Edit: Nại Nại (Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.) ___ Linh La ôm Vũ Hồng Kiếm về phòng của mình, Vu Hoan đang ngồi trên giường, có chút xuất thần nhìn trăng rằm bên ngoài. "Ăn một chút gì đi." Dung Chiêu lại lần nữa từ ngoài cửa tiến vào, trong tay còn bưng mấy dĩa điểm tâm tinh xảo còn nóng hổi. "Đã trễ thế rồi khách điếm còn chịu làm điểm tâm sao?" Vu Hoan cầm lấy đĩa điểm tâm, kỳ quái hỏi. Dung Chiêu rũ mắt xuống, nhàn nhạt nói. "Vì khách quan mà phục vụ là trách nhiệm của bọn họ." Mà ở dưới lầu, trong phòng bếp lúc này, đầu bếp đang khóc rối tinh rối mù. Hơn nửa đêm một hai phải bắt hắn dậy làm điểm tâm, thật là điên mà!!! Chờ cho Vu Hoan ăn uống no đủ xong, sắc trời bên ngoài cũng sắp sáng. Thời tiết Từ An Thành không có chịu ảnh hưởng, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ tràn vào, xua tan cái rét lạnh ban đêm. Vu Hoan dựa vào cửa sổ, ánh mắt tùy ý nhìn đường phố bên dưới. So với vẻ tiêu điều của Phong Tuyết Thành, Từ An Thành náo nhiệt hơn nhiều, lúc này mới tờ mờ sáng, bên dưới đã có không ít người đang đi lại. Nhưng mà... không lâu sau Từ An Thành cũng không thể duy trì cảnh tượng an bình này nữa phải không? "Diệp gia ở phía nam." Giọng nói đạm mạc của Dung Chiêu từ phía sau truyền đến. Việc nàng phải làm, hắn không ngăn được, nếu ngăn không được... Vậy chỉ có thể giúp nàng hoàn thành việc đó trong thời gian ngắn nhất thôi. Vu Hoan quay đầu lại quái dị nhìn Dung Chiêu một chút, cái này cần hắn nhắc sao? Bị Vu Hoan nhìn như vậy, cả người Dung Chiêu đều không được tự nhiên. Cau mày quay mặt sang một bên, trong lòng rất nghi hoặc, mình bị sao vậy?? "Từ từ rồi đi." Vu Hoan đóng cửa sổ lại, trở về nằm trên giường. Chờ tin từ Phong Tuyết Thành truyền đến đã rồi tính... Lúc đó Từ An Thành sẽ loạn, Diệp gia cũng không ngoại lệ. "Tiểu Hoan Hoan, không xong rồi, không thấy thanh kiếm kia." Linh La hấp tấp xông vào, mi tâm Vu Hoan nhảy dựng, phắt một cái ngồi dậy. "..." Vu Hoan trầm mặc nhìn Linh La, ánh mắt lạnh như kết sương, nhưng Linh La lại không hề hay biết. Linh La dẩu cái miệng nhỏ, đem sự vô tội biểu diễn vô cùng đúng chỗ: "Rõ ràng ta đã ngăn cách liên hệ của khế ước, nhưng mà ta tỉnh dậy, lại chẳng thấy nó đâu cả..." "Ngày hôm qua ngươi tinh lọc Vũ Hồng Kiếm trong thời gian bao lâu?" Vu Hoan đột nhiên không đầu không đuôi hỏi một câu. Linh La ngẩn ngơ. "Ách... một canh giờ." Linh La nói xong, khuôn mặt nhỏ lập tức trắng bệch. Nàng vô tội nhìn về phía Vu Hoan: "Tiểu Hoan Hoan...thanh kiếm kia..." Từ sau khi nàng bị nhốt trong cái không gian kia, nàng cũng không có dùng đến linh lực tinh lọc. Hôm qua nhất thời không phát hiện thời gian tinh lọc nó ngắn như vậy, căn bản không có khả năng tinh lọc Thần Khí đã từng bị luyện hoá. "Thôi..." Vu Hoan thở dài: "Mục đích của ta vốn dĩ cũng không phải nó, hiện tại ta cũng không có thời gian quản nó." "Nhưng...nhưng mà, thanh kiếm kia có linh trí, hơn nữa nó còn biết ngụy trang, nhất định sẽ gây họa cho đại lục." Vẻ mặt Linh La hối hận nói. Căn bản nàng không nghĩ đến Vũ Hồng Kiếm sẽ thông minh như vậy, thế nhưng sẽ ngụy trang thành đã bị tinh lọc để qua mắt nàng. Lúc đó, nàng hoàn toàn không cảm giác được Vũ Hồng Kiếm có tà khí, đủ thấy được bí mật xa xa của Vũ Hồng Kiếm không ngừng ở đó. "Ta lại không phải đấng cứu thế, làm hại đến đại lục, tự dưng có người lo liệu." Vu Hoan trợn trắng mắt, nàng không phải tới đây chỉ để cứu vớt thế giới được không! Trong mắt tiểu Loli chỉ có hối hận, căn bản là không có lo lắng. Nàng cũng không lo lắng đại lục sẽ như thế nào, nàng chỉ hối hận mình lại bị lừa bởi một thanh kiếm. Vu Hoan lười đi vạch trần Linh La, chôn đầu vào trong chăn, không muốn nói nữa. Dung Chiêu trực tiếp ném Linh La còn đang lải nhải ra ngoài cửa. "Sao ngươi đột nhiên không còn hứng thú với Vũ Hồng Kiếm nữa?" Nữ nhân này thay đổi cũng quá nhanh đi. Lúc trước nàng liều mạng cướp nó về, bây giờ lại không quan tâml chút nào. Giọng nói rầu rĩ của Vu Hoan truyền ra từ trong chăn: "Nếu Vũ Hồng Kiếm thông minh như vậy, ta còn đuổi theo nó làm gì? Tìm chết à?" "..." Nữ nhân này lúc sợ chết lên cũng rất đặc biệt, khi không sợ chết, càng doạ người, sống thô bạo đơn giản hai tính cách. Nói đến cùng, còn không phải là nàng tồn tại hai tính cách trái ngược nhau sao!? Tính cách nàng mâu thuẫn như vậy, mới là Vu Hoan mà hắn biết. Vu Hoan xốc chăn lên, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm Dung Chiêu, môi đỏ khẽ mở: "Kinh Tà Đao, Đàn Phượng Minh, Nhiếp Hồn Sáo, Trường Sinh Tiêu, Bát Hoang Linh, Uyên Ương Kính, U Minh Cung, đó là những thứ ngươi muốn tìm sao?" Trong mắt Dung Chiêu ngưng tụ lại một tầng hàn băng, sau một giây lại tan đi. Hắn gật đầu: "Đúng." Hắn đã từng nói, nàng rất thông minh, chỉ cần Kinh Tà Đao cùng một số lượng, nàng liền đoán ra được bản thân mình tìm chính là cái gì. "Bảy Thần Khí này là tác phẩm đỉnh cao của Quyết Yển, nghe nói Sáng Thế Thần từng làm phép qua chúng." Vu Hoan xếp bằng ngồi dậy, thần sắc như thường, ngữ khí thong thả nói. "Nói cách khác, trong cơ thể chúng nó có ẩn chứa thần lực. Nếu là người thường lấy được chúng nó, lợi dụng thần lực của chúng, tuy rằng không thể thành thần, nhưng trở thành chúa tể đại lục này lại không khó." Vu Hoan dừng lại một chút, ánh mắt có chút tan rã, im lặng hồi lâu không nói chuyện. Ngay lúc Dung Chiêu muốn mở miệng, nàng liền chậm rãi nói. "Ta biết Sở Vân Cẩm muốn tìm cái gì..." Thì ra là thế, Sở Vân Cẩm có thể đứng trên đỉnh cao, là bởi vì vài thứ kia. "Ả ta muốn tìm cái gì?" Trong mắt Dung Chiêu hiện lên nghi hoặc, sao đang nói nói lại nhảy đến trên người Sở Vân Cẩm rồi? Vu Hoan ngáp một cái, có chút thất thần nói: "Kết cục của thân thể này là ngươi cho ta xem, Sở Vân Cẩm muốn tìm cái gì không phải ngươi rất rõ ràng sao?" "Ta chỉ có thể đoán trước kết quả, quá trình ta không rõ ràng." "..." Khó trách nàng nhìn thấy chỉ có những hình ảnh ngắn gọn như vậy, thì ra không phải con hàng này ăn bớt ăn xén nguyên liệu, mà là căn bản không có cách đoán trước! "Nàng ta muốn tìm cái gì, không liên quan đến ta. Hiện tại, chỉ cần nàng ta không trêu chọc đến ta là được." Bọn họ cũng không phải cùng một cốt truyện, nàng mới lười chơi với Sở Vân Cẩm. "Ngươi cũng biết đây là không có khả năng." Sở Vân Cẩm hận nàng, tuyệt đối muốn đẩy nàng vào chỗ chết. Vu Hoan thở dài: "Vậy thì trốn tránh nàng ta đi, vốn dĩ ngay từ lúc đầu nếu ta trốn tránh nàng ta, thì sẽ không có những việc này xảy ra. Còn không phải tại ngươi cho ta xem mấy thứ đồ hư kia. Từ ngày đó bắt đầu lúc ta chiếm lấy thân thể này, kết cục của thân thể này đã thay đổi, ta không phải Bách Lý Vu Hoan." Trong lòng Dung Chiêu sửng sốt, lúc trước hắn chỉ vì muốn giúp Vu Hoan lựa chọn một con đường tốt nhất cho bớt phiền toái, ai biết bây giờ lại phiền toái hơn thế này. Mà lúc ấy, hắn cũng hoàn toàn không biết nàng có việc cần phải làm... "Chuyện này là ta không suy nghĩ chu đáo." Dung Chiêu không cách nào phủ nhận lời nói của Vu Hoan, từ lúc bắt đầu, nàng đã không phải là Bách Lý Vu Hoan kia. Vận mệnh của Bách Lý Vu Hoan, không phải là vận mệnh của nàng. Vu Hoan lại dùng ánh mắt quái dị nhìn Dung Chiêu. Kiếm linh này đang phân liệt ra thêm một chủng loại mới hay sao? Sao lại cảm giác kỳ kỳ... Dung Chiêu lạnh nhạt trước kia làm gì nói như vậy bao giờ, quá lắm là hừ lạnh một tiếng, sau đó biến mất. Thế nhưng nay hắn lại xin lỗi mình? Mình nghe lầm sao, nàng là quá mệt mỏi nên xuất hiện ảo giác phải không? Không được, không được, phải ngủ cho tỉnh người thôi. Khóe miệng Dung Chiêu run rẩy, cái ánh mắt cuối cùng kia của Vu Hoan, nàng rốt cuộc là suy nghĩ đến việc kỳ quái gì nữa rồi.