Sau khi bãi triều, Khang Hi trở về cung Càn Thanh. Khang Hi đi vào thư phòng, đến ngồi phía sau long án, cầm bút lông lên bắt đầu duyệt tấu chương. Ung công công mang trà vào đặt lên bàn rồi đứng bên bàn mài mực cho Khang Hi. Khang Hi lật một tờ sớ ra đọc qua một lượt, đoạn vừa cầm bút viết gì đó lên sớ vừa lên tiếng hỏi thăm bệnh tình của Cửu Dương. Ung công công ngưng mài mực, nhìn Khang Hi, nói tối qua hơi thở của Cửu Dương đã chuyển thành suyễn, lại nữa, do Cửu Dương bị chấn thương ở đầu quá nặng, nên có dấu hiệu tụ máu não. Khang Hi nghe vậy ngưng viết lại, gác cây bút lên nghiên mực, suy nghĩ một chút rồi bảo Ung công công đi chuẩn bị xe ngựa. Tấm biển phía trước phủ bộ hộ bây giờ đổi thành phủ Lĩnh thị vệ Nội đại thần. Cỗ xe ngựa của Khang Hi dừng bên dưới tấm biển này. Bấy giờ Nữ Thần Y đang ở trong hậu viên. Nàng ngồi bên giường Cửu Dương, nhìn chàng nằm bất động mà trái tim nàng như thắt lại. Chàng yêu nàng vô điều kiện như thế, lúc trước có chuyện bất đắc dĩ chàng phải giấu nàng, thế mà bao nhiêu năm chung sống với nhau, nàng không hiểu chàng một chút nào cả, cũng không hề có một chút lòng tin nào dành cho chàng, một cảm giác áy náy dâng ngập lòng nàng, trước mắt nhòa đi. Nữ Thần Y nhớ lại hôm nàng chứng kiến cảnh chàng ngất xỉu trong sảnh trái tim nàng như bị cắt ra làm nhiều mảnh nhỏ. Hôm đó Phi Yến cũng có mặt phía sau tấm rèm dẫn ra đại sảnh, đã nhìn nàng bằng ánh mắt chứa đầy những tia oán trách. Phi Yến nói có lẽ do chàng đã gây ra lỗi lầm gì đó với nàng từ kiếp trước, nên phải nhận lấy khổ tâm của kiếp này! Nữ Thần Y nâng tay áo lên lau nước mắt, nàng không hề giận Phi Yến vì những lời nói đó, Phi Yến trách nàng hoàn toàn không sai chút nào! Lúc trước nàng thật ngu ngốc, đã gây ra bao nhiêu nỗi đau cho chàng. Nàng đã sai, sai thật rồi! Tình yêu của chàng đối với nàng quá lớn, nó quá vĩ đại, quá rộng lượng, có lẽ kiếp này nàng cũng không bao giờ trả nổi cho chàng được. Hiện nàng chỉ ước chàng tỉnh lại, để nàng có thể ôm chầm lấy thân hình rắn rỏi có khả năng chịu đựng bất kỳ mọi tác động bất lợi từ bên ngoài mà không hề thay đổi thái độ của chàng. Lúc chàng vừa đi vào đại sảnh, nàng đã muốn chạy ùa tới, gieo người vào lòng chàng biết chừng nào. Tối qua, nằm chiêm bao, Nữ Thần Y nhớ nàng ngồi ngủ gục bên giường chàng và nghe được tiếng chàng gọi nàng. Trong cơn mơ, nàng đã mở mắt ra nhìn chàng, có vẻ như khuôn mặt tái nhợt của chàng đã có chút hồng hào trở lại. “Muội muốn gì?” Chàng hỏi, “Nữ Thần Y? Muội muốn huynh phải làm gì? Tại sao muội cứ giày vò huynh? Tại sao vậy?” Những giọt nước mắt lăn dài trên má Nữ Thần Y, chỉ có trong cơn mơ của nàng, chàng mới nói lên những lời trách cứ này, còn ngoài đời thật, chàng không bao giờ thốt lên một lời oán trách. Bao giờ chàng cũng sẵn sàng yêu, nuông chiều, tha thứ cho mọi lỗi lầm của nàng. Trong cơn mơ nàng nhớ mình đã dùng tay lau những vết máu rỉ ra từ miếng vải băng quanh đầu chàng, vừa thương vừa ân hận, nói: “Xin lỗi huynh, Thiên Văn, xin lỗi huynh, vì bắt huynh phải chịu đựng những nỗi đau khổ này.” Rồi như để tiếp tục xoa dịu cơn giận của chàng, nàng đan những ngón tay mình chặt lấy những ngón tay chàng, nói bằng giọng khẩn thiết tội nghiệp hơn: “Thiên Văn, muội xin lỗi huynh. Những tháng năm còn lại muội nguyện sẽ đền bù xứng đáng cho huynh. Muội sẽ yêu huynh suốt đời, cho dù huynh có bằng lòng hay không. Kể từ giờ phút này chúng ta sẽ sống chết bên nhau, cho dù chân trời góc bể nào chúng ta đều có nhau và bên nhau đến trọn đời.” Nữ Thần Y nhớ trong cơn mơ đó sau khi nàng nói xong câu nói vừa rồi chàng liền tỉnh dậy, nàng đã vô cùng mừng rỡ và dìu chàng ngồi dậy, để lưng chàng tựa vào thành giường. Chàng đưa tay nhẹ vuốt một bên má nàng, từ trên mặt xuống đôi môi ướt đầm, và đến chiếc cổ nhỏ nhắn cũng ngấn lệ của nàng. Chàng âu yếm nhìn nàng như thế thật lâu, như thể cố gắng tìm thấy hình ảnh của nàng khi xưa. Nữ Thần Y nhớ nàng đã mỉm cười với chàng trong giấc mơ kia, nàng thật sự cảm động trước tấm chân tình của chàng, nên khi nở nụ cười đó, tận trong trái tim nàng, nàng cũng cười với chàng. Hai người mặt đối mặt nhau thật lâu, chần chừ chưa biết nói gì. Nàng ngồi nhìn chàng một hồi đã nói: “Trong mấy năm qua, muội đã để những lời nói làm thương tổn huynh, muội xin lỗi huynh.” Nàng nói đến đây cầm lấy tay chàng đặt trên ngực mình, nói: “Sau khi Tuệ Dung nói mọi việc cho muội nghe, muội thật sự cảm thấy hận bản thân mình biết bao, muội hận bản thân mình vô cùng, sao muội có thể nhẫn tâm với huynh đến như thế chứ?” Chàng tiếp tục im lặng, nàng lại nói: “Năm đó huynh bị bao nhiêu hàm oan, mà vẫn một mình cam chịu, không tự minh oan cho mình, còn cố ý ngầm thừa nhận việc muội hiểu lầm huynh. Muội thật sự quá là ngu ngốc, tại sao muội lại không tin tưởng vào con người huynh chứ?”.