[Phiên ngoại] [Dã - Trần] Dường như cố nhân tới. (Cuối) 15. Nhiễm Trần được đưa ra bãi săn. Khi đó, Long Dã đứng bên trong đội ngũ binh lính. Trên đài cao của Hoàng đế, chỉ có hai chỗ ngồi. Nhiễm Dật ban đầu định để Nhiễm Trần ngồi sát bên bãi săn, quan sát toàn bộ trận gϊếŧ chóc tàn sát này càng rõ ràng hơn, máu cùng tiếng rên la thảm thiết đập vào mặt đủ để bao phủ mỗi linh hồn yếu ớt không cứng cỏi. Nhưng Kỷ Ninh đi thăm dò bạo động bên trong bãi săn một đi không trở lại. Nhiễm Dật ngồi một mình, quá không thú vị, đành triệu Nhiễm Trần đến trên đài cao. "Bên bãi săn mặc dù quan sát rõ ràng, nhưng dù sao cũng không nhìn thấy toàn cảnh. Hoàng đệ, tới bên người trẫm đi." Trên mặt Nhiễm Trần sớm không còn huyết sắc. Hắn không nói một lời, ngồi xuống bên người Nhiễm Dật. Hắn tựa như một cây cung được kéo căng dây, chỉ cần cho thêm một phần lực liền lập tức đứt ngay tại chỗ. Nhiễm Dật chưa từng thấy nét mặt này của hắn. Không chỉ là cực kỳ sợ hãi, càng giống như trống rỗng. Nhiễm Dật có phần hứng thú đánh giá Nhiễm Trần, quyết định gia tăng chút lực. Xem hắn có thể thực sự gãy mất tại chỗ hay không. "Ta nghe nói ngươi và Kỷ Tướng quân ở chung thật vui vẻ." Nhiễm Dật mở miệng, "Quan hệ tốt tới mức Thiên tướng bên người hắn cũng giao cho ngươi, bảo vệ sự an toàn của ngươi." Sắc mặt Nhiễm Trần nháy mắt đại biến. Quả nhiên bị mình đoán trúng? Không ngờ tên phế vật này lá gan lại lớn như thế, dám có tư tình với người ngoài? Lại chẳng biết tại sao, lửa giận vô hình bao phủ toàn bộ Nhiễm Dật. Nhìn thấy sắc mặt Nhiễm Trần nháy mắt trắng bệch, gã lại xuất hiện một loại du͙ƈ vọиɠ... Muốn đem người trước mặt này, từ trên đài cao đẩy xuống. Nhiễm Trần xoay người, trên mặt đầy ngập một nỗi sợ hãi pha lẫn khẩn cầu. Quả nhiên là phế vật. Nhiều năm như vậy, vẫn chưa học được cách ngoan ngoãn. Đến hôm nay, vì sao ngươi vẫn không hiểu, loại thần sắc khẩn cầu trên gương mặt ngươi này sẽ chỉ làm ta muốn túm lấy cổ ngươi, tự tay bóp ch3t trước linh bài mẫu phi? Nhiễm Dật nhìn chằm chằm Nhiễm Trần, trên môi treo lên một nụ cười hung ác nham hiểm. Du͙ƈ vọиɠ muốn bóp ch3t Nhiễm Trần bị gã áp chế xuống. Nhiễm Trần vẫn như cũ chỉ là một con rối trong tay gã, tuyệt không có khả năng trốn khỏi tầm kiểm soát của mình. Ý nghĩ này khiến lửa giận của gã cũng nháy mắt lắng lại. Nhiễm Dật căn bản lười suy nghĩ xem cơn giận của mình rốt cuộc từ đâu mà đến. Gã khôi phục bộ dạng tỉnh táo, tựa như một thợ săn tàn nhẫn, khí định thần nhàn quan sát con mồi giãy giụa, sợ hãi. "Hoàng huynh." "..." "Thần đệ đã đuổi tên phó Tướng kia đi. Về sau cũng sẽ không gặp lại y nữa." Nhiễm Trần quay đầu lại, chậm rãi mở miệng. Trên mặt Nhiễm Dật đột nhiên xuất hiện một tia ngưng trệ. Đối với tên phế vật này mà nói, thần sắc kia cũng quá mức thảm đạm...!Huống chi hắn còn nhìn mình chằm chằm bằng cái dạng này, đôi mắt ấy cũng quá dọa người. Nhiễm Trần hít sâu một hơi, lần nữa mở miệng. Lần này hắn lại chẳng thể nói ra lấy một chữ. Trong miệng hắn đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi tựa mũi tên sắc bén, cả người bật té về phía sau. "Hoàng đệ!" Nhiễm Dật đột ngột đứng lên, vươn tay ra, nhưng gã không cách nào giữ chặt Nhiễm Trần. Nhiễm Trần đã từ trên đài cao thẳng tắp rơi xuống! Nhiễm Trần duỗi tay, trong tay trống rỗng, chẳng có vật gì. Gã rốt cuộc đạt được ước muốn, trở thành kẻ cầu được ước thấy. 16. Long Dã đứng lẫn bên trong một đám binh lính, hờ hững nhìn khoảng không thênh thang trước mặt. Cũng may y luôn luôn như thế, đồng liêu đã sớm quen thuộc, không ai đến hỏi y suy nghĩ cái gì. Hoặc là nghĩ đến ai. Ngay cả khi phía sau truyền tới một trận náo loạn tưng bừng, y cũng ngoảnh mặt làm ngơ. Tựa như một gợn sóng đồng tâm lan trên mặt nước, tiếng huyên náo càng ngày càng lớn, rốt cuộc kéo Long Dã bừng tỉnh từ bên trong suy nghĩ của mình. "Nhiễm Quận vương vừa rồi từ trên đài cao ngã xuống!" "Cái gì? Thật sao?" "Thật! Chứ máu tươi đầy đất phía sau là máu ai. Long Tướng quân, ngài đi đâu? Tự ý rời khỏi vị trí sẽ bị quân pháp nghiêm trị! Ngài quay trở về đi!" Nhưng Long Dã đã sớm một ngựa lao đi, không thấy tăm hơi. Trong xe ngựa, Lộc Minh Sơn đắp lên người Nhiễm Trần một tấm chăn. "Điện hạ là lửa công tâm." "..." "Điện hạ vốn sầu lo quá độ...!Lần đầu tiên ta gặp Điện hạ đã phát giác không ổn. Khi đó chỉ sợ ngày ngày hắn đều sống trong sợ hãi cùng cực, không thiết ăn uống, ngủ chẳng bình an. Lúc ấy ta nói với hắn, nếu cứ tiếp tục như vậy, chống đỡ chẳng được bao lâu, sợ là điềm không may." "...!Điện hạ hắn, sẽ chết?" "Cái này phải xem hắn có thể thoải mái tinh thần hay không. Kỳ thật một thời gian ngắn trước, tình trạng đã tốt lên rất nhiều. Nhưng Điện hạ bây giờ...!Thân là Quận vương, nhân vật tôn quý như vậy, hắn thì có cái gì mà phải sợ?" "..." Thẳng đến lúc Lộc Minh Sơn cáo từ, vẫn là trăm mối không có cách tháo gỡ. Nhưng trong lòng Long Dã lại rõ ràng hiển hiện lên một gương mặt hung ác nham hiểm. Gương mặt kia chẳng khác Nhiễm Trần chút nào, lại tựa như một màn đêm u tối, mù mịt phủ quanh Nhiễm Trần, khiến hắn không đường chạy trốn. Hai gương mặt tương tự một sáng một tối. Bị nuốt chửng và kiểm soát, bất an và hủy diệt. Long Dã cúi đầu, quan sát kỹ Nhiễm Trần. Đôi mắt đào hoa kia khép chặt, chỉ để lại hốc mắt hãm sâu. Lông mi hắn run rẩy bất an, kể cả giờ phút này chìm vào hôn mê vẫn chẳng thể có được an bình. Lòng bàn tay Long Dã chạm lên, lông mi run run kia chẳng khác nào hai hàng cọ nhỏ, rung động trong lòng bàn tay y. Chung quanh đặt bốn, năm lò lửa, trên mặt Long Dã đều toát mồ hôi. Chỉ có Nhiễm Trần bị chăn che kín, vẫn như cũ môi mặt trắng xanh. Ánh mắt Long Dã một khắc cũng không rời gương mặt Nhiễm Trần. Vầng trán của hắn, chóp mũi của hắn, đôi môi của hắn. Đôi mắt hắn thấp thoáng nụ cười như có như không. Tay Long Dã từ gương mặt gầy gò của Nhiễm Trần lướt qua, một đường hướng xuống phía dưới, dừng ở bộ ng*c của hắn. Tại nơi bàn tay của y dừng lại, trái tim kia yếu ớt nảy lên một nhịp. Long Dã hôn xuống. 17. Thời điểm Nhiễm Trần tỉnh lại, quanh thân đều rất ấm. Hắn bị giam chặt trong một vòng tay. Chủ nhân của cái ôm ấy cởi trần. cơ bắp săn chắc chạm vào người hắn. "Điện hạ." "..." "Ta đây phạm thượng." "..." "Điện hạ muốn trị tội ta sao?" "Niệm tình ngươi vi phạm lần đầu." Vừa mới mở miệng, Nhiễm Trần giật mình. Giọng nói của mình vậy mà khàn thành dạng này. Khó nghe như vậy, không biết Long Dã nghe thấy có chán ghét hay không. Nhưng hắn lập tức cười khổ, vừa quyết định đuổi y đi rồi, có ghét thì cũng thế nào? Dù sao cũng chỉ nghe được vài câu nữa. "Vi phạm lần đầu có thể đặc xá." Thanh âm Long Dã cũng trầm xuống, "Nếu như tái phạm, không thể không phạt. Còn trong lòng có ý nghĩ xằng bậy, biết rõ mà còn cố phạm phải, tất là chưa hết tội." "Ngươi!" Long Dã cúi đầu ngậm chặt bờ môi Nhiễm Trần. Lồng ngự*c y ấm áp, nhưng nụ hôn lại mãnh liệt táo bạo. Y ép cả người Nhiễm Trần xuống dưới thân, không cách chống cự, càng không dễ dàng chạy trốn quyết tuyệt. Nhiễm Trần thở hổn hển, khóe mắt đều trào nước, nhưng hắn vô phương đào thoát. "Điện hạ..." Động tác của Long Dã chậm lại. Y l!ếm đi giọt nước vương trên khóe mắt Nhiễm Trần, lẩm bẩm, "Từ lần đầu tiên nhìn thấy Điện hạ, trong lòng ta đã loạn." "Về sau đi theo bên người Điện hạ, ta lại càng trầm trọng thêm. Ý nghĩa xằng bậy lan tràn như cỏ dại." "Long Dã ngươi dừng tay..." "Đã sớm không thể dừng được. Điện hạ, bây giờ ta đã thành kẻ chết không hết tội." [Lược] Lại bị Long Dã ôm eo, đặt đến trước ngực mình. "Điện hạ đừng sợ ta. Mặc dù ta sớm đã tội không thể tha, nhưng luôn có một điều tuyệt sẽ không mắc sai lầm." "Nếu Điện hạ không tình nguyện, không thích, Long Dã tuyệt sẽ không bức." Giờ phút này Nhiễm Trần mặt đỏ như lửa, hai mắt mông lung, vạt áo trên thân cũng đã lộn xộn. Đủ loại này, có loại nào không phải dấu vết bị người kia cưỡng bách để lại? Nhiễm Trần thở dốc, đôi mắt nhìn Long Dã chằm chằm. Lại rơi vào ánh mắt ôn nhu, ấm áp mà bao dung của người kia, ánh mắt ấy tựa sông, tựa núi, đem hắn bao bọc trong đó. "Ta bảo ngươi dừng lại, vì sao ngươi không nghe?" "Nếu như Điện hạ thật tâm muốn ta ngừng, ta nhất định sẽ nghe." "..." "Nếu như Điện hạ thật tâm muốn để ta đi, ta cũng sẽ không dây dưa." "Ngươi..." "Điện hạ, ngày đó, người từng hỏi qua, làm Thị vệ trưởng của người, ta có sợ chết không? Hôm nay ta nói cho người biết, Long Dã sợ chết." Đôi mắt Nhiễm Trần khẽ động. Chợt lóe lên tia thất thần, nhưng chẳng thoát được khỏi ánh mắt Long Dã. Song Nhiễm Trần lại lập tức giả vờ điềm nhiên như không có việc gì, nói: "Đã như vậy, ta liền đặc xá cho ngươi lần hoang đường phạm thượng này. Ngươi mau đi đi, về sau cũng đừng xuất hiện nữa." "Long Dã xác thực sợ chết. Nhưng tại nơi này của Điện hạ, Long Dã sớm đã tội không thể tha, chết chưa hết tội. Cho nên cũng chẳng cần sợ nữa. Nếu Điện hạ ghét bỏ ta không thú vị, không muốn ta làm thị vệ cũng được thôi. Chỉ là ta sẽ không đi. Nếu Điện hạ ngại ta chướng mắt, vậy để ta làm ảnh vệ cho người. Từ đây ở chỗ Kỷ Tướng quân, coi như ta tử chiến sa trường, không còn người nào là Long Dã Thiên Tướng quân nữa. Nếu Điện hạ còn chê ta..." "Vậy ngươi thì sao?" "Ta cũng nhất định sẽ không đi." "..." Nhiễm Trần thật không ngờ tới, Long Dã thế mà lại nói như vậy. Nhưng hắn cũng chẳng tiên liệu trước được Long Dã sẽ làm ra những chuyện kia, bây giờ nghĩ lại hắn vẫn thấy mặt đỏ tai hồng. Hắn sao có thể không biết, lần này Long Dã, là hạ quyết tâm đập nồi dìm thuyền. "Được." Hồi lâu, Nhiễm Trần cuối cùng cũng lên tiếng. "Ngươi đi trước. Nửa năm sau, ngươi thoát khỏi chỗ của Kỷ Tướng quân, lại tìm cơ hội truyền tin cho ta." Long Dã thở dài một hơi. Y khẽ gật đầu, đứng dậy mặc ngoại bào vào. Nhiễm Trần co người lại trong chăn, nhìn theo bóng lưng của y, tựa như muốn thu hết hình ảnh của y thành một cuốn sách, giấu ở trong lòng. "Điện hạ." Long Dã sửa soạn xong xuôi, quỳ một chân trên đất, nâng tay Nhiễm Trần đặt lên môi. "Ta đi. Điện hạ phải bảo trọng. Chờ ta trở lại." "..." Long Dã đứng dậy, đi về phía cửa. Bước chân vẫn chắc chắn không chút dao động, hệt như trong quá khứ. "Long Dã!" Y lấy lại tinh thần, kinh ngạc phát hiện Nhiễm Trần đã nhảy xuống giường. Người kia hai chân trần trụi, ngón chân như bạch ngọc giẫm trên mặt đất. Y phục đơn bạc, trước ngực còn lưu lại những dấu hôn hoang đường của Long Dã. Nhưng Nhiễm Trần không quan tâm đến những thứ này, lảo đảo chạy tới, cơ hồ ngã vào trong lồng ng*c Long Dã. "Điện hạ!" "Ngươi phải cẩn thận có nhớ không? Ngàn vạn lần phải cẩn thận..." "Được." 18. Long Dã biết, nửa năm sau khi y đi này, Nhiễm Trần vẫn như cũ phải chịu lấy tận cùng khổ sở. Y nghĩ đến điều này, trong lòng tựa như vạn tiễn xuyên tâm. Y muốn đưa người kia đi, ngay lúc này, đi đến nơi ngoài tầm tay của người Lang Nghiệp, dù đối phương có là quân chủ một nước, cũng chẳng thể lại mảy may làm tổn thương người kia.  Thế nhưng y không làm được. Hiện tại chưa thể làm được. Nhưng cũng không sao. Y cho mình thời gian nửa năm, trở thành một thí quân giả*. Về sau còn phải toàn thân trở về, đưa người kia cao chạy xa bay. *Thí quân giả: Người lãnh binh lật đổ chính quyền hiện tại. Chẳng lẽ ghi là cầm đầu quân phiến loạn ;;.;; Y nhất định phải chuẩn bị chu toàn. Điện hạ, chờ ta.