[Quyển 1] Vận Mệnh Đổi Xoay - Khuynh Thành Linh Nữ
Chương 62 : Mọi thứ nàng đều biết
Tam quan Nhất Linh vỡ vụn hoàn toàn, nàng ngây ngốc nhìn nữ tử đó dần bước ra. Một cái đầu rồi nửa thân người.... và lại là một cái chân...
Không mà! Không phải! Chắc chán là nàng hoa mắt... hoa mắt rồi...
Bỗng, nàng cười khẽ một tiếng, tay vỗ thật mặt mạnh vào đầu mình để ổn định tinh thần... ha, từ khi nào nàng lại có một trái tim mềm yếu đến vậy? Chỉ là một nhân mới quen biết không lâu thôi mà... nào đáng hao tâm tổn sức?
Nhớ ngày xưa, Nhất Linh ta hô mưa gọi gió, giết người không gớm tay... kể cả thân tín phản bội hay cha mẹ chết thì liệu có điên cuồng một lần?
Ha, chỉ trừ Tiểu Nhãn mới khiến nàng để tâm... còn lại... cùng lắm chỉ là một cái nhíu mày, sắc mắt khó coi đi?
Sao bây giờ? Bây giờ lại vì vậy mà tâm thần bất ổn, cả người run rẩy đây? Chẳng lẽ lại là duyên phận? Duyên phận? Từ lâu nàng đã chẳng muốn tin những thứ huyễn ảo này rồi? Duyên phận, nhân cách, Hoàng Bích hay kể cả ngọc hoàng đại đế cũng vậy, trong mắt nàng cũng chẳng đáng mấy đồng?
Hoàng Bích kia, đừng tưởng ta không nhìn ra tâm tư ngươi? Nghĩ ta ngây ngô ngu xuẩn không nhìn ra suy nghĩ của loại " bản tôn " cứt chó nhà ngươi sao? Khinh miệt ta chứ gì? Phản cảm ta cướp công tiểu Tuyên nữ thần của ngươi? Ha, ta méo cần nha.
Đừng tưởng bình thường nàng bất cần đời kiêu ngạo coi trời bằng vung mà không biết lòng dạ các ngươi? Mẫu thân, Tử Yên, thúc phụ, Tương Liên... tất cả tất cả đều chưa thể khiến nàng buông bỏ cảnh giác. Cái lần phản bội kia đã khiến tính cách đa nghi của nàng càng thêm sâu sắc... một đứa trẻ như Nạp Lan khi nào cũng có thể tiếp cận nàng với mục đích khác lạ.
Riêng Thập Nhi... tại sao nàng tin tưởng nàng đến vậy? Đây là gì chứ? Là gì? Một câu hỏi đơn giản như vầy mà bức Nhất Linh đến suýt phát điên...
Hai đôi mắt nàng có chút đỏ ửng, một từng giọt nước rơi vào tay vang lên tiếng tí tách... đây là cái gì?
Nước mắt?
Chẳng biết từ khi nào, mắt của Nhất Linh đã dính đầy lệ?
Có phải đây là lần đầu nàng vì một người không quan hệ khóc? Hay nói đúng hơn khóc không phải vì cái gì mà là tự tuôn rơi?
Đến cả nàng... nàng khóc lúc nào cũng không biết rồi...
...
Ngẩng đầu lên, đưa đôi mắt đã nhòe về phía trước...
Ha, thế cuộc đã định sao mà đổi thay được?
Lau khuôn mặt bẩn nhem, Nhất Linh đánh giá kỹ về phía cánh cửa kia...
Hở?! Gì đây?
Nàng đang thấy cái gì? Nữ tử kia cư nhiên không bước ra được khỏi cánh cửa, chân sau mãi không nhấc? Chuyện gì đây?
Cẩn thận xem xét dưới chấn và đằng sau lưng nàng ta, Nhất Linh thấy được một sợi dây leo đang cuốn chặt chân phải của nữ tử lấm lem?
Nụ cười hiện rõ trên khuôn mặt mĩ miều của Nhất Linh? Là trời không phụ lòng người hay là... mẫu thân! Không phải trời chiếc gì ở đây? Điều khiến mấy cái động này ngoại trừ mẫu thân đại nhân thì còn ai vào đây nữa?
Nàng hớn hở chạy ra một góc khuất nào đó, thầm thì với không khí : " A! Mẹ thân yêu vĩ đại toàn năng của con! Người là thái dương chiếu xuống muôn loài, người là vầng nguyệt ấm áp về đêm, người là ánh sao nhàn nhạt dịu nhẹ, người là cơn gió thoang thoảng mát rượt, người là cuộc sống của nhân loại, người là một cường giả chí tôn không nhân nào so sánh, một vĩ nhân, một đấng anh hùng, không có người, thái dương vụt tắt, trăng sao lặn cả, đến gió cũng chẳng thể thổi nổi một hơi, người là tâm điểm, là ánh sáng trong đêm đen, là nhân đã cứu thế gian này, người quả là bậc tôn giả! Đối với người ngoài người uy dũng chết người, đối với con gái yêu của người thì người lại thật là một mẫu thân tốt nhất kể từ thuở khai thiên lập địa! Nếu người biết về trái đất chắc chắn người sẽ có hàng tấn giải nobel " người mẹ danh giá nhất "... a, con thật là phải tu vạn kiếp mới có thể đầu thai làm con gái mẹ, có lẽ kiếp trước con đã phải giải cứu cả thế giới này, hay là kiếp trứoc con là đức phật từ bi cứu nhân độ thế đây... con..."
Chưa để nàng nói hết, ngay lập tức một thanh âm bỡn cợt không kém phần trìu mến truyền vào tai: " Cái cô này, nịnh hót cũng giỏi quá đi. Gì mà nhật nguyệt phong vũ gì ở đây? Cô làm mẹ cô loạn cả óc rồi đây này? Đức phật từ bi cứu nhân độ thế? Cô cũng diễn quá lố rồi đấy. Mẹ cô dành giải " người mẹ danh giá nhất " thì chắc cô cũng dành cả chục tỷ giải oscar rồi đấ... "
Nhất Linh trực tiếp ngắt lời mẹ ruột, đon đả nói: Ô chô chô, con có diễn đâu ạ? Những lời con nói đều là lời thật từ đáy lòng đấy mẹ ạ?"
" A? Khỏi làm bộ làm tịch đi nha. Ta đây biết thừa con là vuốt mông ngựa thay cho lời cảm ơn vụ quấn chân nữ tử kia "
....
...
Truyện khác cùng thể loại
584 chương
56 chương
11 chương
55 chương
12 chương
93 chương
7 chương