Editor: Shmily -------------------- Bị nhốt dưới tầng hầm đã gần ba tiếng đồng hồ, Hạ Thập Thất cũng không có cảm giác gì ngoài việc càng ngày càng thấy nóng. Tầng hầm không có cửa sổ, một chút gió cũng không thổi vào được, không khí bên trong càng ngày càng loãng, nhiệt độ cũng bắt đầu tăng lên. Hạ Thập Thất mềm cả người, giọng nói khàn cả đi, khó chịu tới cực điểm. Không biết qua bao lâu, bên ngoài rốt cuộc cũng có động tĩnh, một loạt tiếng bước chân dồn dập truyền tới. Cửa bị người bên ngoài dùng sức đẩy mạnh một cái, phát ra một tiếng loảng xoảng. Hạ Thập Thất nghe thấy tiếng liền cố gắng chống người xê dịch đi vài bước. Ngoài cửa, Giang Hạo nhìn cánh cửa trước mặt đang bị khóa trái, hắn cau mày. Cái tầng hầm này đều là dùng để chứa những thứ đồ linh tinh không quan trọng cho nên nó chưa từng bị khóa lại bao giờ, sao tự dưng đang êm đang đẹp lại bị khóa. Hơn nữa, tầng hầm của Đế Tước cũng không phải là nơi có người thường xuyên lui tới. Chẳng lẽ, Hạ Thập Thất thật sự bị nhốt ở bên trong? Giang Hạo quan sát bốn phía một chút, để ý tới trong góc hỗn độn bên kia có một số công cụ nhỏ. Không kịp nghĩ nhiều, hắn nhanh chân đi qua cầm một cái lên, tính dùng nó để cạy cửa. Thời điểm hắn tới gần cửa phòng còn mơ hồ nghe được tiếng ho khan rất nhỏ truyền ra từ bên trong. Giang Hạo nghe thấy tiếng, mày nhíu lại càng chặt. Tuy rằng cha nuôi không nói, thế nhưng hắn cũng đoán được tám phần, nhất định là Trịnh Vũ trả thù, đem người khóa ở chỗ này. Lá gan của con ả này cũng thật lớn! Lần trước bị giáo huấn một lần còn chưa biết sợ sao? Lần này lại có thể làm chuyện nghiêm trọng hơn trước nữa, dám đem người nhốt ở trong địa bàn của chính mình? Cạy nửa ngày cũng không cạy được ra, Giang Hạo dứt khoát lui về phía sau một bước, nhấc chân đạp mạnh lên cánh cửa. Rầm! Một tiếng vang lớn, ổ khóa đã rỉ sắt lắc lư vài cái, ngay sau đó liền rơi trên mặt đất. Bên trong, Hạ Thập Thất híp mắt nhìn về hướng cửa phòng, cả người hoàn toàn rơi vào trong trạng thái đề phòng. Kẽo kẹt một tiếng, cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, ánh sáng xuyên thấu qua cánh cửa, truyền vào trong căn phòng tối tăm. Thấy rõ bộ dáng của người kia xong, Hạ Thập Thất không nhịn được nhướng mày, "Sao lại là anh?" Giang Hạo là phá cửa để vào, điều đó có nghĩa là Trịnh Vũ không biết hắn sẽ tới đây, mà hắn cũng không có ý định để Trịnh Vũ biết. Hơn nữa nếu Giang Hạo đã tới đây thì hẳn chỉ có hai mục đích, một là trả thù cô, hai là thả cô đi. Với ân oán lần trước của cô với hắn, hẳn là hắn sẽ không tốt tới mức thả cô đi, cho nên khả năng hắn tới trả thù cô vẫn cao hơn một chút. Thời điểm nhìn thấy Hạ Thập Thất, tâm tình của Giang Hạo phức tạp thật sự, đồng thời lại âm thầm có chút lo lắng. Nếu như Tịch Đình Ngự biết, vậy thì không chỉ Trịnh Vũ xong đời mà phỏng chừng là toàn bộ Đế Tước sẽ xui xẻo theo. Nữ nhân thật đúng là một cái họa thủy*! *Lấy trong câu "Hồng nhan họa thủy": Ý chỉ sắc đẹp của người con gái tỉ lệ thuận với tai họa, càng đẹp thì họa càng lớn. "Họa" là tai họa, "thủy" là nước, nước thường mang tới tai họa cho con người, thế nên mới được gọi là "họa thủy" Hắn nhanh chóng bước tới, cởi trói cho Hạ Thập Thất, lập tức thể hiện lập trường của mình: "Tôi tới không phải để gây phiền phức với cô, đi thôi, tôi đưa cô về. " Thời điểm dây thừng trên người mình được cởi bỏ, Hạ Thập Thất hơi lảo đảo một chút, Giang Hạo thấy thế liền vội vàng vươn tay muốn đỡ lấy cô. Hạ Thập Thất lui về phía sau một bước, lúc trước ngồi lâu khiến hai chân bị tê, hiện tại càng nghiêm trọng hơn, vừa động một cái liền mất đi trọng tâm, thân thể lay động vài cái mới miễn cưỡng giữ thăng bằng được. Một tay chống vách tường, Hạ Thập Thất ngẩng đầu nhìn hai tay đang giơ ra giữa không trung của Giang Hạo, "Tôi tự đi được. " Ra khỏi tầng hầm, Hạ Thập Thất liếc mắt nhìn Giang Hạo đang theo sát bên người mình, chậm rãi mở miệng: "Dựa theo tác phong của anh, không phải là nên đi tìm một chỗ không người giải quyết tôi sao?"