Chương 91. Tù binh Ngọc Dao? Kỷ Ninh nói hắn không có bắt con dân của ta! Kỷ Ninh ôm Bạch Thanh Nhan vào trong ngực, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi gọi ta là gì?" "Kỷ..." "Không thể gọi ra miệng sao?" Trải qua một hồi sự tình, mắt Bạch Thanh Nhan không mở ra nổi. Nhưng y vẫn có thể nghe được thanh âm ôn nhu của Kỷ Ninh mang theo chút thất vọng. Chẳng biết tại sao, trong lòng y xót xa, bật ra một tiếng: "Kỷ lang..." Kỷ Ninh nghe xong, nhất thời không nói gì. Một lúc lâu sau mới thở dài một tiếng: "Ngươi không biết ta đợi một câu này của ngươi đã bao lâu." Bạch Thanh Nhan còn tưởng rằng Kỷ Ninh đang nói đến sự tình mình mất trí nhớ, không nhận ra người. Muốn lên tiếng an ủi trấn an một hai câu, lại bị Kỷ Ninh đặt một ngón tay lên miệng. "Gọi lại một tiếng đi." "Kỷ lang." "Tốt lắm." Nói đoạn, Kỷ Ninh đặt y trên khuỷu tay mình, ôm chặt trên giường. Bạch Thanh Nhan muốn quay đầu lại nhìn hắn, nhưng mỗi lần vừa mới khẽ động đã bị ấn trở lại. Y cũng không biết Kỷ Ninh chôn mặt trong tóc mình là đang làm gì, chỉ cảm thấy trong khoảnh khắc như thể có giọt nước mưa rơi lẫn vào trong sợi tóc. Nhưng y mới trải qua một hồi kịch liệt, có chút mệt mỏi, còn chưa kịp nghĩ rõ ràng xem nước kia là cái gì, đã mê man chìm vào giấc ngủ. Ngày hôm sau, Bạch Thanh Nhan bị một hồi tiếng động lớn đánh thức. Y ngồi dậy, phát giác Kỷ Ninh đã đi đâu mất tăm. Chăn của cả hai người đều cuộn tròn trên người mình, ngay cả đầu ngón chân cũng bị bọc kín không lộ ra một phân. Có vẻ như trước khi đi, Kỷ Ninh đã đem y cuộn thành một chiếc bánh bao. Trong lòng Bạch Thanh Nhan cảm thấy có chút buồn cười. Có lẽ là bởi bị chuyện hàn độc từ miệng Lộc Minh Sơn hù dọa, bây giờ Kỷ Ninh đối với việc y bị nhiễm lạnh cực kỳ lưu ý, thậm chí có phần hơi quá. Song bệnh của y rõ ràng nằm sâu trong tạng phủ, làm những việc này thì có ý nghĩa gì đâu chứ? Nhưng Bạch Thanh Nhan cười xong, lại sinh ra vài phần cay đắng. Xem ra Kỷ Ninh, thật sự quan tâm đến mình. Theo như lời của hắn, hai người là ái nhân hơn mười năm. Như vậy, kẻ mất mẫu thân từ nhỏ, không được phụ thân huynh đệ gần gũi là y coi như đã tìm được một chốn nương tựa. Chỉ là chẳng biết mình còn có thể sống được bao lâu nữa, một điểm ấm áp duy nhất thuộc về mình này, có thể gìn giữ đến khi nào? Một hồi lâu nữa, Kỷ Ninh vẫn chưa trở về. Bạch Thanh Nhan mở cửa sổ xe, nhìn ra bên ngoài một chút, bắt gặp một gã thân binh thường đi theo bên người Kỷ Ninh. Hỏi hắn:  "Xin hỏi, Kỷ Tướng quân đi đâu vậy?"  "Chỗ tù binh Ngọc Dao..." Thân binh kia buột miệng thốt ra. Lại không biết nhớ tới cái gì, sắc mặt đại biến, "Không không, ý ta là...!Công tử, ta còn có chút chuyện quân vụ, ta đi trước!" "Chờ chút đã!" Bạch Thanh Nhan đưa tay ngăn cản, thân binh kia lại chẳng khác nào muốn bỏ trốn vắt chân lên cổ chạy đi. Bạch Thanh Nhan nhìn hắn, trong lòng càng lúc càng nghi hoặc...!Khi nãy, rõ ràng y đã nghe được bốn chữ "Tù binh Ngọc Dao"! Thế nhưng chẳng phải Kỷ Ninh đã nói, lần này hắn xuyên thành mà đi, không mảy may quan tâm những chuyện khác, căn bản không hề gϊếŧ người cướp của bách tính sao? Tù binh Ngọc Dao, lại là từ đâu tới? Bạch Thanh Nhan càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, nhất định phải đi tìm hiểu rõ ràng. Mắt thấy y vừa xuống khỏi mã xa, thân binh kia vội vàng lộn trở lại ngăn cản đường đi của y. "Công tử!" Thân binh gấp đến độ vừa nói vừa toát mồ hôi, "Là ta lỡ lời, ngài ngàn vạn lần đừng để vào lòng! Nếu Tướng quân biết, mạng nhỏ này của ta cũng khó mà giữ được! Tướng quân đã hạ lệnh, bất luận kẻ nào cũng không được đem sự tình Ngọc Dao tới quấy rầy ngài, nhất là chuyện tù binh này..." "Ta sẽ không nói với hắn. Ta chỉ muốn biết, chuyện tù binh là thế nào?" Thân binh kia đã sớm được Kỷ Ninh hạ lệnh từ lâu, tuyệt đối không được phép nhắc tới sự tình tàn sát hàng loạt dân trong thành và tù binh với Bạch Thanh Nhan, nếu không tự đưa đầu tới gặp. Lúc này, trong cái khó lại ló cái khôn: "Thực ra là trong lúc giao chiến, chúng ta bắt được một số người Ngọc Dao, sau khi đánh trận xong đã thả đi! Chỉ là lúc ấy có phần lộn xộn, bây giờ Kỷ Tướng quân phải đi giải quyết một chút." "Giải quyết?" "Để bọn họ không chết đói chết rét nên đã cấp cho bọn họ một phần quân dụng của chúng ta. Dù sao Kỷ Tướng quân cũng phải điều chỉnh lại sổ sách một chút, nếu không khó mà báo cáo kết quả! Chuyện chỉ có như vậy mà thôi!" Cấp cho tù binh một xe quân nhu phẩm, Kỷ Ninh quả thực phải đổi trắng thay đen sổ sách mới có thể một tay che trời. Lính nhỏ kia cũng không tính là lừa gạt, chẳng qua là di hoa tiếp mộc* một phen. Bạch Thanh Nhan nghe lời này, cảm thấy đạo lý ấy không sai, cũng liền tin. *Di hoa tiếp mộc: 移花接木, Dời hoa ghép cây, chỉ việc làm chắp vá, thay đổi sự thật. "Công tử, ngài cũng ngàn vạn lần đừng nói với Tướng quân được không! Hắn không cho phép chúng ta dùng mấy loại chuyện này quấy rầy ngài, sợ ngài phiền lòng. Nếu như hắn biết, mạng nhỏ của ta đây cũng khó bảo toàn!"  "Sẽ không. Còn phải cám ơn ngươi đã nói thật với ta. Ta nhất định sẽ giữ bí mật." Trấn an thân binh xong, Bạch Thanh Nhan trở lại trong mã xa, không nhịn được thở phào một hơi. Mới vừa rồi trong nháy mắt đó, y hầu như cho rằng Kỷ Ninh lừa mình, đem đồng bào bách tính gom lại bắt làm nô ɭệ. Nếu ngay cả một điểm tựa duy nhất còn sót lại này cũng lừa gạt mình, vậy Bạch Thanh Nhan y còn sót lại chút gì? Phải nên làm gì bây giờ?  Bạch Thanh Nhan nhìn ngoài cửa sổ một mảnh băng nguyên mịt mờ thênh thang, lại cảm thấy có chút may mắn. Sống sót sau đại nạn, may thay vẫn còn có Kỷ Ninh đối xử với mình không chút lừa gạt, hết sức chân thành.