(quyển 1) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai
Chương 90
Edit: Nại Nại
(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___
Thời gian của Vu Hoan không nhiều lắm, phải nhanh chóng tìm được thú Bì Lễ, cứu Linh La ra.
"Vu Hoan cô nương, không bằng chúng ta tách ra tìm thử xem, lát nữa tập hợp lại chỗ này?" Liên Mặc dịu dàng đề nghị.
"Ở đây sương mù quá đậm." Dung Chiêu lạnh nhạt quét mắt nhìn về phía Liên Mặc, trong mắt có một tia đề phòng không dễ phát hiện: "Vu Hoan không thể tách khỏi ta."
Liên Mặc cũng phát giác Dung Chiêu có địch ý với mình, liếc mắt nhìn về phía Vu Hoan, trong lòng ẩn ẩn có chút tình cảm mờ nhạt.
Lòng Vu Hoan xao động bất an, làm gì có thời gian đi quan sát hai người này: "Ta cũng đồng ý lời của Dung Chiêu nói, ở đây sương mù quá đậm, chúng ta lại không có đồ vật gì có thể liên hệ trực tiếp được, rất dễ đi lạc."
Đã không thấy Khuyết Cửu, ở nơi không thấy gì như thế này, nàng sợ nhịn không được sẽ bỏ của chạy lấy người.
Khuyết Cửu khẳng định không thể vứt, tấm bản đồ của Khuyết gia mới có thể làm nó lộ ra được.
Nhưng mà so với Khuyết Cửu, đương nhiên Vu Hoan muốn tìm Linh La hơn.
"Ta có cái này." Liên Mặc từ trong ngực móc ra hai lá bùa màu xanh lá: "Đây là bùa truyền tống dùng một lần, chỉ cần truyền linh lực vào, là có thể đưa người truyền tống đến bên cạnh người được truyền."
Vu Hoan tiếp nhận một lá bùa nhìn nhìn, lại đưa cho Dung Chiêu, hai người liếc nhau, đồng thời nhìn về phía Liên Mặc: "Lá bùa này đã sớm thất truyền, sao ngươi lại có?"
Thật lâu trước kia Vu Hoan cũng đã từng gặp qua lá bùa này, nhưng mà lúc ấy, lá bùa này cũng rất thịnh hành, cơ hồ là trên đường cái tùy tiện đều có thể tìm được người luyện chế bùa.
Nhưng mà có một khoảng thời gian, người luyện chế bùa bắt đầu biến mất, dần dần bùa này trở thành truyền thuyết, biến thành được ghi lại trên sách cổ.
Liên Mặc lấy lá bùa được chế thành không lâu sau đó, không phải hắn luyện chế thì chính là gia tộc của hắn luyện.
Mặc kệ là ai luyện chế đi chăng nữa, truyền ra ngoài, đối mặt chính là họa sát thân.
Giống như loại bùa truyền tống này, nếu bị ai đó đuổi giết, ai có thể đuổi kịp chứ?
Còn có thể gia tăng sức mạnh, tính phòng ngự, tính công kích, lá bùa này so với thứ gì cũng đều mạnh hơn hẳn.
Trước kia Vu Hoan rảnh rỗi không có việc gì làm, nghiên cứu nguyên nhân chân chính lá bùa biến mất, những người đó như biến mất vào trong hư không.
Một khắc trước còn nhìn thấy người, một giây sau tìm cũng không có bất cứ tung tích gì cả.
Vu Hoan cân nhắc hồi lâu, mới suy nghĩ ra được một nguyên nhân tương đối đáng tin cậy, sức mạnh của lá bùa quá mức nghịch thiên, bị người nào đó có âm mưu mạt sát toàn bộ.
Phải biết rằng, một thứ quá mức nghịch thiên, cuối cùng sẽ hình thành nên một thời đại hủy diệt.
Mà người ngay lúc đó, có khả năng dự đoán được tương lai lá bùa mang đến tai hoạ, cho nên lựa chọn mạt sát toàn diện.
Nhưng mà, phải làm thành chuyện như vậy, người tham dự nhiều đếm không xuể.
Hình như Liên Mặc không muốn dấu diếm, rất thản nhiên nói: "Đây là tiểu đệ của ta luyện chế, đệ ấy tự học từ trong một quyển sách cổ."
Tự học?
Lợi hại vậy sao?
Vu Hoan cũng không phải chưa thử qua học luyện chế phù, sau lại hủy hoại không ít thứ, nên không dám chạm qua nữa.
"Có cái này cũng tiện." Vu Hoan không khách khí, Liên Mặc cũng cần tìm thú Bì Lễ, cho nên bọn họ chỉ có thể xem như cho nhau lợi dụng, Vu Hoan thản nhiên lấy không hề bị áp lực tâm lý một chút nào.
"Ong..." Đúng lúc này, Thiên Khuyết Kiếm vẫn luôn được Vu Hoan ôm trong lòng đột nhiên chấn động.
Con ngươi của Vu Hoan chợt lóe, bất động thanh sắc đè lại Thiên Khuyết Kiếm, quay đầu nói với Mặc Liên: "Phiền ngươi đi lại nơi phong ấn nhìn thử, ta với Dung Chiêu ở đây đi xuống phía dưới tìm xem, thuận tiện tìm A Cửu luôn."
Liên Mặc kỳ quái liếc mắt nhìn Vu Hoan một cái: "Vu Hoan cô nương hoài nghi nó trở về?"
"Ừm. Nó rất thông minh, có lẽ sẽ nghĩ đến nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất!" Thú Bì Lễ là mãnh thú thượng cổ, chỉ số thông minh so với linh thú bình thường cao hơn rất nhiều, thậm chí còn so với một ít loài người còn muốn thông minh hơn.
Dung Chiêu rất có thâm ý nhìn Thiên Khuyết Kiếm, nữ nhân này mới cầm đồ vật của người ta đã muốn rời khỏi người ta, nhưng mà thật hợp ý hắn.
Hắn thấy nam nhân này nhìn thế nào cũng không vừa mắt!
Liên Mặc suy nghĩ xoay chuyển, hiển nhiên là như lời Vu Hoan nói, sâu trong mắt có tia lo lắng, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, xoay người đi về phía vách đá chót vót mơ hồ.
Liên Mặc vừa đi, Vu Hoan liền buông Thiên Khuyết Kiếm ra, để tự nó trôi nổi trong không khí, lạnh mặt nói: "Chỉ đường."
Thiên Khuyết Kiếm ong ong run rẩy vài cái, ở trong không khí xoay tròn vài vòng, cuối cùng chỉ mũi kiếm về một phương hướng.
Thiên Khuyết Kiếm không thể cảm ứng được thú Bì Lễ, nhưng nó có thể cảm ứng được Kinh Tà Đao trong tay Linh La.
Vu Hoan cảm thấy vô cùng may mắn khi đưa Kinh Tà Đao cho Linh La.
Đi trong sương mù cũng không dễ như vậy, đường dưới chân toàn là đầm lầy, một khi không cẩn thận sẽ bị hãm xuống, cho nên tốc độ của hai người rất chậm chạp.
"Ngươi cố ý tách khỏi hắn, vì sao vậy?" Dung Chiêu nắm tay Vu Hoan, vững vàng đi về phía trước.
Tuy rằng hắn không vừa mắt Liên Mặc, Vu Hoan làm thế thật lòng rất hợp tâm ý của hắn, nhưng hắn không rõ tại sao Vu Hoan lại làm vậy.
Vu Hoan nhìn bóng dáng phía trước, lông mi khẽ run, vô cùng thành thật nói: "Không biết, chính là cảm thấy... Không muốn ở bên cạnh hắn."
Ánh mắt của Liên Mặc nhìn nàng, đều mang theo một tia ưu thương không biết tên, hơn nữa lúc trước ở cửa thành Liên Mặc nói câu nói kia, trong lòng Vu Hoan có chút mâu thuẫn với hắn.
Dung Chiêu cong nhẹ khóe môi, nắm tay Vu Hoan thật chặt, nhẹ giọng nỉ non: "Có ta là đủ rồi."
"Ngươi nói cái gì?" Giọng nói của Dung Chiêu quá nhỏ, Vu Hoan không nghe rõ.
"Ta không có nói chuyện." Dung Chiêu nghiêm túc phủ nhận.
Á? Là nàng nghe nhầm?
Vu Hoan có chút kỳ quái, nhưng mà vừa rồi nàng cũng không nghe rõ, có lẽ thật sự là ảo giác.
Thiên Khuyết Kiếm dẫn đường ở phía trước, đi hơn một canh giờ, nó mới dừng lại, dùng mũi kiếm chỉ ở phía trên.
Vu Hoan ngửa đầu nhìn lên, phía trước là vách đá quanh quẩn sương mù, cái loại vô cùng vuông góc này, vách đá bóng loáng như được người ta mài giũa ra.
Vu Hoan yên lặng đối mắt Dung Chiêu, loại độ cao này nàng bay không lên.
Dung Chiêu lạnh mặt cố định Vu Hoan trong ngực, nhẹ nhàng nhảy lên đỉnh núi bay đi, gió lạnh từ bốn phương tám hướng thổi quét đến, Vu Hoan run lập cập.
Lúc trước đi xuống bởi vì trong lòng quá mức sốt ruột, nên không thấy lạnh như vậy, lúc này bình tĩnh lại, mới phát hiện gió ở đây thế mà rét lạnh dị thường.
Dung Chiêu giống như vô tình giơ tay, vừa đúng che lại gió lạnh đang đánh vào mặt Vu Hoan.
Vu Hoan kinh ngạc, trong lòng lạnh thêm vài phần. Cắn môi áp xuống cảm xúc trong lòng, nỗ lực làm mình thoạt nhìn không có điều bất thường gì.
Nàng không thể...
Khi đến một nửa, sương mù đã phân tán rất nhiều, Vu Hoan thấy rõ vách đá, nơi xa nhìn thật bóng loáng, nhưng mà đến gần xem mới phát hiện cũng không phải.
Trên vách đá có một loài vật rất nhỏ lồi lõm, rải rác hỗn tạp ở trên, Vu Hoan nhíu mày nhìn trong chốc lát, không hiểu lý do.
Nàng quay đầu nhìn về phía sau nhìn lại, sương mù dày đặt phía sau nàng, nhưng mà khi nàng nhìn đến nơi xa, lập tức trừng lớn mắt.
Nàng dùng sức chụp bả vai của Dung Chiêu, trong giọng nói lộ ra tia chấn động: "Dung Chiêu, ngươi xem phía sau kìa!"
Dung Chiêu ổn định thân thể, quay đầu nhìn về phía sau, trong lòng cũng hiện lên tia chấn động.
Truyện khác cùng thể loại
44 chương
103 chương
48 chương
4 chương
33 chương