(quyển 2) tổng tài tuyệt ái tình thê

Chương 4 : đêm nay em ở lại đi

Sau lần Cảnh Diệc Ngôn nghe lời thằng con trời đánh vén váy xem đùi của Lạc Y Tuyết, cũng may cô giáng cho hắn một tát nổi đơm đớm mắt xong thì đã hạ giận, không có nghỉ việc. Nhưng phải nói rõ một tuần nay cô đối với hắn xa cách và ghét bỏ hơn lúc trước rất nhiều, có dỗ thế nào cũng làm ngơ, thậm chí tên Tiểu Vũ hứa sẽ giúp hắn cũng phí công vô ích, đúng là ngốc nghếch mới đi tin lời nó mà. "Này, đừng ăn nữa, trả lại đây." Cảnh Diệc Ngôn càng nghĩ càng khó chịu, giật trái táo trong miệng con trai ra, xách nó dậy, ném lên bàn làm việc, trân trối nhìn. Tiểu Vũ bị nhìn sợ quéo râu, đưa tay vuốt ve ba mình: "Ai nha, ba ba làm Tiểu Vũ sợ sợ, Tiểu Vũ muốn ăn táo táo, ngon ngon..." "Ba giây nữa, không dẹp bỏ giọng điệu ngây thơ dùng để gạt người này thì đừng trách ba." Cảnh Diệc Ngôn vô cảm trước sự dễ thương của nó. "Ha ha ha, lão công của ma ma, người đừng giận nha, ăn tát đau lắm phải không?" Tiểu Vũ biết điều vội bò lên người hắn, sờ sờ, thổi thổi lên khuôn mặt đẹp trai của ba ba mình. "Cô ấy tát má bên phải, không phải bên trái." Cảnh Diệc Ngôn bắt lấy bàn tay múp míp trên má trái mình, đẩy ra. Tiểu Vũ bị bắt bài thì hi hi gãi gãi đầu, vảnh ngón tay lên ra giọng quân sư: "Được rồi, được rồi... để đền bù tổn thất cho ba ba, Tiểu Vũ sẵn sàng hy sinh một lần vậy. Chịu không?" Cảnh Diệc Ngôn bán tín nhìn thằng bé, nó mới năm tuổi thì quỷ quyệt được tới mức nào, nhưng sau cùng vẫn lưỡng lự rồi gật gật đầu. "Vậy ba ba bảo quản gia cho người làm ở nhà nghỉ hai ngày đi." Tiểu Vũ cười tủm tỉm. "Còn nữa, không được để hôn thê của ba tới tìm giữa chừng đâu." "Cái này không cần dặn, trước giờ ba có để cô ta đến bao giờ. Nhưng con muốn làm gì chứ?" "Bí mật, tối nay ba ba sẽ biết." Tối đó. \[Khụ khụ khụ.\] "Tiểu Vũ, em sao vậy?" Hơn 10 giờ khuya, Tiểu Vũ gọi cho Lạc Y Tuyết, cô nghe thằng bé khổ sở ho khan thì lo lắng vô cùng. Tiểu Vũ bóp mũi nói vào điện thoại như thật: \[Chị Y Tuyết, em khó chịu, hu hu hu...\] "Tiểu Vũ, em đừng khóc, em bệnh rồi phải không? Ba em đâu..." \[Tiểu Vũ...\] Lạc Y Tuyết sau đó nghe tiếng của Cảnh Diệc Ngôn trong điện thoại: \[Tiểu Vũ, con làm gì vậy, khuya thế này chị Y Tuyết còn phải nghỉ ngơi. Con bị bội thực thế này cũng phải nằm nghỉ cho tốt, ngủ sớm đi, đừng nháo, ba ba thương...\] \[Hu hu hu, Tiểu Vũ khó chịu lắm, Tiểu Vũ muốn gặp chị Y Tuyết thôi... hư hư hư...\] Tiểu Vũ không chịu, báo nháo với Cảnh Diệc Ngôn, mà hắn sợ làm phiền cô định cúp máy. Lạc Y Tuyết lo cho Tiểu Vũ, tâm tình loạn thành một đoàn, thấy Cảnh Diệc Ngôn chuẩn bị cúp máy mà Tiểu Vũ vẫn khóc đến tê tâm liệt phế, cô đành nói: "Tổng tài, để tôi qua đó với Tiểu Vũ." \[Không cần đâu, Tiểu Vũ không hiểu chuyện, em nghỉ ngơi trước đi.\] "Không, tôi muốn gặp Tiểu Vũ, xin anh, tổng tài, hãy cho tôi đến." \[Được, tôi gọi tài xế đến đón em.\] "Vâng." Điện thoại ngắt kết nối. Cảnh Diệc Ngôn nhìn Tiểu Vũ, Tiểu Vũ cũng nhìn ba mình, sau đó cùng kêu lên phấn khích. "Ba ba, phải tận dụng cơ hội đấy, lần sau không có cớ nữa đâu." "Hừ, cho con." Cảnh Diệc Ngôn nhét quả táo vào miệng Tiểu Vũ, xem như là thưởng cho nó. Một lúc sau, Lạc Y Tuyết đã đến nơi, Cảnh Diệc Ngôn xuống mở cửa cho cô nhưng cô chẳng thèm nhìn đến hắn một lần đã hỏi: "Tiểu Vũ đâu?" Cảnh Diệc Ngôn không vui nhưng vẫn nói: "Nó ở trong phòng. Tôi dẫn em lên gặp nó." Đến phòng ngủ Lạc Y Tuyết không khách sáo đẩy cửa vào trong ngay. "Vậy tôi vào trong." Cảnh Diệc Ngôn không theo cô vào mà đứng bên ngoài chờ. Đến lúc Lạc Y Tuyết đi ra đã gần 12 giờ khuya, không ngờ Cảnh Diệc Ngôn vẫn đứng chờ mình, cô liền nói: "Tổng tài, Tiểu Vũ ngủ rồi, vậy tôi xin phép về trước." "Giờ này tài xế của tôi nghỉ rồi, ở đây muốn đón xe cũng rất khó, tôi lại không thể bỏ mặc Tiểu Vũ mà đưa em về. Đêm nay, em ở lại đây đi!"