể ở trên vị trí ban chiêu thương làm ra những chuyện gì. " Chủ nhiệm Từ, cô đã không có ý kiến thì tôi lát nữa sẽ ở trên cuộc họp thường ủy đề xuất." Lục Duệ cười nói. Từ Nhân Anh nghĩ nghĩ rồi gật đầu, nói với Lục Duệ: "Vậy cảm ớn bí thư Lục." Lục Duệ nói: "Sao lại nói vậy, sau này còn cần chủ nhiệm Từ giúp đỡ nhiều hơn." Vừa nói Lục Duệ vừa liếc qua khe cửa đang khép hờ, cười nói: "Chủ nhiệm tiểu Từ của tôi, anh có phải là nên ra rồi ko." Từ Nhân Anh sửng sốt, quay đầu lại, phát hiện cháu mình đang cười hắc hắc mở cửa, vẻ mặc ngượng ngùng nhìn mình và Lục Duệ. Từ Nhân Anh lắc đầu bất đắc dĩ, trừng mắt lườm Từ Đại Phú một cái rồi nói: "Còn không mau cám ơn bí thư Lục đã đề bạt, nếu không có anh ấy, cậu cả đời cứ ở cái nhà khách huyện này đi." Từ Đại Phú vội vàng đi đến trước mặt Lục Duệ, cung kính nói: "Bí thư Lục, đa tạ ngài, về sau ngài cứ nhìn vào hành động của tôi." Lục Duệ lắc đầu: "Không cần cám ơn tôi, là năng lực của anh tự mang tới cơ hội này cho anh, có điều lời xấu tôi nói trước, nếu anh không làm ra được thành tích thì đến lúc đó cũng đừng trách tôi cách chức anh." Thân mình mập mạp của Từ Đại Phú rung rung, khuôn mặt tròn trịa vẽ ra một nục cười: "Bí thư Lục, ngài yên tâm, nếu tôi không làm được gì không cần ngài cách chứ tôi, tôi sẽ tự cuốn xéo." Lục Duệ gật đầu hài lòng rồi cáo từ. Buổi sáng Ngày hôm sau, Lục Duệ báo cáo với bí thư huyện ủy Đào Ngọc Cường, Đào Ngọc Cường trước chuyện đã từ chỗ Từ Nhân Anh tìm hiểu được tình huống, gật đầu đồng ý, vì thế trên cuộc họp thường ủy, Lục Duệ đề xuất, muốn bắt mình nắm quá nhiều, không thể dồn hết tất cả tinh lực trên ban chiêu thương, muốn đề bạt đồng chí Từ Đại Phú của nhà khách huyện làm phó chủ nhiệm ban chiêu thương, đương nhiên, chủ nhiệm vẫn dp Lục Duệ kiêm nhiệm, chỉ có điều công tác hằng ngày sẽ do Từ Đại Phú phụ trách. Các thường ủy anh nhìn tôi tôi nhìn anh, không ngờ không có ai lên tiếng nói, ngay cả bộ trưởng tổ chức Trần Thành thường ngày luôn nhắm vào Lục Duệ cũng im lặng. Không thể không nói, Lục Duệ lựa chọn để Từ Đại Phú làm chủ nhiệm ban chiêu thương, quả thực là một chủ ý vô cùng kỳ diệu, ngay chiều qua, Từ Đại Phú tự mình đăng môn bái phỏng các thường ủy huyện ủy, dù sao hắn cũng là cháu của Từ Nhân Anh, lại nhận thầu nhà khách huyện nhiều năm, từ bí thư huyện ủy tân nhiệm Đào Ngọc Cường và huyện trưởng Lý Tú Quân chưa quen ra thì các thường ủy khác hắn biết cả, sau khi tặng quà, Từ Đại Phú tươi cười đề xuất mình muốn vào ban chiêu thương, các thường ủy đều biết Lục Duệ rất xem trọng ban chiêu thương, tất nhiên không dám nhận lời, chỉ cười cho qua. Từ Đại Phú cũng không nói nhiều, chỉ: "Tôi không cần ngài làm gì cả, chỉ là nếu có người đề xuất để tôi vào làm ở ban chiêu thương thì xin đừng phản đối, được không." Người ta mặt mày tươi cười, lại tặng quà, tất nhiên không ai sẽ phản đối, hơn nữa mọi người đều cho rằng Lục Duệ khẳng định sẽ không đồng ý, tất nhiên là đáp ứng. Nhưng không ngờ, Lục Duệ lại đề xuất để Từ Đại Phú vào ban chiêu thương. Nếu người phản đối lớn nhất cũng bị Từ Đại Phú thu phục, người khác sẽ không chủ động nói gì, Từ Đại Phú liền thành phó chủ nhiệm nắm công tác thường ngày của ban chiêu thương huyện Đại Hồng. "Cô, cháu có phải nên đi bái phỏng bí thư Lục hay không?" Trong nhà của chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Từ Nhân Anh, Từ Đại Phú vẻ mặt khẩn trương nói v cô mình. Hắn tuy rằng hôm đó ở trước mặt Lục Duệ bày ra bộ dạng lòng đầy tin tưởng, có điều hiện tại lại có chút lo lắng. Từ Nhân Anh nghĩ nghĩ rồi nói: "cậu nên đi đi, dù sao cũng là anh ta đề bạt cậu, hiện tại rất nhiều người đều coi cậu là người của bí thư Lục, về tình về lý cậu đều nên đi." Buổi tối hôm ấy, Từ Đại Phú xách một hộp sâm Mỹ tới cửa nhà Lục Duệ. "Bí thư Lục, chào ngài." Lục Duệ mở cửa phòng, liền nhìn thấy Từ Đại Phú tươi cười đứng ở cửa, bên cạnh là Từ Nhân Anh vẻ mặt cũng tươi cười. Lục Duệ sửng sốt bật cười: "Chủ nhiệm Từ, sao cô lại tới đây." Từ Nhân Anh chỉ chỉ vào cháu mình rồi cười nói: "Thằng ôn này cứ đòi tới thăm anh, tôi chẳng phải là đi theo xin bí thư Lục chén rượu ư?" Nghĩ nghĩ, Lục Duệ dịch người sang bên rồi nói: "Mời vào." Vừa nói vừa bắt tay Từ Đại Phú cười nói: "Anh cũng đừng khách khí với tôi, cứ tùy tiện vào chơi đi." Ba người đi vào bên trong, Từ Nhân Anh lập tức ngây ngẩn cả người, chỉ thấy trên sô pha nhà Lục Duệ không ngờ còn có một người có ngồi, tuy rằng nhìn thấy hai người mình đi vào, nhưng người nọ lại không hề đứng lên, mà là lộ ra nụ cười rụt rè. " Bí thư Kiến Dân." Từ Nhân Anh ngẩn ra, đối với kẻ cơ hội danh phù kỳ thực trên chính đàn huyện Đại Hồng Chu Kiến Dân này cô ta hiểu rất rõ, tính tình cẩn thận, thuộc loại ai cũng không đắc tội, nhưng cũng là người mà không ai muốn đắc tội với hắn. Hắn lúc này xuất hiện trong nhà Lục Duệ là có nghĩa gì? Chẳng lẽ Lục Duệ trong vô thanh vô tức đã thu nạp Chu Kiến Dân? Lục Duệ gật đầu với Chu Kiến Dân rồi xoay người cười nói: "Ngồi đi, không phải người lạ mà." Chu Kiến Dân cũng bật cười: "Chủ nhiệm Từ, thằng cháu này của cô không tồi, về sau tiền đồ." Từ Nhân Anh lúc này cũng từ trong sửng sốt phản ứng lại, nghe vậy thì cười cười, trong lòng lại đang suy xét quan hệ giữa Chu Kiến Dân và Lục Duệ. Từ Đại Phú thì lại không có nhiều tâm tư như cô, hắn chỉ dè dặt ngồi nửa mông trên sô pha, giữ khoảng cách vài thước với Lục Duệ, muốn nói mấy câu đưa đẩy, nhưng lại cảm thấy không thể mở miệng, trong lòng thầm bội phục, bí thư Lục này tuổi không lớn nhưng quan uy thì rất cao. Lục Duệ chỉ vào Chu Kiến Dân rồi nói với Từ Nhân Anh: "Bí thư Kiện Dân với đồng chí Lý Dật Phong, trước kia cùng làm ở huyện Thuận An với tôi là đồng học, chủ nhiệm Từ, bất ngờ lắm phải không?" Từ Nhân Anh cũng cười một tiếng nói: "Đúng vậy, rất bất ngờ." Nghĩ thầm Lục Duệ anh lợi hại, trong trong bất tri bất giác đã mượn sức được Chu Kiến Dân, chẳng trách lần trước trên cuộc họp thường ủy nhắc tới chuyện của cục công an thì Chu Kiến Dân lại đồng ý với ý kiến của anh, lúc ấy còn tưởng rằng là Chu Kiến Dân không muốn đắc tội với Điền Hoa, hiện tại xem ra hiện tại xem ra chỉ sợ là các anh đã thương lượng trước rồi. Mấy người hàn huyên vài câu, dù sao Từ Nhân Anh và Chu Kiến Dâncũng kaf lão nhân của huyện Đại Hồng, rất hiểu nhau, sau khi nói chuyện một lúc thì cũng dần dần không ngại nữa, Từ Đại Phú vẻ mặt cảm kích nhìn Lục Duệ, cung kính nói: "Bí thư Lục, đại ân đại đức của ngài Từ Đại Phú tôi cả đời cũng không quên được, từ nay về sau, ngài bảo tôi đi sang đông thì tôi tuyệt đối không đi sang tây." Lục Duệ cười cười: "Anh đó, không cần cám ơn tôi, tôi cũng không biết mình rốt cuộc là đang giúp anh hay là hại anh." Từ Đại Phú ngây ra, nhìn Lục Duệ với vẻ khó hiểu, liền nghe thấy Lục Duệ thở dài nói: "Từ sau cuộc họp thường ủy hôm nay, trên ót anh sẽ dính hai chữ Lục Duệ tôi, bất kể là đi đến đâu, người khác đều biết anh là người tôi đề bạt lên, hắc hắc,người hy vọng tôi gặp xui xẻo nhiều lắm, tất nhiên bọn họ cũng sẽ nhìn chằm chằm vào anh, cho nên, anh phải cẩn thận, đừng để cho người ta nắm thóp, đến lúc đó, tôi cũng không cứu được anh đâu." Lời này của Lục Duệ nói không sai chút nào, khác với Vương Mậu Đức, Vương Mậu Đức là Lục Duệ thông qua quan hệ từ tỉnh thính điều đến, cho dù là có người muốn tính kế hắn thì cũng phải cân nhắc tới cảm thụ của tỉnh thính, bất kể Vương Mậu Đức trước đó công tác ở đâu, người từ từ thính điều xuống bị cục công an địa phương các anh tước quyền lực, thậm chí còn đuổi xuống đài, anh để mặt mũi lãnh đạo tỉnh thính ở đâu? Cho nên cho dù là Điền Hoa trong lòng vô cùng bất mãn với Vương Mậu Đức thì cũng chỉ có thể vuốt mũi mà nhịn. Nhưng Từ Đại Phú thì khác, hắn vốn chỉ là người thầu khoán nhà khách huyện ủy, ban chiêu thương lại là bộ môn mới thiết lập, muốn động tới hắn thì thật sự là rất đơn giản, chỉ cần động não chút là làm được, cho nên Lục Duệ mới nói như vậy. Mà chỗ Lục Duệ coi trọng Từ Đại Phú chính là người này khéo léo, trong đoạn thời gian làm ở nhà khách huyện, Lục Duệ phát hiện vị quản lý Từ này đúng là kỳ tài, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói chuyện ma quỷ, bát kể người nào tới bên cạnh hắn đều bị hắn lừa cho hồ đồ. Mà ban chiêu thương nói trắng ra chính là mở ra để lừa người ta, chỉ chẳng qua là lừa thương nhân, bất kể anh là thương nhân bản quốc hay là thương nhân ngoại quốc, chỉ cần anh có thể bỏ tiền đầu tư vào chỗ chúng tôi là được. Cho nên, Lục Duệ mới nghĩ đến để Từ Đại Phú làm phó chủ nhiệm của ban chiêu thương này. Từ Đại Phú cũng là người thông minh, nghe thấy Lục Duệ nói như vậy, đầu tiên là sửng sốt, rồi lập tức lộ ra nụ cười: "Bí thư Lục, nếu ngài cũng nói như vậy thì tôi cũng cam đoan với ngài, công tác của ban chiêu thương đảm bảo sẽ được hoàn thành, không phải bảo người ta tới huyện Đại Hồng chúng ta buôn bán ư, lão tử lừa chết họ." Lục Duệ xua tay cười nói: "Anh đó, nhớ kỹ, chúng ta chiêu thương không phải chỉ mua bán một lần, phải để các thương nhân cam tâm tình nguyện bỏ tiền ra." Vừa nói Lục Duệ vừa quay đầu bảo Từ Nhân Anh: "Chủ nhiệm Từ, cô cảm thấy thế nào." Từ Nhân Anh lúc này vô cùng mâu thuẫn, một mặt cháu mình thành đích hệ của Lục Duệ, nhưng mặt khác, cô ta lại là tâm phúc của bí thư huyện ủy Đào Ngọc Cường, hơn nữa, Lục Duệ hôm nay nói rõ không sợ mình biết quan hệ của hắn và Chu Kiến Dân, chính là bắt mình phải lựa chọn. Nhìn vẻ mặt tươi cười của Lục Duệ, trong lòng Từ Nhân Anh bỗng nhiên nổi lên một tia hàn ý, người thanh niên này trong bất tri bất giác đã thành lập thế lực của mình, trong các thường ủy xử lý mọi việc rất ổn thỏa, hơn nữa quan trọng nhất là, sau lưng hắn rốt cuộc là có ai nâng đề thì không ai biết được. Hai mươi ba tuổi đã làm phó xử có nghĩa là gì th Từ Nhân Anh rất minh bạch. Khẽ cắn môi, Từ Nhân Anh cười nói: "Về sau, xin bí thư Lục giúp đỡ nhiều hơn. Lục Duệ cười ha ha: "Giúp đỡ lẫn nhau chứ."