(quyển 1) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai
Chương 197
Edit: Nại Nại
(Đọc truyện ở Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___
Khi người của Liên Lâm đuổi đến, Liên Thanh cũng chỉ còn nửa cái mạng.
Tuy Mạc Nguyên chật vật, nhưng cũng chỉ là linh lực khô kiệt, hắn có đan dược, linh lực chỉ qua một khắc đã khôi phục lại, cho nên cũng không có chuyện gì lớn.
"Thanh Nhi!" Liên Lâm tiến lên thay Liên Thanh chặn lại một lôi điện, ôm hắn muốn tránh khỏi nơi các tia chớp dày đặc, nhưng mà cũng không có tác dụng, những tia chớp đó như phân biệt được địch ta vậy.
Người đến sau, chỉ cần là Mạc Nguyên bên kia, tuyệt đối sẽ bị đánh.
Đến nỗi Liên Lâm bên này, chỉ tốt một chút, nhưng vẫn có chút ngộ thương.
Kinh Tà Đao tỏ vẻ, phóng tia chớp trong quy mô lớn không thành vấn đề, nhưng mà loại thao tác phân biệt địch ta này, là một kỹ năng sống đó!
Vu Hoan thấy đánh cũng đã tàm tạm, bảo Kinh Tà Đao thu tia chớp, trên không trung mây đen dày đặc nháy mắt tan đi, ánh mặt trời xuyên thấu qua tầng mây chiếu xuống.
Trên mặt đất các thi thể đen thui nằm ngang nằm dọc đầy đất, Mạc Nguyên cùng với những người còn sống gom lại thành một nhúm.
Người của Liên Lâm còn lại che chở cho Liên Thanh.
Vu Hoan đứng ở giữa hai nhóm người này.
"Mạc Nguyên, ngươi chọn đi, một là ngươi tự sát, hai là ta giúp ngươi chết?" Vu Hoan nhướng mày nhìn về phía Mạc Nguyên.
Người nam nhân này, không chết cũng phải bắt hắn sống không bằng chết!
Trên khuôn mặt đen thui của Mạc Nguyên không nhìn ra biểu tình gì, nhưng mà ánh mắt dữ tợn kia, đủ để biểu đạt hiện tại hắn có bao nhiêu phẫn nộ.
"Rốt cuộc ngươi là ai!?" Có thể triệu hoán tia chớp.
Không...
Tia chớp này không phải là nàng ta triệu hoán, là thanh đao kia.
Có thể triệu hoán tia chớp, còn là Cửu Thiên Kiếp Lôi, nhất định là hàng ngũ Thần Khí.
Mạc Nguyên nhìn Kinh Tà Đao trên không trung có chút quen mắt, cảm thấy hắn gặp qua ở đâu đó rồi.
Nam nhân mặt sẹo kia nghiêng ngả lảo đảo chạy vào, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Kinh Tà Đao trên không trung, hắn không hề nghĩ ngợi, trực tiếp nhào đến.
Vừa rồi hắn ở bên ngoài thấy bên này dày đặt tia chớp, tuy rằng không biết có phải thanh đao này làm ra hay không, nhưng thanh đao này là của hắn!
Nhìn thấy nam nhân mặt sẹo, trong đầu Mạc Nguyên lập tức hiện lên một hình ảnh, hắn đã thấy thanh đao này trên tay tên kia.
Nhưng mà lúc ấy hắn cũng đã từng thử qua, căn bản không có cách nào sử dụng nên không để trong lòng.
Không nghĩ đến hôm nay có thể chứng kiến uy lực của nó.
"Lâm An!" Mạc Nguyên tức giận hét lớn: "Ngươi cũng muốn tạo phản đúng không!"
Mạc Nguyên nhìn thấy cây đao này ở trong tay Lâm An, đương nhiên hắn nghĩ là Lâm An.
Lâm An nghe thấy Mạc Nguyên rống giận, đột nhiên quay đầu lại, mới nhìn thấy Mạc Nguyên bên kia chật vật, lập tức trừng lớn mắt: "Điện chủ... Ngài sao vậy?" Biến thành bộ dáng như quỷ thế này?
"Ngươi còn dám hỏi, thanh đao kia có phải của ngươi hay không?" Mạc Nguyên lửa giận ngập trời, hất người đang đỡ mình, chỉ vào Kinh Tà Đao.
Trong lòng Lâm An lộp độp một chút, một dự cảm bất an nhảy lên trong lòng, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?
"Đúng, là của tại hạ." Lâm An căng da đầu gật đầu.
"Hay lắm, ngươi cũng hợp lại với người ngoài đối phó ta, đừng trách ta không niệm tình cảm nhiều năm."
Lâm An càng phát ngốc, cái gì với cái gì vậy?
Hắn cái gì cũng chưa làm mà!
"Điện chủ, có phải có hiểu lầm gì không ạ?" Hắn đi theo Mạc Nguyên thời gian rất dài, cũng coi như là tâm phúc bên cạnh Mạc Nguyên, nhưng tình huống hiện tại, giống như hắn đã làm chuyện gì đó phản bội Mạc Nguyên rồi.
Nhưng mà hắn không có mà!
"Hiểu lầm?" Mẹ nó dùng thanh đao kia tới tấn công hắn, còn hiểu lầm?
"Lâm An, mấy năm nay ta đối đãi với ngươi cũng không tệ, không nghĩ tới ngươi dám phản bội ta."
Giúp đỡ người ngoài?
Hắn giúp ai?
Hắn mới vừa đến mà!
Căn bản không biết tình huống như thế nào mà được không?
Vu Hoan không đúng thời cơ cười nhạo một tiếng, thành công lôi kéo lực chú ý của hai người kia đến trên người mình: "Các ngươi có nội chiến gì thì lát nữa giải quyết sau đi, Mạc điện chủ, chọn đi nha!"
"Ngươi là ai? Dám làm càn trước mặt điện chủ như vậy... Đây không phải..." Lâm An quát lớn một tiếng, sau đó giọng nói lại nhỏ xuống.
Tiểu cô nương được thiếu nữ kia ôm vào trong lòng kia, không phải bị điện chủ nhốt trong Khốn Long Trận sao?
Sao lại ở bên ngoài rồi?
Còn có toàn gia thế của Liên Lâm cũng ở đây!
Đờ mờ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà hắn không biết thế!
"Lâm An, lấy thanh đao kia đi giết đám người đó, chuyện lúc nãy, ta sẽ không so đo tính toán với ngươi!"
Trong mắt Mạc Nguyên hiện lên một tia tham lam, hắn sẽ không bỏ qua cho Lâm An.
Mà thanh đao kia, đương nhiên là của hắn!
Nhưng mà hắn đã quên, lúc Kinh Tà Đao xuất hiện, là trực tiếp dừng trước mặt Vu Hoan.
Tuy còn có một khoảng cách, nhưng mà người có đầu óc một chút, đều có thể nhìn ra được chủ nhân chân chính của Kinh Tà Đao không phải Lâm An.
"Lão già kia, ngươi không uống lộn thuốc chứ? Kinh Tà Đao mà hắn ta cũng xứng sao? Cũng không tự nhìn lại bản thân trông như thế nào." Giọng nói mềm mại của Linh La có vẻ đột ngột.
"Có ý gì?" Mạc Nguyên nhíu mày, cái gì hắn ta cũng xứng?
Lâm An không phải cũng đã thừa nhận thanh đao này là của hắn ta sao?
Hơn nữa hắn đúng là nhìn thấy thanh đao trên tay Lâm An.
Tay nhỏ Linh La vươn lên, Kinh Tà Đao chần chờ, thấy Vu Hoan không phản đối, lập tức bay qua đem chuôi đao nhét vào trong tay Linh La.
Linh La từ trong lòng Vu Hoan nhảy xuống, chống Kinh Tà Đao trước người, nghiêng đầu: "Kinh Tà Đao là đồ của Tiểu Hoan Hoan, ở trước mặt chủ nhân người ta, còn dám khoác lác như vậy mà không cảm thấy ngượng miệng à? Bổn cô nương còn cảm thấy ngại ngùng giùm các ngươi."
Mạc Nguyên nghi hoặc, Tiểu Hoan Hoan là ai?
Bây giờ hắn mới nhớ lại tình cảnh lúc Kinh Tà Đao xuất hiện, những tia chớp đó tấn công khác nhau, người của Liên Lâm cũng bị thương không ít, nhưng mà nơi nữ nhân kia đứng một đạo tia chớp cũng không đánh xuống.
Trong đầu oanh một tiếng nổ tung, trống rỗng.
Thanh đao này là của nữ nhân đó?
Lâm An trực tiếp trợn tròn mắt, từ lúc Linh La đưa thanh đao này cho hắn, hắn vẫn luôn xem nó thành của hắn.
Lúc này lại bị báo cho, thanh đao này là của người khác, làm sao hắn tiếp nhận được!
"Không... Nó là của ta!" Lâm An muốn tiến lên cướp Kinh Tà Đao.
Ánh mắt Linh La phát lạnh, lắc mình tránh Lâm An, Kinh Tà Đao trên mặt đất kéo dài một âm thanh chói tai.
Lâm An nổi cơn thịnh nộ, tay nắm thành quyền, đấm thẳng mặt Linh La.
Thân thể Linh La chỉ có hơn năm sáu tuổi, thân hình linh hoạt, những đòn tấn công của Lâm An quá mức khổng lồ, Linh La dễ dàng liền tránh ra.
"Đưa nó cho ta!" Trên mặt Lâm An lộ ra thần sắc dữ tợn: "Nó là của ta, của ta!"
"Ngươi?" Linh La vừa lui về sau vừa nở nụ cười châm chọc: "Ngươi có thể sử dụng được nó sao? Nó ở trong tay ngươi lâu như vậy, sao ngươi không khế ước với nó đi?"
Lâm An phun một ngụm máu trong lòng, sao hắn không muốn ký khế ước với nó được.
Nhưng mà thanh đao này thật sự tà môn, nghi thức lấy máu nhận chủ căn bản không có cách nào hoàn thành, nó bài xích máu của hắn.
Nhưng mà vì như thế, hắn càng coi trọng thanh đao này.
Chỉ có binh khi cấp Tiên Khí trở lên, mới có thể năng lực tự chủ lựa chọn chủ nhân.
Linh La thừa dịp Lâm An thất thần, xoay người vòng ra phía sau, trực tiếp đâm Kinh Tà Đao vào Lâm An từ phía sau lưng.
Biểu tình của Lâm An dừng ở hình ảnh dữ tợn, thẳng tấp ngã xuống.
"Tiểu Hoan Hoan, nhìn đi, không chảy máu nha!" Tia âm lãnh trên mặt Linh La lập tức cởi ra, giống như lấy lòng hướng đến Vu Hoan tranh công.
Nhưng nếu sắc mặt của Linh La không tái nhợt, khả năng hiệu quả sẽ càng tốt.
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
150 chương
15 chương
649 chương
29 chương
59 chương
108 chương
28 chương