Quyền Chủ Ngọc Ấn
Chương 34 : Võ lâm vô căn
- Đạo sĩ thúi Bạch Mi... Đạo sĩ thúi Bạch Mi... Đạo sĩ thúi Bạch Mi vào đây...
Địa Linh tổng tài vừa rống vừa đập tay đập chân kéo căn bốn sợi xích khóa lão vào thạch lao. Lão rống lên khản đặc nhưng chẳng có ai bước vào thạch lao. Rống mãi chẳng thấy ai vào. Địa Linh tổng tài mỏi mệt, muốn ngồi xuống cũng không được. Hai sợi xích tay quá ngắn. Hai vành môi khô khốc, nứt nẻ lão rên rỉ :
- Đạo sĩ thúi! Bổn Tổng tài khát nước... Bổn Tổng tài khát nước lắm rồi.
Địa Linh Tôn Giả ngẩng mặt nhìn lên không, thè lưỡi liếm đôi môi nứt nẻ không được thấm nước. Lão thều thào nói :
- Bổn Tổng tài khát nước lắm.
Lờ mờ hiện ra trước mắt Địa Linh Tôn Giả là Bạch Mi lão tổ cùng với hai gã đạo đồng.
Bạch Mi lão tổ vuốt cằm :
- Thế nào... Lão Tổng tài suy nghĩ chưa?
Tổng tài Địa Linh lườm Bạch Mi lão tổ gằn giọng nói :
- Đạo sĩ thúi... giết lão phu đi.
Bạch Mi lão tổ giũ phất trần :
- Lão Tổng tài đòi gặp bần đạo, cốt chỉ muốn chết thôi ư?
- Bổn Tổng tài muốn chết.
Bạch Mi lão tổ đứng lên khỏi chiếc ngai sơn son thiếp vàng, lão trở phất trần qua tay trái rồi chắp tay sau lưng :
- Được... Nếu Tổng tài muốn chết thì cứ từ từ chết, bần đạo không vào thạch lao nữa đâu
Bạch Mi lão tổ nói xong chấp tay chậm rãi rảo bước về phía cửa thạch lao. Địa Linh Tôn Giả nhìn theo sau lưng Bạch Mi lão tổ gọi giật lại.
- Đạo sĩ thúi đừng đi
Bạch Mi lão tổ dừng bước quay lại :
- Tổng tài muốn bần đạo không rời khỏi thạch lao này hẳn có điều muốn chỉ giáo bần đạo.
Địa Linh Tôn Giả ngần ngừ thì Bạch Mi lão tổ trở bước quay lại ngồi vào chiếc ngai sơn son thiếp vàng. Lão đạo trưởng vuốt râu ngắm nhìn Địa
Linh Tôn Giả rồi chậm rãi nói :
- Ai nghĩ chết thì rất dễ nhưng đâu ai biết chết cũng không được, bần đạo biết Tổng tài đau khổ lắm, chỉ muốn chết thôi.
Bạch Mi lão tổ đổi tay phất trần, từ tốn nói tiếp :
- Nếu như Tổng tài chỉ giáo cho bần đạo tâm pháp tụ thành Đồng Tử công thì bần đạo hứa sẽ trả tự do cho Tổng tài.
Địa Linh Tôn Giả nói qua khẽ răng, giọng của lão đã eo éo càng eo éo hơn :
- Đạo sĩ thúi là người tu tiên, để mong sớm thoát khỏi cảnh giới tục trần, cần gì phải biết tâm pháp Đồng Tử công.
Bạch Mi lão tổ vuốt râu cười mỉm :
- Tổng tài nên nhớ tâm pháp Đồng Tử công vốn là tuyệt học của Võ Đang.
Địa Linh Tôn Giả lắc đầu :
- Đạo sĩ thúi nói sai rồi. Đồng Tử công là tâm pháp của Phật môn.
- Vậy ư? Thế mà bần đạo cứ nghĩ nó là tuyệt học của Võ Đang đấy chứ.
Địa Linh Tôn Giả lắc đầu :
- Đến ngay cả Võ Đang cũng là một nhánh của Phật môn thôi.
Bạch Mi lão tổ đứng lên :
- Bần đạo quên mất, Địa Linh tổng tài là một trong Tam thánh tất kiến văn phải hơn bần đạo.
- Bổn Tổng tài nói thật. Ta đây cũng là người của Võ Đang phái. Sở học của ta cũng từ Võ Đang mà ra. Theo chức phận, đạo sĩ thúi phải gọi bổn
Tổng tài bằng sư tổ
- Điều mà tôn giá nói, bần đạo có biết.
- Biết sao đạo sĩ thúi còn hành hạ sư tổ của bổn môn chứ?
- Tôn giá đừng quên bần đạo là Chưởng môn nhân. Chỉ huấn của bần đạo giờ là chỉ huấn của những tổ sư đời trước tôn giá nữa.
Mặt Địa Linh Tôn Giả đanh lại :
- Nhưng bổn Tổng tài...
Bạch Mi lão tổ khoát tay :
- Bần đạo không phải ngồi đây để chờ nghe Tổng tài giảng rao về chức phận. Điều bần đạo muốn là Tổng tài phải chỉ tâm pháp thượng thặng Đồng
Tử công.
- Thì đạo sĩ thúi không là Đồng Tử công thì là gì.
Đôi chân mày trắng hếu của Bạch Mi lão tổ nhíu hẳn lại. Lão chậm rãi bước đến trước mặt Địa Linh Tôn Giả :
- Lão quỷ bỡn cợt với bần đạo?
Ánh mắt của Bạch Mi lão tổ hằn rõ nét hung quang.
Đối nhãn với Bạch Mi lão tổ, Địa Linh Tôn Giả Tổng tài cảm nhận hai luồng hung quang rờn rợn đó. Biểu lộ ngay trong con ngươi của Bạch Mi lão tổ là sự hiểm ác và thâm độc.
Địa Linh Tôn Giả Mạch Chữ ôn nhu nói :
- Lão đạo sĩ thúi định lấy mạng bổn Tổng tài.
- Nếu lão quỷ muốn chết thì ta sẽ cho lão sống, nếu lão muốn sống thì ta sẽ lấy mạng lão. Và cái điều cuối cùng, nếu lão chẳng muốn sống và cũng chẳng muốn chết thì ta sẽ chìu theo ý của lão. Lão sẽ được sống và được chết.
Những thớ thịt trên mặt Địa Linh Tôn Giả giần giật.
Bạch Mi lão tổ bồi thêm một câu nữa :
- Lão quỷ hiểu ý của bần đạo rồi chứ?
Địa Linh Tôn Giả ngập ngừng rồi khẽ lắc đầu.
- Ta hiểu.
Bạch Mi lão tổ nhếch môi cười mỉm :
- Lão hiểu là tốt. Vậy lão có đồng ý truyền thụ lại khẩu quyết Đồng Tử công không?
Bạch Mi lão tổ quay lại chiếc ngai yên vị, định nhãn nhìn Địa Linh Tôn Giả.
Địa Linh Tôn Giả nói :
- Nếu như ta truyền thụ khẩu quyết cho đạo sĩ thúi thì lão định xử bổn Tổng tài như thế nào?
Bạch Mi lão tổ vuốt râu cười khảy rồi nói :
- Võ Đang phái sẽ đề tên Mạch Chữ vào lệnh bài của các vị sư tổ khai môn lập đạo.
- Còn gì nữa không?
- Đã là sư tổ khai môn lập đạo thì lão còn đứng trên cả Bạch Mi này. Lão còn muốn gì nữa.
- Bổn Tổng tài muốn đạo sĩ thúi thả ra khỏi chốn này.
Bạch Mi lão tổ đứng lên bước đến trước mặt Địa Linh Tôn Giả. Lão chấp tay ra sau lưng.
- Nếu Tổng tài không thích chốn tiên tu thì bần đạo phải thả ra, nếu không sẽ đắc tội với bậc Chưởng môn, trời hẳn không cho đặng trọn đạo tiên.
Địa Linh Tôn Giả cười mỉm với những nét nhăn nhó. Lão dè bỉu nói :
- Không biết lão có nên tin vào lời của một tên đạo sĩ thúi như Bạch Mi hay không.
- Đã đến nước này thì lão phải tin, dù không muốn tin cũng không được.
Bạch Mi lão tổ nói dứt câu trở bước đi ra cửa ngục đá. Địa Linh Tôn Giả hốt hoảng gọi lại :
- Đạo sĩ thúi... Ngươi đi đâu vậy?
Bạch Mi lão tổ dừng bước, chậm rãi nói :
- Những gì bần đạo muốn nói đã nói tất cả với lão và cảm thấy chẳng còn gì để nói nữa.
- Đạo sĩ thúi còn chưa biết khẩu quyết thượng thừa Đồng Tử công.
- Bần đạo nghĩ, lão Tổng tài phải truyền lại cho bần đạo thôi.
Thốt dứt câu nói đó, Bạch Mi lão tổ tiến thẳng ra cửa thạch lao. Địa Linh Tôn Giả hối hả gọi với theo :
- Đạo sĩ thúi! Bổn Tổng tài sẽ truyền thụ tâm pháp Đồng Tử công thượng thừa. Lão đừng bỏ ta khốn khổ ở đây. Đạo sĩ thúi nghe bổn Tổng tài nói hay không?
Mặc dù Địa Linh Tôn Giả réo gọi, Bạch Mi lão tổ vẫn ung dung rảo bước bỏ đi như chẳng nghe tiếng lão gọi.
* * * * *
Vận công điều tức đến tầng cuối cùng môn công phu mà Địa Linh Tôn Giả truyền thụ, nhiều thay đổi trên thể trạng của Bạch Mi lão tổ. Râu lẫn chân mày của lão bắt đầu biến mất, chẳng mấy chốc sau Bạch Mi lão tổ chẳng khác gì Địa Linh Tôn Giả.
Địa Linh Tôn Giả nhìn lão đạo trưởng môn nhân phái Võ Đang :
- Đạo sĩ thúi đã tụ thành thần công tái thế Đồng Tử công rồi đó.
Bạch Mi lão tổ lắc lư thân mình vài cái đứng lên, lão vươn vai :
- Bần đạo cảm thấy nội thể mình thay đổi không ngừng.
Giọng của lão eo éo như một đứa con nít.
Địa Linh Tôn Giả nhìn Bạch Mi lão tổ :
- Không biết bây giờ nên gọi đạo trưởng bằng cái tên gì. Đạo sĩ thúi chẳng còn tóc chẳng còn râu, chẳng còn thứ gì hết, chẳng lẽ gọi lão là
Vô Mi ư?
Bạch Mi lão tổ bật cười nói :
- Tất cả đều trở về với vô căn. Nếu lão quỷ có hứng thú thì cứ gọi bần đạo là Vô Căn đạo trưởng.
- Vô Căn đạo trưởng. Hay đó. Giờ đạo sĩ thúi đúng là Vô Căn đạo trưởng,
Đạo sĩ thúi đã đạt được phần của lão rồi, sao còn chưa phóng thích cho bổn Tổng tài.
Bạch Mi lão tổ ve cằm bằng động tác vuốt râu. Động tác của lão khiến Địa LinhTôn Giả phì cười nói :
- Đạo sĩ thúi đâu còn râu nữa mà vuốt.
- Bần đạo quên mất.
- Nào! Hãy cởi dây xích cho bổn Tổng tài.
- Bần đạo phóng thích lão đây.
Giọng nói eo éo của Bạch Mi đạo trưởng với ánh mắt sắc như bảo đao bảo kiếm xả vào Địa Linh Tôn Giả khiến lão Tổng tài hốt hoảng.
Lão Tổng tài lập bập nói :
- Lão... lão định dùng Đồng Tử công hấp thụ nguyên ngươn của bổn Tổng tài.
- A! Lão quỷ đã nhận ra mục đích của lão rồi đó.
Liền ngay sau câu nói đó, Bạch Mi lão tổ vươn trảo chụp đến ngay đỉnh đầu Địa Linh Tôn Giả. Địa Linh Tôn Giả gồng người cứ như phải chịu nướng mình trên vỉ than hồng, âm thanh căng cắc liên tục phát ra từ khớp xương của lão, hai con ngươi trợn tròn, càng lúc càng to dần và đến khi lồi cả ra ngoài hốc mắt. Địa Linh Tôn Giả há hốc miệng, toàn thân run bần bật, và cuối cùng rống lên một tiếng :
- A... A... A... A...
Cùng với tiếng rống đó, lão phát trung tiện rồi da thịt nhanh chóng nhăn nhúm, khô đét, chẳng khác nào một cành cây mục rệu rã.
Bạch Mi lão tổ lẩm nhẩm nói :
- Bần đạo sẽ là Vô Căn thánh chủ độc tôn võ lâm.
Bạch Mi đạo trưởng thốt dứt câu thì gã đạo đồng bước vào, gã quỳ xuống ngay ngưỡng cửa của thạch thất nói :
- Bẩm trưởng tôn! Có lão Quái Thủ Thiên Tôn Đàn Lư và tên hòa thượng đến Linh điện đòi gặp Địa Linh Tôn Giả.
- Ta đang chờ chúng đến đây, càng đông càng tốt.
Lão phủi tay :
- Ngươi lui đi...
Gã đạo đồng vội vã lui bước.
Bạch Mi lão tổ nhìn lại xác Địa Linh Tôn Giả một lần nữa rồi trở bộ tiến ra ngoài, đi thẳng lên Linh điện.
Vừa thấy Bạch Mi lão tổ, Đàn Lư với Thích Đà Không liền bật đứng lên.
Với vẻ bề ngoài của Bạch Mi lão tổ khiến cho Đàn Lư và Thích Đà Không phải ngạc nhiên ngơ ngẩn.
Thích Đà Không buột miệng hỏi :
- Nam mô bổn sư Thích Ca Mâu Ni Phật! Lão đạo sĩ sao lạ lùng như vậy.
- Bần đạo đã không còn là Bạch Mi lão tổ bởi căn duyên tu tiên đạt tới cảnh giới vô căn.
Thích Đà Không hỏi tiếp :
- Thế bây giờ gọi đạo sĩ bằng gì?
- Vô Căn đạo trưởng.
- Nam mô bổn sư Thích Ca Mâu Ni Phật.
Vô Căn đạo trưởng bước đến trước mặt hai người :
- Vô Căn bần đạo đoán không lầm nhị vị đại hiệp đến Linh điện Võ Đang để tìm Địa Linh Tôn Giả Tổng tài.
Quái Thủ Thiên Tôn Đàn Lư gật đầu :
- Không sai.
Vô Căn đạo trưởng mỉm cười.
Lão nhìn qua Đàn Lư :
- Đàn Lư đại hiệp tìm Địa Linh Tôn Giả để trả thù cho vị huynh đệ Quách Lãm ư?
Đàn Lư gật đầu :
- Đúng...
- Bản lĩnh của Đàn Lư đại hiệp hẳn cao siêu lắm mới muốn tìm bổn sư tổ của Võ Đang để trả thù.
Đàn Lư khoát tay :
- Lão đạo trưởng không cần giãi bày! Cho Đàn mỗ biết Địa Linh Tôn Giả đang ở đâu?
- Đàn đại hiệp nói ra câu đó không biết có xin phép bần đạo chưa?
- Đàn mỗ là người của võ lâm chứ đâu phải môn hạ Võ Đang mà phải xin phép lão.
- Bần đạo quên mất Quái Thủ Thiên Tôn Đàn Lư là một gã lỗ mãng đến độ giết nhạc phụ và cả nương tử. Nếu bần đạo thay chính nghĩa hành xử Đàn đại hiệp không biết Đàn đại hiệp có giận bần đạo không?
Mặt Đàn Lư đỏ ngất vì giận.
Y gằn giọng nói :
- Đàn mỗ muốn gặp Địa Linh Tôn Giả, và muốn biết về cái chết của Quách lão đệ.
Bạch Mi đạo trưởng vuốt ve cằm :
- Hay thật. Linh điện Võ Đang ví như nơi hoang sơ, ai muốn đến thì đến, muốn làm gì thì làm chẳng coi Vô Căn này là người như thế nào.
Lão trừng mắt nhìn Đàn Lư :
- Hãy nhìn vào thần nhãn của Vô Căn, Đàn Lư đại hiệp sẽ thấy Địa Linh ở đâu.
Đàn Lư trừng mắt nhìn thẳng vào Vô Căn đạo trưởng. Mắt y bất giác nảy đom đóm, thần trí nhanh chóng mụ mẫm chẳng còn suy nghĩ được gì nữa.
Vô Căn đạo trưởng cười mỉm khi thấy nhãn quang của Đàn Lư bỗng chốc trở nên ngờ nghệch.
Lão vươn hữu thủ đến chụp vào thiên đỉnh của Quái Thủ Thiên Tôn Đàn Lư.
Thích Đà Không hốt hoảng thét :
- Đạo trưởng làm gì vậy?
Vô Căn đạo trưởng thản nhiên đáp lời :
- Lão muốn thử xem thần công tái thế của mình như thế nào.
Thích Đà Không gầm lên :
- Lão định sát hại Đàn lão huynh.
Thích Đà Không vừa nói vừa thi triển tuyệt kỹ bản thân “Như Lai Hành Kiến”. Lão lao cả thân pháp vào Vô Căn đạo trưởng.
- Bình...
Thích Đà Không bị bật ngược trở lại khi lao thẳng vào thân ảnh của Vô
Căn đạo trưởng. Lão hòa thượng bất giới những tưởng mình lao vào một vách đá kiên cố không thể nào công phá được.
Trong khi Thích Đà Không bị bắn dội trở, thì hữu trảo của Vô Căn đạo trưởng thi triển pháp công rút lấy chân ngươn của Đàn Lư.
Thích Đà Không vừa trụ thần nhận ra sự thay đổi trên diện mạo của Đàn Lư.
Lão hòa thượng hét lên :
- Lão đạo trưởng đừng... đừng làm như vậy.
Lời còn đọng trên miệng Thích Đà Không thì Vô Căn đạo trưởng thu hồi hữu thủ. Đàn Lư tợ cành cây khô đổ sấp ngay trước mũi giày lão đạo sĩ Võ
Đang phái.
Thích Đà Không há hốc miệng :
- Lão... Lão...
Thích Đà Không tự biết tình thế như thể nào, lão liền trở bộ thoát nhanh ra cửa Linh điện.
Vô Căn đạo trưởng xoay tròn song thủ. Hai đạo xoáy kình thoát ra hút lấy thân ảnh Thích Đà Không kéo về phía lão.
Quả không thể ngờ được nội lực phi thường của Vô Căn đạo trưởng. Thích
Đà Không đường đường là một đại cao thủ của Phật môn nhưng vẫn bị hấp công của lão hút lấy dễ dàng.
Vô Căn đạo trưởng áp hữu thủ lên đầu Thích Đà Không.
Trán tuôn mồ hôi lấm tấm, Thích Đà Không lập bập nói :
- Nam mô bổn sư Thích Ca Mâu Ni Phật... Lão đạo trưởng định làm gì bần tăng?
Vô Căn đạo trưởng bất giác rút tay lại, trầm giọng nói :
- Hòa thượng! Bần đạo tha cho ngươi, giữ lấy mạng để ngươi bôn tẩu giang hồ báo với tất cả môn phái bang chúng rằng. Võ lâm duy ngã, độc tôn võ lâm. Võ Đang sẽ trở thành Vô Căn phái. Tất cả mọi bang, mọi phái phải quy về Vô Căn và cùng với Vô Căn bổn đạo khai thông đền Thánh Điệp.
Lão gằn giọng :
- Hòa thượng thúi nghe rõ rồi chứ?
Thích Đà Không gật đầu như tế sao :
- Bần tăng nghe... Nghe rất rõ.
- Đi đi Thích Đà Không như người chết đi sống lại, tay chấp trước ngực miệng không ngừng niệm :
- Nam mô bổn sư Thích Ca Mâu Ni Phật... Nam mô bổn sư Thích Ca Mâu Ni Phật...
Lão vừa niệm vừa rảo bước tiến nhanh ra cửa Linh điện mà chẳng dám ngoảnh đầu nhìn lại.
Khi Thích Đà Không đã rời khỏi Linh điện. Vô Căn đạo trưởng nhìn lại đồ hình bát quái âm dương, biểu tượng của Võ Đang phái. Lão ve cằm nhẩm nói :
- Võ Đang do Trương Tam Phong tổ sư sáng lập, thì Vô Căn phải do Vô Căn đạo trưởng lập. Vô Căn không thể sống dưới bóng Võ Đang.
Cùng với câu nói đó, Vô Căn đạo trưởng xoay tròn bản thủ, hai đạo xoáy kình thoát ra khỏa lên phiến thạch hoa cương khắc đồ hình âm dương bát quái.
Bụi đá mù mịt và đồ hình bát quái âm dương bị xóa sạch trên phiến đá hoa cương.
Nhìn phiến đá hoa cương, Vô Căn đạo trưởng vận khí chỉ viết luôn hai chữ:
VÔ CĂN
Truyện khác cùng thể loại
1059 chương
1149 chương
47 chương
236 chương
48 chương
58 chương
90 chương