Chương 114. Từ nay về sau, y đối với người này chỉ có hận ý vô tận...!Đến chết mới thôi! "..." "Kỷ Ninh! Ngươi lừa ta thật quá thê thảm..." "..." "Không phải ngươi muốn chém gϊếŧ nhiều con dân Ngọc Dao nhất sao? Đến đi! Ta cũng là người Ngọc Dao! Gϊếŧ ta đi, Kỷ Ninh!" "Ngươi đừng nói nữa! Ta cho ngươi biết, không có khả năng!" Vì cái gì mà không có khả năng! Như thế nào không có khả năng?! Đạp nát non sông Ngọc Dao ta dưới chân, chẳng lẽ không phải ngươi! Làm nhục hành hạ ta, chẳng lẽ không phải ngươi! Đồ sát máu thịt đồng bào ta, chẳng lẽ không phải ngươi! Trong lòng Bạch Thanh Nhan ngàn vạn đau đớn tuôn trào muốn phun ra, cuối cùng lại chỉ hóa thành một câu... "Gϊếŧ ta đi! Ngươi đừng khiến ta buồn nôn! Gϊếŧ ta đi! Ta bảo ngươi gϊếŧ ta!" "Ta bảo ngươi không nên nói nữa!" Kỷ Ninh đột nhiên hạ thủ, dùng sức chặn miệng Bạch Thanh Nhan, lại bị Bạch Thanh Nhan cắn vào mu bàn tay. Răng sắc nhọn hung hăng đâm sâu vào máu thịt, vết thương sâu tới tận xương. Máu pha lẫn nước bọt chầm chậm chảy xuống qua kẽ tay Kỷ Ninh. Bạch Thanh Nhan không nhả. Kỷ Ninh cũng không cảm thấy đau. Hai người gắt gao trừng mắt nhìn đối phương. Trong mắt Bạch Thanh Nhan cơ hồ là hận ý tích tụ lại, khiến Kỷ Ninh không khỏi lạnh lẽo. Kỷ Ninh đột nhiên rất sợ hãi. Hắn sợ Bạch Thanh Nhan chính miệng nói ra mấy chữ kia, trong nháy mắt có thể khiến mình vạn kiếp bất phục. "Ngươi ở nơi này chờ ta. Ta rất nhanh sẽ tới đón ngươi. Đến lúc đó, tất sẽ cho ngươi một lời giải thích." Thanh âm Kỷ Ninh bình tĩnh lại, âm thầm nuốt xuống một ngụm nước bọt. Hắn đột ngột đưa tay, bẻ hàm dưới của Bạch Thanh Nhan lệch xuống. Kỷ Ninh tự nhủ, đây chỉ là sợ Bạch Thanh Nhan xúc động kêu lên, dẫn tới những tên Lang Nghiệp khác. Song ngay cả với chính mình hắn cũng không dám thừa nhận, hắn chỉ sợ Bạch Thanh Nhan nói ra câu nói kia. Từ trong đám thi thể chung quanh, Kỷ Ninh lục soát được dây thừng và khăn tay, chặt chẽ trói Bạch Thanh Nhan lại. Trừ đôi mắt, Bạch Thanh Nhan không cách nào nhúc nhích. Nhưng đôi mắt ấy sống động, thần sắc ngưng tụ thành gai nhọn, hung dữ đâm lên gương mặt Kỷ Ninh. Kỷ Ninh không dám nhìn y, một chút cũng không dám. Gương mặt hắn nghiêm nghị, đó là nét mặt giả tạo mà kiếp sống quân nhân lâu dài hắn đã luyện thành. Nhưng trong lòng hắn lại minh bạch, đây chỉ là ngoài mạnh trong yếu. Hắn vô cùng sợ hãi. Hắn chỉ cúi đầu bận rộn. Kỷ Ninh quấn hai kiện áo choàng của mình lên người Bạch Thanh Nhan, sau đó dùng thi thể và máu nguy trang y lại. Đại khái là sợ bị người khác nhìn ra sơ hở, cho dù một điểm sơ suất nhỏ cũng tuyệt không thể lộ ra. Đến cuối cùng, Bạch Thanh Nhan hoàn toàn bị chôn trong đống xác chết, chỉ lộ ra một đôi mắt. Kỷ Ninh nhất định phải đi. Bên ngoài vẫn chém gϊếŧ say sưa. Kỷ Ninh nhất định phải lộ diện...!Vì để trợ uy trợ trận cho các huynh đệ, để bọn hắn mau chóng gϊếŧ sạch sẽ những người Ngọc Dao kia. Một đường đi đến chỗ ngoặt bên bức tường tuyết, chuẩn bị trở lại bãi săn. Kỷ Ninh rốt cuộc không nhịn được, quay đầu nhìn thoáng qua. Động tác của hắn cực kỳ kín đáo, chỉ nghĩ trộm nhìn một cái, nếu không thật khó cảm thấy an tâm khi trong lòng đè nặng gông xiềng. Lại ngoài dự liệu, hắn trực tiếp đối diện với ánh mắt Bạch Thanh Nhan. Thời điểm bốn mắt va vào nhau, Kỷ Ninh cảm thấy một mộc côn nặng ngàn cân trực tiếp nện thẳng lên đỉnh đầu hắn, khiến hắn nhất thời lảo đảo, cơ hồ ngã xuống đất. Ánh mắt Bạch Thanh Nhan sáng đến kinh người, gắt gao dán chằm chằm vào hắn, khiến hắn trong nháy mắt minh bạch, tất thảy đều xong rồi. Xong. Đều xong. Cái gì cũng vô dụng. Bạch Thanh Nhan không có cách nào nói chuyện. Nhưng ánh mắt của y, lại sớm nói ra hết thảy, một chữ cũng không lọt, từng từ đâm thẳng vào tâm can. Hận ngươi. Hận ngươi. Hận ngươi hận ngươi hận ngươi hận ngươi hận ngươi hận ngươi hận ngươi! Hận không thể gϊếŧ chết ngươi. Hận không thể gϊếŧ chết ngươi! Ta hận ngươi!!! Hận! Hận! Hận! Trong mắt Bạch Thanh Nhan, hận ý che trời lấp đất mãnh liệt trào ra, bao phủ toàn bộ Kỷ Ninh. Kỷ Ninh đột nhiên ý thức được, bắt đầu từ hôm nay, tình yêu của Bạch Thanh Nhan đối với mình sẽ chẳng còn một tia tồn tại...!Từ hôm nay về sau, người kia đối với hắn, chỉ có hận ý vô cùng vô tận! Đến chết mới thôi.