Edit: Nại Nại (Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.) ___ "Ngươi biết Ly Hồn Thạch trừ bỏ giải trừ khế ước còn có thể làm cái gì không?" Vu Hoan đột nhiên nghiêng đầu nhìn về phía Dung Chiêu, giọng nói nhẹ nhàng. Dung Chiêu mặt không biểu cảm lắc đầu. Vu Hoan cong môi cười nhạt: "Ly Hồn Thạch... Ly Hồn Thạch, tên này của nó cũng không phải để không." "Ý của ngươi là, nó có thể chia lìa hồn phách?" Dung Chiêu nhíu mày, có thể chia lìa hồn phách đều là cấm thuật, còn chưa từng nghe nói loại đồ vật nào có thể chia lìa hồn phách. Vu Hoan vòng quanh Ly Hồn Thạch dạo qua một vòng: "Nó chẳng những có thể chia lìa hồn phách, còn có thể phân giải hồn phách." Phân giải... Dung Chiêu đưa mắt nhìn Vu Hoan, ánh mắt sâu xa mà thâm thúy. Phân giải hồn phách là đem linh hồn một người chia làm rất nhiều phần, nhưng sẽ không biến mất. Những linh hồn bị phân giải đó sẽ chuyển thế. Nhưng mà không có hồn phách hoàn hảo, người kia cả đời đều không được chết già. Loại phương pháp này, cực kỳ ác độc, ở thời kỳ Sáng Thế Thần đã bị cấm. "Ngươi..." "Đừng nhìn ta như vậy, ta không ác độc như thế, ta chỉ cần công năng chặt đứt khế ước của nó." Vu Hoan vội vàng ngắt lời Dung Chiêu. Dung Chiêu đen mặt, hắn không phải muốn nói cái này. Hắn chỉ muốn hỏi, vì sao nàng biết rõ ràng những việc này đến như vậy! Lúc trước, hắn cũng gần như biết có thứ đồ Ly Hồn Thạch này... Từ từ, giống như không đúng chỗ nào. Hắn nhớ rõ trước đây nàng đã từng nói, viên Ly Hồn Thạch này là hai ngàn năm trước có một thiên tài để lại... Sao lúc này lại thay đổi? "Ngươi nói ngươi biết Ly Hồn Thạch ở Diệp gia từ hai ngàn năm trước, cùng với lời ngươi từng nói cho ta nghe lúc trước rất không phù hợp." Vu Hoan chớp chớp mắt, nghiêm trang nói: "Cái kia nha, ta lừa gạt ngươi đó." Phụt...!!! Lời đồn cũng có thể tùy tiện bịa sao? Rốt cuộc lời nói trong miệng nữ nhân này có lời nào thật hay không! Vu Hoan dùng ánh mắt "là chính ngươi quá ngốc" nhìn chằm chằm Dung Chiêu. Trong lòng Dung Chiêu vô cùng tức giận, hắn tin tưởng nàng thì có gì sai? Vu Hoan quay đầu, khóe miệng không tự chủ được cong lên, nàng cũng không tính lừa hắn, chỉ là thời gian kia, còn liên quan đến nhiều chuyện trước nữa. Đó là chuyện rất sâu xa... Vu Hoan duỗi tay bắt lấy Ly Hồn Thạch, trực tiếp ôm vào trong lòng. Một loạt động tác rất nhanh chóng, nhanh đến mức Dung Chiêu căn bản không kịp ngăn lại. Dung Chiêu tức khắc cảnh giác nhìn chằm chằm bốn phía, nhưng một hồi lâu cũng chưa thấy động tĩnh gì. "Ngươi làm gì đấy?" Vẻ mặt Vu Hoan quỷ dị. "..." Sao lại không có chuyện gì xảy ra? Này không khoa học! Vu Hoan còn đứng ở vị trí cũ, hoài nghi nhìn Dung Chiêu trong chốc lát, nàng lại vòng quanh chỗ để Ly Hồn Thạch, ngược hướng xoay hai vòng. Dung Chiêu lúc này mới nhớ đến, tuy rằng vừa rồi nàng đang nói chuyện với mình, nhưng vẫn luôn chuyển động vòng quanh Ly Hồn Thạch... "Đi thôi." Lấy được Ly Hồn Thạch, tâm trạng của Vu Hoan thực không tồi. "Vừa rồi là ngươi đang giải trận?" Dung Chiêu có chút không xác định, hắn cũng không có cảm nhận được trận pháp dao động. "Không có nha." Vu Hoan lắc đầu: "Đó là một trận pháp lắp đặt cơ quan có chuyên môn, rất nhiều nơi đặt vật phẩm quý trọng đều có, đi nhầm một bước đều sẽ khởi động cơ quan." "Ngươi làm sao biết đi như thế nào?" Nàng chắc là chưa từng tới đây đi... Cho dù là cơ quan, cũng không có khả năng mỗi một gia tộc đều giống nhau. "Từng gặp đó, bằng không sao có thể biết, ngươi bị ngu có phải hay không!" Vu Hoan trợn trắng mắt, quả nhiên chỉ số thông minh của Dung Chiêu không tâm thần phân liệt là có vấn đề. "Đây là Diệp gia." Ngụ ý chính là, ngươi mẹ nó từng gặp ở đâu!? "Ta biết." Vu Hoan gật đầu, nàng còn có thể không biết ở đây là Diệp gia sao? Khoé miệng Dung Chiêu giật giật, cực lực đè xuống xúc động muốn đập chết Vu Hoan trong lòng. "Ngươi từng gặp ở đâu?" "Trong phòng Diệp Lương Thần á!" Vu Hoan nói đến vô cùng đương nhiên, vô cùng đúng lý hợp tình. Dung Chiêu đột nhiên nhớ tới nữ nhân này khi ở trong phòng Diệp Lương Thần, tìm được một quyển sách không biết từ chỗ nào nhìn đến nửa ngày. Dung Chiêu: "..." Lúc ấy nàng đã biết là có tác dụng sao? Kỳ thật Vu Hoan nhìn lúc ấy chính là một ít việc được ghi lại cuối quyển sách kia, cái cơ quan kia nàng chỉ nhìn lướt qua, sẽ dùng đến, tuyệt đối là ngoài ý muốn. Vu Hoan nghĩ nghĩ, móc quyển sách trong lòng ra nhét vào ngực Dung Chiêu. "Nhìn xem phần cuối có ghi lại." Đó là một quyển sách ố vàng nhỏ, lớn chừng bằng bàn tay, rất cổ xưa. Mặt bìa cũng không có cái gì, trên trang lót cũng chỉ viết hai chữ, Lục Minh. Là Lục Minh trong miệng Linh La nhắc đến kia. Phía trước ghi lại đều là một ít đồ án xem không hiểu, ở giữa chính là một ít cơ quan và trận pháp. Cuối cùng mới là chữ viết, chữ cái tinh tế thanh tú, căn bản không phải một người nam nhân có thể viết ra. Dung Chiêu nhanh chóng xem qua một lần, mày nhăn càng lúc càng sâu. Vu Hoan thấy Dung Chiêu khép lại quyển sách, lúc này mới mở miệng, giọng điệu trào phúng: "Lục Minh thành công, nhưng lại làm áo cưới cho người khác, Phong gia cũng đủ nhẫn tâm, sau một đêm liền tàn sát sạch sẽ Lục gia." Trên quyển sách kia ghi lại chính là chuyện sau khi Linh La cướp đi Kinh Tà Đao. Kinh Tà Đao bị cướp, Lục Minh lâm vào trong tuyệt vọng. Một đoạn thời gian rất dài, Lục Minh đều đóng cửa từ chối tiếp khách, nhưng mà có một ngày, Phong gia đột nhiên tới cửa. Mang theo một thanh Thần Khí. Bọn họ nói chuyện gì, trên quyển sách không có ghi lại, hẳn là chính người viết này cũng không biết. Sau đó Lục Minh lại bắt đầu công việc lu bù lên, chuẩn bị chuyện đang tiến hành dang dở lúc trước. Rất nhiều người và linh thú từ các nơi đưa đến, mùi máu tươi bao phủ toàn bộ Lục gia. Mọi chuyện tiến hành thật sự thuận lợi, Lục Minh thành công luyện hóa Thần Khí kia. Ngay trong đêm đó, Lục gia toàn tộc bị giết, diệt đến lặng yên không một tiếng động, người bên ngoài cũng không biết tất cả người Lục gia đã chết. Ba ngày sau mới có người phát hiện Lục gia không đúng, người có gan lớn đi vào nhìn, bị hiện trường lúc đó dọa ngất xỉu. Thi thể đầy đất, hài cốt chân tay đứt gãy, có cái đã bắt đầu hư thối, đọng lại thành máu đen, trải rộng cả tòa Lục trạch. Cuối cùng Lục gia bị một trận lửa đốt sạch sẽ, duy nhất lưu lại chính là tòa gác mái kia. Mà Phong gia, sau khi tàn sát Lục gia có được ma khí, bắt đầu không an phận. Bọn họ muốn thay thế hoàng thất đế quốc Tây Lăng, tự mình đảm đương chức vụ người cầm quyền ấy. Hoàng thất bắt đầu chết một cách không thể hiểu được, đế quốc Tây Lăng lâm vào một năm hỗn loạn nhất, máu tanh nhất. Phong gia muốn mượn sức mạnh của ma khí xưng bá đại lục, nhưng mà không nghĩ tới, cuối cùng để ma khí kia hoàn toàn thoát khỏi khống chế của bọn họ. Mặc kệ là ai cầm ma khí, đều sẽ bị ma khí khống chế, bắt đầu tàn sát. Mặc kệ là Phong gia, hay là người thường, đều chết dưới tay kẻ cầm ma khí. Sau đó, người may mắn sống sót còn lại dùng hết toàn lực phong ấn ma khí kia, trận hỗn loạn này mới tính ngưng hẳn. Nhưng mà đế quốc Tây Lăng đã vỡ nát, đối mặt với ngoại địch, trực tiếp sụp đổ rồi bị cắn nuốt. Người còn sống sót, đối với tan nạn kia ngậm miệng không đề cập đến, trong các ghi chép còn lại cũng gần như là vài câu sơ lược "Đế quốc Tây Lăng huỷ diệt, hỗn loạn thủy chi với Lục". Lục, là Lục gia. Phong gia không hề xuất hiện, thật giống như bị người ta quên đi. "Viết ra cái này là người Diệp gia? Diệp gia trong sự kiện này chiếm vị trí gì?" Vu Hoan cười lạnh: "Ngươi hỏi ta? Ta đi hỏi ai đây? Lục gia luyện chế ma khí, bị giết là xứng đáng. Nhưng mà Phong gia... Ta đoán bọn họ là đạt thành hiệp nghị với người cầm quyền ngay lúc đó. Bọn họ nhiều thế hệ bảo hộ ma khí bị phong ấn, mà người cầm quyền có tác dụng xoá bỏ sạch sẽ những việc liên quan đến Phong gia trong chuyện này."