Tuệ Dung đánh xe đưa Tiểu Tường về cô nhi viện.
Nghe tiếng xe đỗ trước cổng, Hương Nhi vụt ra mở cổng, vô cùng mừng rỡ.
Tuệ Dung dìu Tiểu Tường xuống xe.
Hương Nhi bước lại định giúp Tuệ Dung một tay, dìu Tiểu Tường bước chân qua cửa nhưng Tiểu Tường đi nhanh vào cô nhi viện.
Tiểu Tường đi nhanh như trốn chạy.
Hương Nhi đưa cặp mắt chứa đầy những tia lo lắng nhìn theo Tiểu Tường.
Tuệ Dung đặt tay lên vai Hương Nhi.
Tuệ Dung biết Tiểu Tường hiện thời không đủ can đảm để đối diện với ai.
Đúng là Tiểu Tường vào phòng nàng đóng chặt cửa lại rồi đổ ào xuống giường khóc rưng rức.
Mặc cảm quá lớn, nàng chỉ muốn rời bỏ nơi này mà đi, để quên đi tất cả, để chôn những nỗi đau mà nàng đã trải qua.
Nàng thậm chí đã muốn biến mất vĩnh viễn khỏi cõi đời này.
Khuya hôm đó Tiểu Tường thơ thẩn ra ngoài vườn trà, nhác thấy Nghị Chánh tiến tới sau lưng liền rẽ ngõ sang bên trái.
Nghị Chánh bèn vươn tay kéo giật nàng lại.
Tiểu Tường muốn vùng ra khỏi nhưng chàng siết chặt người nàng, áp đầu nàng dưới cằm.
Tựa vào ngực chàng, lòng nàng dần bình an trở lại.
Bao nỗi sợ hãi, kinh hoàng và hoang mang vô bờ bến vụt tan biến.
Nhưng sực nhớ tới bây giờ nàng chẳng còn như xưa nữa, hai tay nàng run lẩy bẩy.
Nàng bật khóc, người cũng nẩy từng cơn.
Nghị Chánh nghe tiếng khóc của Tiểu Tường, cảm thấy mình sắp nổ tung đến nơi.
Người đàn ông đó đã chạm vào một sợi tóc của nàng, chàng sẽ đòi lại gấp trăm gấp ngàn lần, hắn làm nàng rơi nước mắt, mỗi một giọt lệ chàng sẽ đòi lại bằng một chén máu!.
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
19 chương
135 chương