Chương 78. Bạch Thanh Nhan y...!Còn có thể tỉnh lại nữa không? Tay Kỷ Ninh không ngừng run rẩy, nhận lấy thân thể ướt sũng máu. Trái tim trong lồng ngực không ngừng đập loạn xạ, thanh âm nổ vang bên tai hắn. Người này cơ thể không biết có đến bao nhiêu lỗ máu. Mới ngày hôm qua, hắn còn bừng bừng tức giận đến run rẩy rời đi, để y lại một mình...!Sớm biết như vậy...!Bạch Thanh Nhan...! Vừa chạm tay lên tóc người kia, máu tươi đã ướt sũng lòng bàn tay. Đầu ngón tay Kỷ Ninh đều cứng ngắc, đem mặt người kia chậm rãi nâng lên. Máu đỏ đầy mặt, nhưng đây không phải...  Đây không phải là Bạch Thanh Nhan! Hắn không phải Bạch Thanh Nhan. Không phải người kia. Người kia không có chết không phải y không phải không phải Bạch Thanh Nhan Bạch Thanh Nhan. Nhưng Bạch Thanh Nhan đâu?! "Kỷ Tướng quân! Kỷ Tướng quân! Kỷ Tướng quân, ngươi làm sao vậy!" Đến tận lúc này, thanh âm Long Dã mới lọt vào tai hắn. Kỷ Ninh mờ mịt ngẩng đầu, ánh mắt đối diện tia nhìn của Long Dã. Hắn thấy Long Dã hít một hơi lạnh, trên gương mặt vốn dĩ lãnh đạm lúc này toàn là kinh sợ. Bấy giờ Kỷ Ninh mới phát hiện, chính mình thế mà không biết từ khi nào đã nửa quỳ trên mặt đất. Tim hắn vẫn như cũ đập liên hồi, trong miệng khô khốc như thể chứa đầy cát sỏi. Thời điểm mở miệng nói chuyện, cổ họng tựa như có một ngọn lửa thiêu đốt, giọng nói cũng trở nên khản đặc. "Ta không sao." Tuy rằng thanh âm khàn khàn, thần sắc Kỷ Ninh vẫn như bình thường. Chỉ có hắn tự biết, hai chân đang run đến không đứng vững. "Ngươi mau đưa Vương Vạn đi chữa trị."  Kỷ Ninh nói, đem người máu thịt mơ hồ kia trả lại cho Long Dã. "Đây là do sói tuyết tấn công? Còn có người nào khác bị thương không?" "Kỷ Tướng quân..." "Cái gì?" Kỷ Ninh vừa nói vừa đứng dậy. Lại không ngờ dưới chân lảo đảo một cái, suýt chút nữa té ngã. Long Dã tay mắt nhanh lẹ, đưa một tay đỡ lấy hắn. "Kỷ...!Kỷ đại ca." Long Dã hạ thật thấp thanh âm, "Ngươi thật sự không có việc gì chứ?" Kỷ Ninh ừ một tiếng, không nói nhiều hơn một câu. Kỷ Ninh quay đầu định rời đi, không chút đề phòng bị người kéo lại. Long Dã duỗi tay chỉ về một hướng khác: "Đại ca, nếu ngươi muốn đi tìm Thái tử Ngọc Dao, y ở bên kia." Kỷ Ninh gật đầu, xoay người đi về hướng ngược lại so với hướng ban đầu. Khoảnh khắc thấy Bạch Thanh Nhan, cảm giác tay chân bủn rủn lại quay trở lại. Nhìn người máu chảy thành dòng kia, Kỷ Ninh cảm thấy lồng ngực quặn thắt đến phát đau. Có lẽ là bởi khi nãy đã trải qua một màn kinh sợ, lần này tốt xấu hắn không bị thất thố. Kỷ Ninh rẽ đám tù nhân Ngọc Dao đang vây chung quanh, đem Bạch Thanh Nhan ôm ngang lên, xoay người rời đi. "Ngươi muốn làm gì? Ngươi mau buông Thái tử Điện hạ ra!"  Vừa xoay người, chân Kỷ Ninh đã bị ôm chặt lấy. Cúi đầu nhìn, thì ra chỉ là một đứa nhóc tóc còn để chỏm, khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem trên mặt. Lòng Kỷ Ninh vốn đang nóng như lửa đốt, định một cước đem tiểu hài tử này đá sang một bên. Nhưng chẳng biết tại sao, hắn nhìn người trong ngực một chút, lại hạ chân xuống. Nếu làm tiểu quỷ này bị thương, khi người nọ tỉnh lại, sợ là lại định ương ngạnh phân cao thấp cùng mình một hồi. Nếu như lại muốn quay về xe chở tù chết tiệt kia thì phải làm thế nào bây giờ? Đè nén lửa giận, Kỷ Ninh gầm nhẹ một tiếng: "Cút ngay!" "Ta không cút oa oa...!Ngươi buông Thái tử Điện hạ ra! Ngươi muốn làm gì?"  "Ta đưa y đi chữa trị!" Thanh âm Kỷ Ninh càng thêm nôn nóng, "Nếu ngươi còn tiếp tục cản trở, ta đem ngươi ném vào sâu trong núi làm mồi cho sói tuyết!" Thanh âm kia hết sức tàn nhẫn, quả thật đem Nguyên Thế tử triệt để dọa sợ. Cậu mím môi, chực khóc. Kỷ Ninh thừa dịp cậu bé chuẩn bị khóc lóc, một tay kéo tay đang túm ống quần mình của tiểu hài tử ra, nhanh chân rời khỏi. Kỷ Ninh chạy mỗi lúc một nhanh. Hắn cảm thấy lồng ngực ẩm ướt dính nhớp, là máu trên cơ thể Bạch Thanh Nhan thấm lên người hắn.  Một người mảnh mai gầy ốm như y, trên người có thể có bao nhiêu máu, có thể chịu đựng đến bao giờ? Càng nghĩ, Kỷ Ninh lại càng hoảng hốt. Chỉ hận mình không thể mọc cánh, bay thẳng đến mã xa. Khó khăn lắm mới tới nơi, Kỷ Ninh móc ra một con dao nhỏ, đem quần áo trên người Bạch Thanh Nhan cắt nát mới có thể tách ra khỏi miệng vết thương. Cầm máu, đắp thuốc, Kỷ Ninh không dám chậm trễ lấy một giây, mồ hôi toát đầy đầu. Thẳng đến khi máu dần dần ngừng trào ra, hắn mới có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi, ngã ngồi trên mặt đất. Khi nãy một chút mệt cũng không thấy. Nhưng thở ra một hơi này, Kỷ Ninh đến cánh tay cũng không nhấc lên nổi. "Bạch Thanh Nhan, ngươi không thể chết!" Kỷ Ninh nhẹ giọng nói, ngồi dậy. Hắn đem Bạch Thanh Nhan ôm vào trong lồng ngực, cẩn trọng quan sát. Mới vừa rồi, toàn bộ thân thể Bạch Thanh Nhan đều bị máu nhuộm đỏ. Kỷ Ninh vừa thấy, sợ đến tim cũng muốn nứt ra. Bây giờ xử trí xong nhìn lại cũng vẫn còn chưa quá tệ, không có thương tổn đến nơi yếu hại trong tạng phủ. Máu trên người đại khái hơn phân nửa là máu sói tuyết. Chỉ là phía sau lưng bị một vuốt cào không nhẹ, khớp xương cánh tay phải bị chặt đứt, vô lực treo bên cạnh người. "Bạch Thanh Nhan, ngươi từng nói với ta. Người luyện võ các ngươi kiêng kị nhất là đưa lưng cho địch. Càng miễn bàn tới tay cầm kiếm, so với tính mạng trọng yếu như nhau. Bạch Thanh Nhan ngươi không phải Ngọc Dao Võ thần sao? Sao ngươi có thể phạm phải loại sai lầm này?" "Có phải ngươi chỉ lo che chở đám nhãi nhép chết tiệt Ngọc Dao kia, bảo vệ người khác lại buông bỏ an nguy của chính mình!" Người trong lòng bị thương thực thê thảm. Kỷ Ninh nhìn một lần, đáy mắt đỏ bừng. Hắn cắn chặt hàm răng, giọng nói tràn ngập oán độc: "Bạch Thanh Nhan, ngươi quả thực khiến người khác căm hận. Vĩnh viễn muốn lấy thân thiệp hiểm*, nhất định phải đem tất cả mọi người đặt trên chính mình. Ngươi cho rằng ngươi là thần tiên sao? Muốn tới phổ độ chúng sinh? Sớm biết như vậy, ta không nên dung túng tính tình của ngươi, để ngươi lăn đến cái gì mà xe chở tù! Kể cả phải dùng xích buộc trên cổ cũng tốt, đem ngươi khóa lại trên giường ta, cũng không cho ngươi đi đâu hết!"  *Lấy thân thiệp hiểm: Dùng bản thân để hóa giải nguy hiểm. "Chờ ngươi tỉnh rồi..." Kỷ Ninh càng nói thanh âm càng thấp, gò má dần dán sát vào mặt Bạch Thanh Nhan. Cùng người nọ da thịt chạm nhau, Kỷ Ninh chậm rãi nhắm hai mắt lại. "Chờ ngươi tỉnh rồi, mặc kệ ta nói cái gì cũng sẽ không lại thả ngươi đi nữa." Kỷ Ninh nhẹ nhàng chen vào nằm cạnh Bạch Thanh Nhan. Chẳng biết tại sao, người bị trọng thương đến suy yếu chỉ nằm yên một chỗ, lại đem đến cho hắn một cảm giác an tâm kỳ lạ. Điên cuồng cùng bất an cả nửa đêm trước toàn bộ đều không thấy đâu nữa, ngược lại Kỷ Ninh cảm thấy một tia bình tĩnh. Như thể cô nhi một lần nữa tìm được chốn nương thân, Kỷ Ninh cứ thế chen nằm cùng một chiếc gối với Bạch Thanh Nhan, chìm vào mộng đẹp. Trước khi ngủ, hắn mơ mơ hồ hồ nghĩ, đợi đến sáng mai khi hắn tỉnh lại, Bạch Thanh Nhan đại khái cũng nên tỉnh rồi đi. Đến lúc đó, nhất định phải hung hăng dạy dỗ y một trận, khiến y nhớ kỹ lần giáo huấn này. Nhất định phải làm cho người này trở nên biết điều một chút. Chờ khi y nghe lời rồi, sẽ không...!Không để y phải nếm mùi đau khổ nữa.  Nếu Bạch Thanh Nhan chịu ngoan ngoãn hơn, mình cũng sẽ đối đãi với y tốt chút. Đám nhãi nhép đáng chết Ngọc Dao liên quan này cũng có thể giữ được một cái mạng. Ân oán trước kia với Bạch Thanh Nhan...!coi như thống khổ này y đã đền bù đầy đủ rồi. Y có vô tâm vô phế cũng không sao, chỉ là một phế Thái tử, nô ɭệ thấp kém, sao còn phải đa tâm? Huống chi đời còn dài, chừng nào y còn sống, chừng ấy vẫn có thể thay đổi. Năm rộng tháng dài, nói không chừng sẽ đến lúc y thực sự thích mình. Về phần những thứ khác, chờ người nọ tỉnh lại rồi nói. Chỉ cần y chịu ngoan ngoãn một chút, chịu ở lại bên cạnh mình, kỳ thật đều dễ nói.  Chỉ cần y ngoan ngoãn... Chờ y ngày mai tỉnh... Mang theo khát khao mơ hồ, Kỷ Ninh chìm vào giấc ngủ. Trong mộng phảng phất như có sự tình ngọt ngào, khiến thần tình hắn đang căng thẳng cũng dần dần trầm tĩnh lại. Trên môi lại lộ ra nét tươi cười.  Thế nhưng ngày thứ hai, khi Kỷ Ninh tỉnh lại, Bạch Thanh Nhan không hề tỉnh. Kỷ Ninh trong lúc lau mồ hôi lạnh trên trán Bạch Thanh Nhan, lại len lén hôn lên môi y. Cảm thấy có hơi khô nứt, hắn xuống quân táo* lấy chút dầu vừng. *Quân táo: 军灶 Bếp của quân đội, chữ 灶 - Táo trong "Táo quân" đó. Như vậy chờ đến khi y tỉnh, cơ thể cũng sẽ mềm mại. Ngày thứ ba, Bạch Thanh Nhan cũng chưa có tỉnh. Kỷ Ninh quan sát một lát, cảm thấy y nên ăn nhiều một chút. Mảnh mai như vậy, tuy rằng thanh tuyển thoát tục*, nhưng nhìn tổng thể lại khiến người ta có chút đau lòng. *Thanh tuyển thoát tục: thanh cao không vướng bụi trần. Hắn dặn dò quân trù* chuẩn bị nhiều thịt một chút. Chờ đến khi Bạch Thanh Nhan tỉnh, dù có không tình nguyện cũng phải bắt y ăn cho bằng được.  *Quân trù: 军厨 Đầu bếp quân đội. Ngày thứ tư, ngày thứ năm, Bạch Thanh Nhan vẫn không có tỉnh. Tròn hai ngày, Kỷ Ninh ngồi bên giường y, mắt dõi theo y, đến động cũng không dám, cũng không làm gì khác.  Đến ngày thứ sáu, một ý niệm đột nhiên đâm vào tâm trí Kỷ Ninh...! Bạch Thanh Nhan, y còn có thể tỉnh lại nữa hay sao?