Edit: Nại Nại
(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___
"Tổ tông, chúng ta đang đi đâu?" Tiểu quỷ thấy Vu Hoan cứ đi lang thang không mục tiêu, nhịn không được nhỏ giọng hỏi.
Vu Hoàn dừng chân, quay đầu nhìn hắn một cái, nhướng mi hỏi: "Ngươi tên là gì?"
Vừa nghe Vu Hoan hỏi tên, tiểu quỷ ngượng ngùng cúi thấp đầu xuống: "Ta tên.. Tên Diêm Tố."
Vu Hoán đánh giá tiểu quỷ từ trên xuống dưới mấy lần, đột nhiên bộc phát một trận cười lớn: "Ha ha ha. Ngươi nghiêm túc đấy à? Ngươi và cái tên này có chỗ nào giống nhau?"
Bị Vu Hoan cười nhạo, Diêm Tố càng ngượng ngùng. Khuôn mặt trong suốt hiện giờ không chừng đang đỏ lên.
Ngượng ngùng cả nửa ngày, âm thanh yếu ớt như ruồi muỗi truyền đến: "Là Diêm trong Diêm Vương. Tố trong Thuần Tịnh Tố."
Vu Hoan chợt tắt nụ cười, ánh mắt trong nháy mắt lạnh xuống. Diêm Tố không biết mình nói sai ở đâu, cúi đầu đến thở mạnh cũng không dám.
"Ngươi đi đi. Đừng đi theo ta." Vu Hoan quay đầu rời đi.
Hiện giờ nàng đang tìm cách để tìm Thần Khí, dẫn theo một con quỷ thật sự không tiện.
Diêm Tố giống như bị sét đánh, nửa ngày đều không có phản ứng. Khi thân ảnh Vu Hoan sắp đi mất hoàn toàn thì hắn mới bừng tỉnh hoàn hồn.
Há mồm kêu rên một trận, nước mắt nước mũi đầy mặt: "Tổ... Tổ tông, ngài muốn vứt bỏ ta sao? Không muốn, ta không muốn đi một mình."
Vu Hoan đau đầu xoa xoa nguyệt thái dương, xách tên tiểu quỷ đang ôm đùi mình qua một bên, tức giận nói: "Ngươi là quỷ, không phải người. Quỷ vốn dĩ là một thân một mình, kết bè kết phái đó là cầm thú, buông ta ra, nếu không ta sẽ trở mặt."
Diêm Tố uỷ khuất lắc đầu, hai tay càng ôm chặt hơn nữa. Trong lòng yên lặng phun tào, hiện tại nàng đã trở mặt rồi!
Vu Hoan hít sâu một hơi, nhéo nhéo khuôn mặt, lập tức biến thành khuôn mặt tươi cười như hoa, hoà ái dễ gần như tiểu tỷ tỷ nhà bên, hạ thấp âm thanh dụ dỗ nói: "Ngươi không buông ta ra, làm sao ta mang ngươi đi được?"
Con ngươi Diêm Tố hàm chứa sương mù xoay chuyển, tựa hồ cảm thấy lời Vu Hoan nói có đạo lý, tay chần chừ rồi lại ngẩng đầu nhìn Vu Hoan vài lần. Thấy nàng không có ý tứ muốn chạy nên buông lỏng ra vài phần.
Cho đến khi hắn hoàn toàn buông ra, Vu Hoan mới thở dài, móng vuốt lập tức chụp lên đầu vai Diêm Tố: "Thiếu niên à, ngươi vẫn còn quá ngây thơ."
Khi Diêm Tố còn chưa kịp phản ứng lại, trên tay Vu Hoan dùng sức xách Diêm Tố lên, trực tiếp ném ra ngoài: "Thiếu niên, tu luyện cho tốt."
Nhìn bóng người phía dưới dần dần thu nhỏ, Diêm Tố mới hiểu mình bị ném đi...
Vu Hoan nhìn Diêm Tố biến mất, một phút cũng không dám dừng lại, nàng cũng không muốn làm một vú em.
"Ngươi không cần thiết đuổi hắn đi."
Trong đầu đột ngột vang lên giọng nói nam nhân, nhưng bước chân nàng nện xuống không loạn, một thân váy đỏ tươi ở trong không khí bay phất phới.
"Ta làm việc như thế nào không cần ngươi xen mồm vào, không muốn Thần Khí nữa sao?"
"Ngươi tức giận?!" Không phải câu nghi vấn mà mà câu khẳng định.
Trên mặt Vu Hoan lúc này lạnh lẽo đến nỗi có thể kết băng, người mắt không mù đều sẽ biết nàng đang tức giận: "Ngươi không bắt ta đi tìm Thần Khí, ta sẽ không tức giận."
Tìm mẹ nó cái quái gì Thần Khí, muốn tìm cũng không biết tự mình tìm à, một hai phải quấn lấy nàng bắt nàng tìm cho hắn.
"Ngươi tiếp tục."
Trong lòng Vu Hoan đem mười tám đời tổ tông của giọng nói kia hỏi thăm một lần, cũng không đủ để phát tiết sự tức giận trong lòng.
Cho đến khi chân trời bắt đầu trở nên trắng Vu Hoan mới dừng lại. Toàn cảnh bốn phía hoàn toàn lạ lẫm làm nàng tức khắc thanh tỉnh vài phần.
Chỗ này mẹ nó là chỗ quỷ quái gì?
Chẳng qua phong cảnh thật sự không tồi, là nơi thích hợp để tự sát!
Ý nghĩ của Vu Hoan vừa mới nhảy lên, trước mặt liền xuất hiện mấy hàng chữ to: [Sức mạnh của ngươi bị phong ấn trong thân thể này. Nếu ngươi tự sát, sẽ không có cách hồi phục tu vi.]
Đệch!
Vu Hoan yên lặng giơ ngón giữa lên!
Này mẹ nó là đem trói nàng cố định ở thân thể này, quá âm hiểm!
"Nếu ta tìm được Thần Khí, ngươi sẽ buông tha ta?" Vu Hoan nhận mệnh mở miệng, thứ đồ chơi này hạ quyết tâm không buông tha nàng. Nàng lại chẳng có cách nào, chỉ có thể nhận mệnh.
[Đúng vậy.] Chữ trong không khí lung lay vài cái, từ từ biến mất.
Vu Hoan suy tư một lát, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi nói: "Được. Nhưng ta có vài yêu cầu."
[Chỉ cần ngươi không quá phận ta đều có thể đồng ý với ngươi.]
Trong mắt Vu Hoan hiện lên một tia âm hiểm; "Ngươi nói cho ta biết ngươi là cái thứ gì? Nếu như ngươi dấu diếm, ta sẽ cự tuyệt chuyện đi tìm Thần Khí giúp ngươi."
Bản thân mình muốn nhận giúp đỡ tìm đồ vật thì trước hết phải hiểu rõ ràng đối phương là ai.
Trong không khí hồi lâu cũng không có chữ xuất hiện, cũng chẳng có âm thanh. Bốn phía chỉ có âm thanh của gió thổi qua đám cây, có vẻ trống vắng.
Vu Hoan kiên nhẫn chờ, nàng có rất nhiều thời gian.
Một hồi lâu, Vu Hoan cảm nhận được một trận dao động trong không khí, hư không phía trước nàng dường như bị một người dùng tay xé rách mở ra, xuất hiện một khe đường đen tuyền.
Bóng người màu tím thong thả hiện ra. Nhìn ngược sáng, Vu Hoan cảm thấy tên nam nhân xé rách không gian này có điểm chói mắt.
Ngửa đầu muốn thấy rõ diện mạo hắn, nhưng mà truyền đến trong đầu nàng chỉ có hình ảnh bình thường đạm mạc chẳng có gì lạ. Cùng với người qua đường Giáp không khác nhau.
Má nó! Mặt cũng không cho thấy, đúng là có bệnh.
Người nọ cũng không bước ra khỏi cái khe, chỉ giẫm lên nó, bình tĩnh nhìn nữ nhân phía dưới đang ngửa đầu vẻ mặt buồn rầu.
"Ta tên Dung Chiêu. Là Kiếm Linh của Thiên Khuyết Kiếm. Như thế ngươi đã hài lòng chưa?"
Dung Chiêu cũng không sợ bại lộ thân phận của mình, hắn biết nữ nhân này và những người khác không giống nhau, tham vọng của nàng không ở tại đây.
Nếu muốn nói tham vọng...
Trong nháy mắt trong đầu hiện lên một ý nghĩ, nhưng Dung Chiêu cố gắng nghĩ nghĩ nhưng cuối cùng vẫn không nhớ ra.
"Thiên Khuyết Kiếm? Không phải nói là đã mất tích vạn năm sao? Đừng có khinh thường ta đọc ít sách mà gạt ta."
Cổ Vu Hoan có chút đau, đơn giản không nhìn hắn. Dù sao cũng thấy không rõ trưởng thành có cái bộ dáng quỷ gì?
Dung Chiêu vương bàn tay trắng đến có chút trong suốt ra, đối với ấn đường Vu Hoan khoa tay múa chân một chút, một đường kiếm quang từ giữa ấn đường cực nhanh bay ra.
Vu Hoan biết đồ vật kia, còn không phải là thứ đồ chơi không biết xấu hổ chui vào cơ thể nàng sao?
Hiện giờ nhìn đầu xỏ gây tội, Vu Hoan hận không thể bầm nó thành từng khúc. Nếu không phải tại nó, nàng làm sao có thể chui vào đây bị buộc đi tìm Thần Khí!
Kiếm quang bay loạn một vòng trên không trung, cuối cùng run run rẩy rẩy dừng ở giữa Dung Chiêu và Vu Hoan. Trái phải lay động vài cái, tựa hồ như chọn phía bên nào để bay.
"Nếu ngươi đã biết Thiên Khuyết Kiếm, vậy hẳn là đã biết nó. Bây giờ đã tin lời ta nói chưa?
Giọng nói vô cùng lạnh nhạt của Dung Chiêu vang lên.
Vu Hoan mắt trợn trắng, thấy kiếm quang muốn bay về phía mình liền lập tức thối lui, một bên nói: "Ai quy định biết Thiên Khuyết Kiếm liền nhất định phải quen biết?"
Còn chưa nói, nàng không những quen biết, năm đó Thiên Khuyết Kiếm gặp phải tai hoạ lớn, nàng còn trộn lẫn ở bên trong làm không ít chuyện kia kìa.
Chẳng qua chuyện đó nàng sẽ không để cho Dung Chiêu biết được, nàng không thừa nhận nàng quen biết, hắn còn có thể làm gì nàng.
"Không sao, hiện tại đã quen biết. Nếu ngươi đều đã biết, bản thể Thiên Khuyết Kiếm ta không thu trở về, ngươi cứ đem theo bên mình. Ta mới thức tỉnh không lâu, không thể duy trì hình người trong thời gian dài." Dung Chiêu không đợi Vu Hoan nói gì đã trực tiếp biến mất trong khe đen tuyền kia. Cái khe cũng biến mất theo, tựa như cái gì cũng chưa từng xuất hiện.
Vu Hoan nhìn Thiên Khuyết Kiếm đang lơ lửng trên không trung còn chưa quyết định. Khoé miệng hung hăng run rẩy vài cái, mẹ nó quăng cục diện rối rắm này lại cho nàng?
Ép mua ép bán thật sự được sao?
Tuy rằng Thiên Khuyết Kiếm mất tích trên vạn năm, nhưng danh tiếng Sáng Thế Chi Kiếm trên đại lục này còn chưa có mai một, người muốn tìm được nó nhiều đến đếm không xuể.
Hiện giờ...
Thế mà nàng bị ném một cái phiền phức như vậy!
Đệch mợ! Kêu Dung Chiêu lăn ra đây, ta bảo đảm đánh chết ngươi.
Thiên Khuyết Kiếm nhích lại gần phía Vu Hoan. Bên ngoài kiếm vòng quanh một vòng tròn vầng sáng, bên trong thân kiếm cũng không có đặc điểm gì. So với kiếm bình thường cũng không khác mấy, thậm chí còn không bằng.
Chỉ là trên chuôi kiếm có khắc chữ Thiên Khuyết xiêu xiêu vẹo vẹo như chứng minh thân phận của nó.
Lúc trước Sáng Thế Thần dùng bao nhiêu tấm lòng tạo ra thanh kiếm này?
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
150 chương
15 chương
649 chương
29 chương
59 chương
108 chương
28 chương