(quyển 2) tổng tài tuyệt ái tình thê

Chương 6 : bị ép kết hôn

Lạc Y Tuyết nhận được điện thoại của Cảnh phu nhân liền khẩn trương đến nơi hẹn. Ở đây bà và vị hôn thê của Cảnh Diệc Ngôn \- Lâm Vi đã ngồi chờ sẵn, cô vừa đến họ đã bảo phụ vụ mang nước lên. Cảnh phu nhân thấy cô đi đứng khép nép thì hừ một tiếng, vào chủ đề chính: "Thật không ngờ tôi vừa sơ sẩy cô đã trèo được tới văn phòng của Diệc Ngôn, đúng là ghê gớm thật." "Cảnh phu nhân, bà đừng hiểu lầm, chuyện này tôi cũng không ngờ đến, tất cả đều do trùng hợp, phu nhân có thể đến công ty kiểm chứng." Lạc Y Tuyết có sao nói vậy, trong lòng tuy vậy vẫn bất an. Cảnh phu nhân đương nhiên biết rõ tình hình, phòng nhân sự chèn ép cô cũng do bà căn dặn, ai ngờ lại tạo điều kiện cho Cảnh Diệc Ngôn chú ý. Tuy nhiên bà không vạch áo cho người xem lưng, mà Lâm Vi ngồi bên cạnh nghe cô giải thích liền xen vào: "Bác gái trước đây độ lượng mới cho cô một chân sai vặt trong Cảnh thị, để cô có cơ hội nhìn thấy Tiểu Vũ đã là phước đức của cô, bây giờ cô làm sai lại còn ở đây giảo biện, Lạc Y Tuyết, tôi chưa thấy ai mặt dày được như cô!" Lạc Y Tuyết nắm chặt góc áo bỏ ngoài tai lời của Lâm Vi, người phụ nữ này xinh đẹp hoa nhường nguyệt thẹn nhưng lời lẽ độc ác phi thường, Cảnh phu như ghét bỏ cô đến thế này cũng do một tay cô ta rỉ lời cay nghiệt, nếu không vì ba mẹ cô từ lâu đã trở mặt với họ rồi. Cảnh phu nhân thấy cô trơ mặt không nói đi nói lại thì tức giận vô cùng: "Cô bỏ ngoài tai lời của chúng tôi phải không?" "Xin lỗi phu nhân, tôi không có ý đó, mọi việc phu nhân phân phó tôi đã luôn cố gắng làm theo, sự tình thế này một mình tôi quả thật không thể ứng phó với Diệc Ngôn." Lạc Y Tuyết mím môi giải thích. "Hừ, tôi cũng biết cô không có cái gan đó, cho nên hôm nay hẹn cô ra đây là để hướng cho cô cách làm đúng đắn." Cảnh phu nhân đột nhiên nói lời dễ nghe khiến Lạc Y Tuyết có cảm giác bất an. Quả nhiên tiếp theo là một tin chấn động cho cô: "Tôi được biết ba mẹ cô đang tìm đối tượng xem mắt cho cô, nếu như cô có thành ý hợp tác với chúng tôi thì nhanh chóng đồng ý kết hôn đi." Trái tim Lạc Y Tuyết đập mạnh vào lòng ngực: "Phu nhân, tôi..." "Lạc Y Tuyết, cô nên nhớ rõ Diệc Ngôn và cô là không thể nào, thân phận của cô quá thấp kém so với Cảnh gia, mà tôi cũng đã chọn Tiểu Vi làm con dâu từ lâu rồi. Nếu cô biết an phận nghe lời thì sau này còn có thể nhìn thấy Tiểu Vũ từ từ lớn lên, bằng ngược cô nên tự hiểu hậu quả thế nào!" Cảnh phu nhân lần nữa hà khắc nhắc nhở, tiện thể cho Lâm Vi nở mặt: "Tôi sẽ sớm sắp xếp cho Diệc Ngôn và Tiểu Vi đính hôn, bản thân cô tự chấn chỉnh đi. Tôi chờ kết quả từ cô!" Lạc Y Tuyết như bị ai đó đánh cho bất động, khi Cảnh phu nhân và Lâm Vi rời đi cô vẫn ngồi đờ một chỗ, dẫu biết rằng ngày này rồi cũng sẽ đến nhưng trái tim cô chưa khi nào hết đau. Cảnh phu nhân được Lâm Vi dìu vào trong xe thì lấy điện thoại ra kiểm tra tin nhắn, để chắc chắn bà trực tiếp ấn số gọi đi. Bên kia rất nhanh đã bắt máy: \[Phu nhân yên tâm, mẫu xét nghiệm mà Cảnh tổng gửi đến đã được xử lý cẩn, đảm bảo sẽ cho phu nhân kết quả mong muốn.\] "Ừm, tốt lắm. Tuyệt đối sạch sẽ cho tôi!" Lâm Vi thấy bà cúp máy liền lấy lòng bóp tay cho bà: "Bác gái, mọi chuyện ổn chứ?" "Con yên tâm, bên cạnh Diệc Ngôn đều là người của ta, ta muốn thì nào thì chính là thế ấy. Con nhất định là con dâu của Cảnh gia rồi." "Bác gái, thật sự cảm ơn người." Lâm Vi nở nụ cười rạng rỡ, lần nữa nhìn vào quán cà phê nơi Lạc Y Tuyết đang ngồi, môi khẽ nhếch lên. \_\_\_\_\_\_\_\_\_\_ Mấy hôm sau. "Hư hư hư..." Từ bên ngoài đã nghe tiếng khóc lóc của Tiểu Vũ, mà nó vừa đẩy đi vào đã thông báo một tin động trời cho Cảnh Diệc Ngôn. "Hu hu hu, chị Y Tuyết... chị ấy đi xem mắt rồi..."