Edit: Nại Nại (Đọc truyện ở Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.) ___ "Bách Lý cô nương biết là thứ gì công kích bọn ta?" Sở Vân Cẩm hít sâu một hơi, nữ nhân này thật sự càng ngày càng nhìn không thấu. "Biết á!" Ta là một đứa bé thành thật, chưa bao giờ nói dối! "Vậy sao ngươi không giúp bọn ta, trơ mắt nhìn bọn ta bị công kích, sao lòng ngươi lại tàn nhẫn như vậy?" Triệu Hổ nghĩ đến huynh đệ của hắn, không biết là sống hay chết, lời nói không qua đại não liền rống lên. Vu Hoan khinh miệt bay bay nhìn hắn, giống như đồng ý với lời hắn nói, gật gật đầu: "Ta nhẫn tâm, điều đó là chuyện mà người trên đại lục đều biết, không cần ngươi nhắc nhở ta." Triệu Hổ bị tức giận đến hai mắt đỏ bừng, đại ma đầu này... Sở Vân Cẩm hít sâu một hơi, trong lòng cố gắng mặc niệm, không cần so đo với tiện nhân này, một ngày nào đó nàng ta sẽ khiến tiện nhân này ở dưới chân cầu xin nàng ta. "Bách Lý cô nương, chúng ta người đơn lực mỏng, phân tán ra vốn là nguy hiểm, ở bên nhau an toàn hơn rất nhiều..." "Dừng! Ta không muốn bị các ngươi gây họa chết." Sở Vân Cẩm còn chưa nói xong, đã bị Vu Hoan cắt ngang: "Yên tâm, ta sẽ không để ngươi chết." Vu Hoan chớp chớp mắt với Sở Vân Cẩm, trước khi mở ra Tù Linh Cốc chân chính, nàng sẽ không để Sở Vân Cẩm chết, nhưng mà bắt nàng ta chịu thiệt lại không thể thiếu được. Sở Vân Cẩm bị thái độ của Vu Hoan làm cho có chút không biết phải làm sao, nữ nhân này đang làm cái gì! Nhưng nàng ta không cảm thấy Bách Lý Vu Hoan sẽ có lòng tốt như vậy, chắc chắn có âm mưu. Tầm mắt Triệu Hổ vẫn luôn tìm kiếm trong bóng đêm, trong lòng nôn nóng, hắn muốn tìm ba người huynh đệ của hắn, nhưng mà hắn đi rồi, Tiền Hải và Sở cô nương lại ở dưới mí mắt đại ma đầu này, hắn không yên tâm một chút nào. Mỗi lần tiếp xúc đến ánh mắt trào phúng kia của Vu Hoan, hắn liền không khỏi rét run cả người. Sở Vân Cẩm hít sâu một hơi, mới làm bản thân không bạo tẩu, có chút ủy khuất nhìn về phía Triệu Hổ. Triệu Hổ cắn răng một cái liền phải mở miệng, còn chưa nói chuyện đã bị một tiếng kêu kỳ lạ cắt ngang. "Chi chi chi!!!" Thú nhỏ vẫn luôn nằm trên đùi Vu Hoan đột nhiên nhảy dựng lên, nôn nóng kêu. Vu Hoan nhíu mày, đè lại thú nhỏ, tầm mắt vòng qua Sở Vân Cẩm quét về phía sau bọn họ. Trong bóng đêm nhìn không thấy bất cứ thứ gì. "Chi chi chi!!! Thú nhỏ tránh thoát khỏi bàn tay Vu Hoan, tiếng kêu còn nôn nóng hơn vừa rồi: "Chi chi chi chi chi chi..." "Kêu cái gì?" Vu Hoan không kiên nhẫn chụp đầu thú nhỏ, mẹ nó, có bản lĩnh nói tiếng người đi! Con ngươi thú nhỏ đầy nước nhìn chằm chằm Vu Hoan, móng vuốt lay mu bàn tay nàng: "Chi chi chi chi... chi chi chi!!!" Hiển nhiên người ở đây, không một ai có thể hiểu thú nhỏ chi chi cái gì. Vu Hoan xách thú nhỏ lên, ném nó vào trong ngực Dung Chiêu, sắc mặt bỗng chốc trở nên nghiêm trọng. "Vu Hoan cô nương, làm sao vậy?" Khuyết Cửu nhận thấy được hơi thở trên người Vu Hoan phát ra có chút không thích hợp, nhẹ giọng đặt câu hỏi. Ánh mắt Vu Hoan nhanh chóng thay đổi vài lần, quay đầu đối diện với tầm mắt của Khuyết Cửu: "Có cái gì đó lại đây, hai người các ngươi tự bảo vệ tốt bản thân, sắp chết thì nhớ gọi ta." Sở Vân Cẩm nghe vậy, trực tiếp triệu hồi Linh Lung Kiếm, ánh sáng của thân kiếm chiếu sáng xung quanh lên rất nhiều, nhưng chẳng qua một lát, nàng ta liền thay đổi sắc mặt. Nhanh chóng đi lên vài bước lại gần Vu Hoan, Triệu Hổ ôm Tiền Hải, chậm vài bước. Phía sau lưng có dòng khí lạnh, trong đầu đột nhiên trống rỗng, hắn trừng mắt nhìn bóng trắng phía trước, trên mặt không thể tin tưởng. "Tác phong của Sở cô nương vẫn làm người ta khó tiếp thu vậy nha!" Giọng hài hước của Vu Hoan đứt quãng truyền vào trong tai Triệu Hổ. Sở Vân Cẩm nhíu đôi mày đẹp, nhìn như có không đành lòng, nhưng cuối cùng nàng ta rũ xuống mi mắt, người kéo nàng ta lui về sau, cứu cũng vô dụng. Tiền Hải bị đè ở phía dưới Triệu Hổ, bị đè như vậy, Tiền Hải vẫn luôn bị hôn mê tỉnh lại. Vừa mở mắt ra liền đối mặt với Triệu Hổ chết không nhắm mắt, trừng lớn đôi mắt: "Đội... đội trưởng?" Đôi mắt kia không có tiêu cự, hắn cũng không nghe thấy tiếng hít thở... Trong lòng Tiền Hải sinh ra khủng hoảng, hắn thoát ra khỏi thân ảnh của Triệu Hổ, đảo qua xung quanh, té ngã lộn nhào lăn đến Sở Vân Cẩm bên cạnh. "Sở cô nương? Xảy ra chuyện gì vậy?" Hắn không nhìn thấy những người khác, trong lúc hắn hôn mê đã xảy ra chuyện gì? Còn có... cái thứ lúc trước hắn cảm giác kia là cái gì? Nghĩ đến thứ kia, Tiền Hải nhịn không được phát run. "Hự..." "Phụt!" Tiền Hải vẫn duy trì tư thế ngửa đầu, hình ảnh dừng lại trên thần sắc hoảng loạn, nháy mắt liền không còn hô hấp. Ngực trống rỗng, nơi đó vốn có trái tim, lại không cánh mà bay. Tay Vu Hoan nắm chặt lại, Dung Chiêu có thể cảm giác được nàng dùng rất nhiều sức, ánh mắt đông lạnh như dừng ở một nơi nào đó trong bóng đêm. Bây giờ Vu Hoan rất khẩn trương, thậm chí lộ ra một tia kiêng kị quỷ dị. Thiên Khuyết Kiếm vốn luôn cầm trong tay đột nhiên buông ra, Long Tuyền màu đen chợt xuất hiện trong không khí. "Sao lại dùng Long Tuyền?" Dung Chiêu khó hiểu, so cấp bậc, Thiên Khuyết Kiếm cao hơn Long Tuyền rất nhiều. Vu Hoan chỉ dùng dư quang nhìn Dung Chiêu, lời nói ra lại không nói với hắn: "Lát nữa hai người các ngươi tìm cơ hội chạy, luôn chạy về phía trước, ta sẽ đi tìm các ngươi. Không muốn chết thì không được quay đầu lại, hiểu không?" Khuyết Cửu cùng Kỳ Nghiêu nhìn nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì. Vu Hoan chửi nhỏ một tiếng, lấy Thiên Khuyết Kiếm nổi lơ lửng trong không khí nhét vào trong tay Khuyết Cửu, Thiên Khuyết Kiếm ong ong run rẩy, muốn kháng nghị. Mắt lạnh Vu Hoan trừng qua, Thiên Khuyết Kiếm cũng không dám run lên nữa: "Bảo vệ bọn họ cho tốt, thiếu một cộng lông nào, ông liền tìm ngươi nói chuyện." Khuyết Cửu nhìn thanh trường kiếm trong tay, nhưng mà nàng cũng biết thanh kiếm này không đơn giản, nhưng Vu Hoan cứ thế mà giao nó cho mình, thật sự có chút giật mình. Giật mình nhưng đồng thời cũng hiểu rõ, kế tiếp có thể thật sự nguy hiểm, hai người Khuyết Cửu cùng Kỳ Nghiêu cùng đánh lên tinh thần. Đống lửa thiêu đốt phát ra tiếng vang thanh thúy, xung quanh trừ bỏ tiếng hít thở ngưng trọng của bọn họ, cũng không có âm thanh nào khác. Dung Chiêu dùng thần lực kiểm tra một phen, cuối cùng cũng không phát hiện ra cái gì không ổn. Hắn không biết Vu Hoan đang đề phòng cái gì. "Bách Lý Vu Hoan, ta không biết ngươi muốn làm gì, nhưng ta nghĩ ngươi cần ta. Cho nên, kế tiếp, làm phiền ngươi bảo vệ ta một chút." Không có người ngoài, Sở Vân Cẩm cũng lười ngụy trang trước mặt Vu Hoan. Nàng ta không biết là cái gì, nhưng tin tức Linh Lung Kiếm nói cho nàng ta biết chắc không sai, vài thứ kia, nàng ta không đối phó được. Vu Hoan hừ một tiếng: "Sở Vân Cẩm, ngươi không khỏi quá xem trọng bản thân đi!" Sở Vân Cẩm quay đầu lại cười nhạt, ánh mắt quỷ quyệt nổi bật lên ánh lửa, càng có vẻ âm u: "Không phải ta xem trọng bản thân, nhưng mà ta biết ngươi rất cần ta, bằng không... dọc đường đi ngươi hà tất gì phải đi theo ta?" "Người quá thông minh thường sống không lâu." Vu Hoan nhìn như không thèm để ý nói, nhưng trong lòng lại không dám khinh thường Sở Vân Cẩm. Nữ nhân này, xem ra phải nhanh chóng diệt trừ mới được. "Các ngươi nói vô nghĩa cũng đủ rồi, đến lượt ta!" Âm thanh kiều mị của thiếu nữ cắt qua bóng đêm, từ phía chân trời trút xuống mà đến.