Edit: Nại Nại (Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.) ___ Luyện Quỷ Đỉnh giống như nàng dâu nhỏ bị khi dễ, xoắn xoắn thân thể hu hu hu bay đi. Nó muốn đi nói cho chủ nhân biết, nữ nhân này quá biến thái. Vu Hoan đỡ trán, này đờ mờ đều là mấy thứ kỳ quái, nàng chịu đủ rồi! "Tiểu Hoan Hoan, sao ngay cả bảo bối như thế mà ngươi cũng không cần?" Linh La lấy ánh mắt nhìn kẻ ngu ngốc nhìn Vu Hoan. "Ngươi thích?" Vu Hoan cúi đầu nhìn Linh La. Linh La chớp chớp mắt, tay nhỏ còn vuốt trên mặt mặt nạ: "Không thích, nhưng mà đáng giá nha!" Tuy rằng Luyện Quỷ Đỉnh kia rất tà khí, nhưng tốt xấu gì cũng là bảo bối, có thể bán được không ít tiền đâu. "Ngươi dám lấy cái thứ đồ chơi kia đem ra ngoài bán?" Đánh không chết được ngươi, đồ ngu xuẩn. "Sao lại không thể? Chẳng lẽ không ai thích?" Đương nhiên là có người thích, nhưng sợ ngươi còn chưa kịp bán đi đã bị người ta cướp mất rồi. Trên mặt Loli của Linh La tràn ngập mê mang, chẳng lẽ thật sự không ai thích? Sao mới qua có ngàn năm, mắt thẩm mĩ của người trên đại lục lại thay đổi nhiều như vậy? "A!" Tiếng la đến rất đột ngột, tại nơi đầy xác người chết có vẻ phá lệ đột ngột. "La cái gì?" Vu Hoan tức giận trừng Linh La. Linh La đáng thương vô cùng chỉ vào chân, âm thanh run rẩy nói: "Có... Có cái gì đó bắt ta..." Tầm mắt của Vu Hoan chậm rãi đi xuống, một đôi tay tràn đầy máu tươi đang gắt gao bám lấy mắt cá chân của Linh La. Ấn đường của Vu Hoan nhảy dựng, trực tiếp duỗi chân đá bay đôi tay kia. Ngón tay run rẩy vài cái, sau đó không có động tĩnh gì nữa. Con ngươi lạnh băng của Khuyết Cửu hiện lên một tia hoảng sợ, nữ nhân này... Thật tàn nhẫn. "Đi thôi, trì hoãn không ít thời gian rồi." Vu Hoan tiếp tục đi ra ngoài. Không biết là nàng với Từ An Thành có thù oán gì hay là những người này nhất quyết không muốn buông tha cho nàng. Còn chưa đi ra khỏi phạm vi chất đầy thi thể, đã gặp một đám người từ nơi xa chạy đến, nhìn thấy hình như là tới tiếp viện. Vu Hoan đánh giá vài lần, không cảm thấy một bộ y phục nào đã gặp qua trong trí nhớ, nên muốn tránh mặt bọn họ, nhưng mà... Lúc này Vu Hoan từ chỗ những thi thể đi ra, tuy rằng y phục ngăn nắp sạch sẽ, nhưng mà cũng không thể không làm người khác bổ não suy nghĩ nhiều được! "Bách Lý Vu Hoan, ngươi dám làm ra loại chuyện điên rồ này!" Người đến vô cùng đau đớn tức giận mắng, giống như Vu Hoan đã làm chuyện trời đất oán giận người người oán than gì đó. Giọng nói rất quen thuộc... Vu Hoan tìm tòi ở trong đầu, rất nhanh liền nhảy ra một hình bóng quen thuộc, ra là Bách Lý Hiên à, đúng là oan hồn bất tán. "Ta làm cái gì?" Vu Hoan đặc biệt vô tội. Bách Lý Hiên chỉ vào đống thi thể phía sau nàng: "Những người này có phải ngươi giết hay không?" "Ta lại không điên, giết bọn họ làm cái gì?" Vu Hoan bật cười, thật coi nàng là đại ma đầu, đi khắp đại lục giết người hả? "Vậy vừa rồi ngươi đang làm cái gì?" Khi bọn họ đến, vừa lúc nhìn thấy Vu Hoan đá bay đôi tay đang bắt lấy mắt cá chân của Linh La kia, từ góc độ của bọn họ nhìn thấy, giống như là Vu Hoan đang giết người. Vu Hoan nghiêng đầu, vừa rồi? Vừa rồi chẳng qua nàng chỉ đá đôi tay kia một cước, có làm gì đâu? Một đám người đối diện dùng ánh mắt ghét cái ác như kẻ thù nhìn mình, Vu Hoan tức khắc cảm thấy da đầu tê dại. "Cái gì ta cũng không làm, chuyện đó không có liên quan gì đến ta." "Nếu không phải ngươi giết, toàn bộ người Từ An Thành đều đã chết, vì sao mình ngươi còn sống?" Người bên cạnh Bách Lý Hiên lập tức nhảy ra. Vu Hoan phụt một tiếng cười ha hả, trào phúng mở miệng: "Ai nói cho ngươi biết toàn bộ người của Từ An Thành đều đã chết? Cho dù người của Từ An Thành đều đã chết, thì có liên quan gì với ta? Ngươi nhìn thấy ta giết bọn họ sao? Ta còn sống làm chướng ngại tới ngươi chỗ nào rồi? Chẳng lẽ người từ Từ An Thành này đi ra đều là kẻ đáng chết sao?" Liên tiếp mấy câu hỏi lại, làm người nọ tức khắc nghẹn họng. Bọn họ trừ bỏ nhìn thấy cảnh vừa rồi, xác thật không thấy được Vu Hoan giết người. "Cơm có thể ăn bậy, nhưng nói không thể nói bậy." Ngữ khí hài hước của Vu Hoan dừng một chút, giây tiếp theo trở nên âm khí dày đặc: "Sẽ chết người đó." "Nghiệp chướng, ngươi nói không phải ngươi giết thì có chứng cứ không?" Bách Lý Hiên hiên ngang lẫm liệt chất vấn. Vu Hoan liếc mắt nhìn Bách Lý Hiên một cái, trên khuôn mặt âm trầm có chút dữ tợn, trong mắt đều là lạnh lẽo tính kế. Giống như không đem chuyện này vu oan lên người Vu Hoan, ông ta sẽ không cam lòng. Chẳng lẽ muốn bức mình đến bước đường cùng, để dễ dàng hạ sát thủ? Hay là người nam nhân này cảm thấy, bức mình đến một bước này, thì mình sẽ trở về cầu xin hắn? "Vậy ngươi nói là ta giết, thì có chứng cứ không?" Vu Hoan cười như không cười nhìn Bách Lý Hiên: "Ngươi còn có thể kêu những người đã chết đó lên làm chứng cho các ngươi không?" "Bọn ta nhiều người như vậy tận mắt nhìn thấy, chính là chứng cứ!" Bách Lý Hiên nói năng có khí phách, như là đang nhắc nhở mấy kẻ ở phía sau. "Ồ..." Vu Hoan kéo dài âm điệu: "Vậy giết hết các ngươi, không phải là không còn chứng cứ sao?" Dung Chiêu kéo Vu Hoan một cái, trong mắt không tán đồng: "Ngươi chọc bọn hắn làm cái gì?" Những lời này vừa nói ra, không thể nghi ngờ chính là ngầm thừa nhận những người đó là Vu Hoan giết. "Dù ta có không thừa nhận đi chăng nữa, bọn họ cũng sẽ quăng cái nồi này lên đầu ta, có gì khác nhau sao?" Vu Hoan nghiêng đầu nhìn thẳng Dung Chiêu, nhếch miệng cười nhạt: "Để ta giết bọn họ, thế nào?" Mặt mũi Dung Chiêu tối sầm: "Ngươi muốn chết ta sẽ không ngăn cản ngươi." Vu Hoan nghĩ đến thân thể hiện tại của mình, lập tức thất vọng, nếu trực tiếp tàn sát, phỏng chừng nàng sẽ trụ không đến nửa năm... Thật là tiện nghi cho những con hàng này! Có người tiến đến nói vài câu bên tai Bách Lý Hiên, Bách Lý Hiên không cam lòng trừng mắt nhìn Vu Hoan một cái: "Bắt nghiệp chướng này lại." Ra lệnh một tiếng, vài người lập tức nhằm phía bên này, Bách Lý Hiên phân phó vài câu với người bệnh cạnh, sau đó mang theo những người còn lại đi vào Từ An Thành. Nếu như có thể, ông ta càng muốn để lại tự tay bắt lấy đứa nghiệp chướng này. Vu Hoan rút lui, nhét Kinh Tà Đao vào trong tay Linh La: "Loli, lên!" "Gì? Bọn họ lại không phải nhằm vào ta, vì sao muốn ta lên?" Linh La ôm Kinh Tà Đao, vẻ mặt mê mang. Vu Hoan đạp vào chân Linh La, vừa lúc đụng vào linh lực của một người đánh tới. Ót Linh La chấn động, ngực dâng lên cảm giác khó chịu, một hồi lâu mới phản ứng lại. Khí phách nữ vương lập tức tỏa ra, xách theo Kinh Tà Đao bắt đầu chém lung tung. Kỳ thật nhìn một đứa bé... khiêng một thanh đại đao, cùng người lớn đối chiến... Vu Hoan xem đến vô cùng vui vẻ. Đến nỗi Khuyết Cửu, tam quan đã sớm bị huỷ hoại. Nàng hoàn toàn xem Linh La như là trẻ con, lúc trước bởi vì bắt cóc nàng, còn có chút áy náy, nhưng mà giờ nhìn thấy sức chiến đấu này... Lúc ấy nếu như Linh La muốn phản kháng mà nói, lấy trạng thái của mình, một giây bị đánh bại là không thể tránh khỏi. Kỳ lạ... Một đám kỳ lạ! Những người đó cũng không nghĩ tới, một đứa nhỏ năm sáu tuổi sẽ có lực sát thương lớn như vậy. Này, hoàn toàn không phù hợp thế giới quan của bọn họ! Linh La ở không gian kia đã bị nhốt hơn ngàn năm, mấy tên cặn bã này còn giải quyết không được, thực không xứng với thời gian của nàng. Cho nên mới nói, đừng xem mặt mà bắt hình dong, đờ mờ toàn là gạt người. Đợi Linh La giải quyết xong những người này, khí chất vương giả quanh thân lập tức tiêu tán, ủy khuất đi đến bên cạnh Vu Hoan: "Tiểu Hoan Hoan, giết người là sẽ bị trời phạt." Vu Hoan ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời, sau đó rút ra kết luận: "Bọn họ vừa rồi muốn giết ngươi, ngươi thuộc về trường hợp phòng vệ chính đáng!" Linh La: "..." Rõ ràng là ngươi nói bừa, vô căn cứ như vậy cũng được sao? Còn có, rõ ràng đối tượng bọn họ nhằm vào là Vu Hoan, dựa vào cái gì muốn mình tới chắn?