Cửu Dương cầm ống sáo suy nghĩ một chút.
Một lát sau, tiếng sáo của chàng vang lên.
Chàng thổi một bài tình tứ về núi và hồ.
Trong đầu Cửu Dương như thấy được Tây Hồ, xa xa là dãy núi màu vàng, người ta thường trồng trà xanh trên sườn Hoàng Liên Sơn.
Mùa hè năm nào hai người cũng mướn một chiếc thuyền con.
Chàng ngồi sau chèo, còn nàng thì ngồi ở mũi thuyền giỡn nước.
Mặt Tây Hồ bình lặng.
Chàng vừa chèo thuyền vừa ngắm núi non và nàng.
Bầu trời trong xanh, không một dợn mây.
Một hồi sau cái nắng khá gắt gao, lưng chàng ướt đẫm mồ hôi.
Chàng bèn đề nghị cho thuyền vào sát bờ, neo lại dưới một tán liễu.
Thân cây dương liễu ngả mình ra hồ, chàng lấy ống sáo ra thổi, nàng lắng nghe.
Cây liễu đó đã trở thành bạn thân của hai người, nhìn hai người lớn lên, từng tí, từng tí một.
Nàng ngồi bó gối trong bóng mát, ngước khuôn mặt xinh xinh nhìn chàng, hai mắt sáng long lanh đầy vẻ hâm mộ, thán phục.
Sau khi chàng thổi xong bản nhạc nàng thường hay vỗ tay, dành cho chàng những lời trên mây.
Nàng bảo tiếng sáo của chàng sao mà hay, say mê chi lạ, trên đời này không ai có thể theo kịp chàng được.
Thủ công cũng thế, là tay đệ nhất, “mộc mỹ nhân” mà chàng khắc cho nàng trông giống hệt người thật, những hình thú, hình người mà chàng nắn bằng bột mì hay đất sét đều đẹp gấp mấy lần mua.
Cái gì chàng cũng biết, cái gì chàng cũng giỏi, gì cũng khéo, chàng là thượng đế của nàng, là chủ nhân của nàng.
Nàng như chiếc bóng nhỏ quấn quít bên chàng.
Lúc nào cũng vậy, mở đầu câu chuyện với ai, nàng thường bảo: “Thiên Văn huynh ấy có nói…” Phải, lời nào chàng từng nói, ấy là pháp luật! Ấy là chân lý! Ấy là quy tắc mà nàng yên chí nghe theo.
Cửu Dương đắm chìm trong những suy tư, tiếng sáo của chàng do vậy càng thêm du dương, khi trầm khi bổng, mãi đến khi chàng đã thổi xong bản nhạc rồi dư âm cuối cùng của các nốt nhạc như vẫn còn vương vấn trên đầu cây ngọn cỏ.
Nhưng Nữ Thần Y lại khác lúc xưa, sau khi tiếng sáo lắng xuống, không nói những lời trên mây.
Nàng không nói thi vị của tình yêu, tất cả đều nằm trong tiếng sáo của chàng mà cười thật tươi, thò tay xuống thau nước, tạt một hớp nước vào mặt chàng.
Cửu Dương mở bừng mắt.
Nữ Thần Y nói:
- Huynh đã thổi sáo xong lâu rồi mà sao không chịu mở mắt? Xem chừng phản xạ của huynh cũng không được nhanh, không ngờ Giang Nam Thất Hiệp lại dễ dàng bị tập kích đến như vậy.
Cửu Dương giơ tay vuốt nước trên mặt.
-Vì huynh yêu muội nên mới không đề phòng trận tập kích vừa rồi, còn như muội là người huynh không yêu, chưa đến gần huynh, muội đã mất cái mạng nhỏ của mình.
Nữ Thần Y tiếp tục tạt nước vào mặt chàng thêm lần nữa trước khi thẳng người, vụt chạy lại đứng sau một bụi trà, háy mắt nói:
-Muội làm gì tệ như lời huynh nói? Khinh công của muội không thua huynh đâu.
Huynh không tin ư? Tới đây đi, tới bắt muội đi! Xem có đuổi kịp muội hay không?
Cửu Dương nhét cây sáo vào dây đai, nói:
-Huynh sẽ bắt được muội ngay thôi, xem muội có thể chạy đi đâu?
Nữ Thần Y thấy mặt mày Cửu Dương ướt đẫm đang bước lại phía nàng, nàng bèn chạy sang một bụi trà khác, vừa chạy vừa bụm miệng cười rũ rượi, đến nổi rung bờ vai, mặt mày nàng đỏ lừ.
Một lát sau nàng chạy ra khỏi cổng sau cô nhi viện, nhanh đến chân cầu nhỏ bắt qua sông, vừa định bước lên cầu thì Cửu Dương đã chạy tới giữ lấy tay nàng.
Nữ Thần Y vùng ra, bước lên cầu, vừa đi được mấy bước trên cầu chàng lại đuổi kịp, nắm vai nàng xoay lại.
-Từ nhỏ tới lớn muội không trêu ghẹo huynh thì ăn ngủ không yên đúng không? Lần này huynh không tha muội đâu!
Nữ Thần Y thấy Cửu Dương đang trợn mắt với nàng, ôm ngang eo chàng, nở nụ cười cầu hòa.
Hai người đứng trên cầu, nhìn nhau đăm đăm, những cơn gió thoảng buổi sáng lướt trên mặt hai người, mang đến cảm giác sảng khoái vô cùng.
Bấy giờ hãy còn sớm nên Vô Định Hà rất vắng vẻ, chỉ có hai người và tiếng chim kêu trong khung cảnh vắng lặng.
Cửu Dương nhìn nụ cười của Nữ Thần Y, tươi như hoa, đẹp như thơ.
Hai má nàng còn được nắng sớm nhuộm hồng, đôi mắt cũng ánh lên những tia lấp lánh bởi những tia nắng hồng.
Cửu Dương dời mắt nhìn xuống toàn thân nàng.
Cổ trắng nõn nà, đôi nhũ hoa u lên trên cặp ngực cao phơi phới như hai quả núi, hông nở nang.
Nàng chẳng khác nào tác phẩm nghệ thuật.
Chàng thấy đê mê cả tâm hồn, nàng đúng là một chum rượu mạnh.
Tự nhiên, trong đầu Cửu Dương vang lên tiếng nói của Mã Lương.
Mấy lời Mã phu tử đã nói với chàng trên đỉnh Hoàng Liên Sơn.
Có lần, Mã Lương dắt tay chàng lên núi, thăm nom vườn trà, bảo chàng, cô gái chàng yêu sau này sẽ là một thẩu rượu mạnh.
Tuy rất ngon, nhưng tác hại của việc uống rượu nhiều lại vô cùng nguy hiểm...!
Cửu Dương chớp chớp mắt, hình ảnh Mã Lương và lời tiên tri biến mất khỏi đầu chàng.
Mặt chàng hiện lên vẻ tư lự một chút, nhưng chỉ một chút thôi, trước sắc đẹp mê hoặc, nụ cười và thân hình quyến rũ, thêm ánh bình minh chiếu trên mặt Nữ Thần Y khiến khuôn mặt nàng đã xinh đẹp càng thêm rực rỡ.
Cửu Dương nở nụ cười đáp trả.
Hiện thời, chàng không muốn để ý tới vận mệnh hay tương lai của chàng sau này.
Không muốn bị ám ảnh bởi câu nói của Mã Lương.
Vì cả đời chàng, dầu có ra sao, chỉ muốn đắm chìm trong thẩu rượu cay nồng này, cam lòng chết say, há chịu chết khô.
Nếu như một ngày người con gái này phụ tấm chân tình chàng thì ít nhất chàng đã có những khoảnh khắc tươi đẹp bên nàng.
Đã đủ.
Hà tất cầu mong chi cho nhiều? Hà tất đuổi theo tương lai xa vời chưa thể biết?
Cửu Dương nghĩ vậy, tiếp tục nhìn Nữ Thần Y, mỉm cười.
Chàng cầm tay nàng đặt lên ngực chàng, bên trong là quả tim đang nhảy trầm trọng của chàng.
Tay còn lại, Cửu Dương siết chặt eo Nữ Thần Y.
Chàng cúi đầu, đặt môi chàng trên môi nàng.
Nữ Thần Y không lẩn tránh nụ hôn từ chàng, để cho thân thể nóng sốt của người đàn ông yêu nàng từ thuở thiếu thời, dán sát vào nàng.
Vòng tay đang ôm nàng thật chặt khiến nàng muốn ngạt thở, nàng cũng nghe được tiếng tim chàng đập rất mạnh.
Trong cơn xúc động, Nữ Thần Y cũng hưởng ứng nụ hôn.
Đôi môi nóng bỏng đã truyền vào môi nàng một niềm khoái cảm đê mê.
Môi nàng quấn lấy môi chàng lúc nào không hay, hai mắt lim dim.
Nàng khẽ mở miệng ra, để chiếc lưỡi mềm mại lùa sâu vào miệng nàng, xâm chiếm mọi ngóc ngách trong miệng nàng một cách nhiệt tình.
Một hồi sau hai đôi môi rời nhau ra, Cửu Dương vừa thở hào hển vừa nói với Nữ Thần Y:
- Nữ Thần Y...!Hãy nói đi...
-Huynh muốn muội nói gì?
-Gọi tên huynh...!
- Thiên Văn.
Cửu Dương vòng cả hai tay siết chặt lấy lưng Nữ Thần Y, như muốn hòa tan nàng vào chàng.
Tâm tư chàng như chìm trong mông lung, những lời nói từ tiềm thức được dịp phá ra:
- Muội yêu huynh không?
-Yêu.
-Yêu bằng huynh yêu muội không?
- Muội không biết nhưng muội yêu huynh, Thiên Văn, muội yêu huynh.
- Nữ Thần Y...
Cửu Dương thấy xúc động mạnh, chưa bao giờ chàng hưởng được những giây phút sung sướng đến thế này.
Chàng lại hôn lấy hôn để môi nàng, miệng thều thào trong sung sướng:
- Nữ Thần Y, huynh sung sướng lắm, huynh chờ câu nói đó của muội không biết đã bao lâu rồi.
Chàng say sưa trong những nụ hôn nồng nhiệt dành cho nàng, tinh thần như bay bổng.
- Chúng ta rời khỏi kinh thành, về Hàng Châu thành hôn đi.
Cửu Dương thì thầm.
Nữ Thần Y như bị một âm thanh xa vời từ đâu réo gọi, khuôn mặt xinh đẹp của Tân Nguyên hiện ra trong đầu nàng, ánh mắt trách móc nếu nàng gật đầu.
Mở mắt, Nữ Thần Y bắt gặp đầu tiên là đôi mắt Cửu Dương nhìn nàng dịu dàng.
- Chúng mình về Hàng Châu thành hôn đi.
Tiếng nói êm đềm của chàng lại vang lên.
Nữ Thần Y nghe loáng thoáng bên tai hai chữ “Hàng Châu,” bỗng đẩy Cửu Dương ra.
Cửu Dương ngạc nhiên, chàng không ngờ nàng có phản ứng bất ngờ như thế.
Nàng đã bảo yêu chàng rồi kia mà?.
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
19 chương
135 chương