Edit: Mẹ Mìn "Lam Phỉ Phỉ?" Mễ Kiều lẩm bẩm, hơi hơi suy nghĩ trong chốc lát rồi đáp: "không nhớ rõ." Sắc mặt Lam Phỉ Phỉ rõ ràng thất vọng, đột nhiên nhớ tới cái gì, vẻ mặt nịnh nọt đi đến gần Nhạc Khải Phong, ghé tai nói thầm một hồi, ánh mắt Nhạc Khải Phong liền nhìn Mễ Kiều đánh giá, không khỏi trở nên thâm thúy. "Ha ha, Nhạc tổng, chính là cô ấy, ha ha, nhất định là có hiểu lầm!" Lam Phỉ Phỉ chân chó chạy đến trước mặt Mễ Kiều, không có ý tốt cười: "Mễ Kiều tiểu thư, là như vầy, công ty chúng tôi sắp tới có một cuộc thi, bất quá địa điểm lại là ở nước Mỹ, không biết, cô có hứng thú không?" Sắc mặt Mễ Kiều không chút thay đổi lắc lắc đầu. không yên lòng lấy điện thoại di động, thử mở ra, rồi nhìn chằm chằm màn hình đến phát ngốc. Đợi cho đến lúc hồi phục lại tinh thần, cô đã bị Lam Phỉ Phỉ kéo ra hành lang bệnh viện lạnh lẽo. "27 tin nhắn chưa đọc." Đầu ngón tay run rẩy, nhẹ nhàng mở ra một cái. "Kiều Kiều, thực xin lỗi, anh sai rồi, em muốn đánh muốn mắng anh gì cũng được, chỉ là đừng trốn anhcó được không! Chúng ta giữ nguyên kế hoạch bỏ trốn được không, cái gì cũng không cần, anh chỉ cần hai mẹ con em, chúng ta cùng nhau bỏ trốn, có được không?" Chỉ đọc một tin nhắn này, hốc mắt Mễ Kiều đã ngập nước, tràn mi. Lam Phỉ Phỉ ngẩn ra, ngượng ngùng cười: "Mễ Kiều tiểu thư, cô không cần hiểu lầm, tôi không phải muốn lừa gạt cô đâu, cô khóc cái gì?" Nhạc Khải Phong đi ở phía trước nghe thấy vậy, liền quay lại, tao nhã xoay người, bộ tây trang được cắt may khéo léo, dưới ánh đèn có vẻ hoa mỹ, giống như vầng sáng rực rỡ trên mặt hồ. hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang khóc của Mễ Kiều một hồi, mặt không chút thay đổi xoay người tiếp tục đi trước. Rạng sáng, trên hành lang trống trải, tiếng nói của Nhạc Khải Phong vang lên làm người nghe như mê như say. "Dù có đau thương đến đâu cũng chỉ vì thói quen cùng tham luyến mà thôi, thay đổi một cách sống mới, có lẽ, cô sẽ phát hiện ra còn có nhiều nỗi đau hơn thế nưã. trên đời này căn bản không tồn tài nỗi đau nào làm người ta không gượng dậy nổi. Dù sao, không có con đường nào con người không đi được, không có ngọn núi nào con người không thể leo." Mễ Kiều tinh tế nghiền ngẫm lời nói gần như nhẹ nhàng bâng quơ của Nhạc Khải Phong, cắn răng, không rên một tiếng. Trong đầu xoay quanh tin nhắn xin lỗi của Trầm Nghê Trần, bỏ trốn? thật sự có thể chứ? Trầm Thanh Thu đã vì chuyện của bọn họ mà phát bệnh một lần, nếu bỏ trốn, như vậy hậu quả… Mễ Kiều khôngdám tưởng tượng. Trầm Mạt lại sắp về hưu, trong nhà, chỉ có một mình Trầm Nghê Trần là con trai mà thôi. Lại còn đứa con trong bụng nên làm cái gì bây giờ? Bỏ nó? cô không làm được! Bởi đó chính là kết tinh tình yêu của hai người họ! Đầu óc càng ngày càng loạn, lời nói khiêu khích của Chung Lan lại xẹt qua bên tai. Kỳ thật, trong lời nóituy rằng độc ác, nhưng từng câu từng chữ đều là tả thực. Bảo Bảo nếu thật sự sinh ra, chưa nói đến chuyện nó có khỏe mạnh hay không, chỉ sợ miệng lưỡi thế gian đã giết chết nó. Suy đi nghĩ lại, nếu muốn giữ lại đứa bé này, cô chỉ có thể rời xa nơi này, hơn nữa còn có thể có được rất nhiều tiền, để chăm lo cho cuộc sống sau này của mẹ con cô, cùng với, vạn nhất đứa nhỏ có khả năng dị dạng, cũng cần có tiền chữa bệnh. Mơ mơ hồ hồ, Mễ Kiều bị Lam Phỉ Phỉ kéo lên xe. Đôi mi thanh tú của Mễ Kiều càng u buồn hơn. "Làm ca sĩ, có thể kiếm rất nhiều tiền sao?" Câu nói sau khi bừng tỉnh vang lên trong không gian nhỏ hẹp ở trong xe. Hai tròng mắt Nhạc Khải Phong sáng ngời, vẻ mặt cười xấu xa nhìn cô. "Đúng. Nhưng mà, tôi chưa bao giờ ký hợp đồng với người không có thực lực cùng buôn bán mà khôngcó lời. Lam Phỉ Phỉ có thể an bài cho cô tham gia thi tuyển, nếu cô không vào được tốp 3, tôi sẽ đuổi côra ngoài!"