(quyển 1) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai
Chương 162
Edit: Nại Nại
(Đọc truyện ở Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___
Đỗ Thành hoàn toàn không dự đoán được Vu Hoan sẽ đột nhiên nhúng tay, trong lòng ông ta không khỏi sinh ra vài phần hàn ý.
Vu Hoan chán ghét hất tay Đỗ Thành ra, cau mày nói: "Nếu Đỗ gia chủ cảm thấy bằng năng lực của các ngươi, có thể sống sót trong Tù Linh Cốc thì hiện tại có thể rời đi."
Đỗ Thành xấu hổ, nếu ông ta có năng lực này thì còn cần đi theo Vu hoan làm gì!
Quá khứ đều có Khuyết gia dẫn đường, chưa từng nghe nói có tình huống phân tán như vậy, thậm chí cảnh sắc quỷ dị cũng chưa từng nghe nói đến.
Đỗ Thành xấu hổ cười cười: "Vu Hoan cô nương nói quá lời rồi, ta cũng chỉ là lo lắng lộ trình, nói vậy chắc trong lòng Vu Hoan cô nương hiểu rõ, tính ta hay hỏi nhiều."
Vu Hoan hừ lạnh một tiếng, không quan tâm đến Đỗ Thành, xoay người bước đi.
Khuyết Cửu cũng học bộ dáng của Vu Hoan, băng lãnh hừ hừ, túm lấy Kỳ Nghiêu đang chặn đường Đỗ Thành, một đường chạy chậm đuổi theo bước chân Vu Hoan.
Ước chừng hiểu rõ phong cách làm việc của Vu Hoan, hai người đều không lên tiếng nói lời cảm ơn, chỉ là ở trong lòng âm thầm nhớ kỹ.
Thực vật xung quanh biến thành đại thụ che trời, lá cây rậm rạp che khuất ánh sáng, bốn phía âm u. Một mùi hương ở trong cánh rừng bay lượn, rất khó ngửi.
"Grừuuu!"
Một tiếng gầm rú này làm mọi người cảnh giác lên, vừa rồi bọn họ còn nói không nhìn thấy linh thú, đây liền ra tới.
"Xoẹt xoẹt xoẹt..."
Vu Hoan nghiêng đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh, một con linh thú toàn thân màu vàng từ trong lùm cây nhảy ra, trên đầu có một cái bờm, móng vuốt sắc bén, răng nanh bén nhọn, thân hình cường tráng.
Nó chuyển cổ đánh giá bọn họ một vòng, sau đó phát ra một tiếng gầm nhẹ.
Trong lùm cây lại run lên vài cái, lại có mấy con linh thú nhảy ra.
"Là kim sư... cấp tám! Là linh thú cấp tám!"
"Gia chủ, cẩn thận."
Người của Đỗ gia đều hoảng sợ, nếu một con bọn họ còn có phần thắng.
Nhưng mà có tận sáu con!
Kim sư là một loài linh thú rất trân quý, sáu con kim sư có thể so sánh với Bán Thánh!
Sáu con kim sư vây quanh bọn họ lại, đôi mắt to bằng nắm tay nhìn bọn họ chằm chằm, lộ ra máu tanh tàn nhẫn cùng điên cuồng.
Đồ ăn, đồ ăn, đều là đồ ăn!
Đã lâu chưa thấy được đồ ăn mỹ vị như vậy!
"Grừ!" Một con kim sư nhảy lên trước cào cào mặt đất, thân hình cong lại làm ra tư thế tấn công.
Năm con kim sư còn lại như nhận được mệnh lệnh, đồng thời nhào đến.
Từ trong không khí Vu Hoan lấy ra Thiên Khuyết Kiếm, mũi chân điểm xuống mặt đất, nhẹ nhàng tránh đi công kích của kim sư, bay đến bên cạnh.
"Grừ! grừ!" Muốn chạy! Không có cửa đâu, đồ ăn hôm nay của bọn nó một đứa cũng không được chạy!
Linh trí của linh thú cấp tám đã rất cao, cảm xúc nhân tính hoá trong mắt đã bị Vu Hoan bắt được rõ ràng.
Nhìn kim sư bay đến, trong mắt Vu Hoan một mảnh mỏng lạnh, xách theo Thiên Khuyết Kiếm lại lần nữa đi lên.
Sự công kích của kim sư dựa vào tốc độ cùng sức bật, đối với Vu Hoan mà nói, đó không phải là vấn đề, nàng hoàn toàn chém lung tung loạn xạ.
"Grừ grừ grừ!" Kim sư nóng nảy, đồ ăn này sau lại không ra bài theo lẽ thường thế?
"Grừ cái gì mà grừ?" Vu Hoan mắt lạnh nhìn chằm chằm kim sư.
Kim sư càng táo bạo, khiêu khích! Đồ ăn này cũng dám khiêu khích nó, nó là một mảnh bá chủ ở đây, chưa từng có một người nào dám khiêu khích nó như vậy, nó muốn ăn đồ ăn này ngay lập tức, grừ grừ!
Vu Hoan hừ lạnh, thân thể chợt lóe lên rồi biến mất trước mặt kim sư.
Kim sư cả kinh, chuyển đầu to nhìn nhìn xung quanh, nhưng mà không nhìn thấy Vu Hoan, lập tức nôn nóng tại chỗ rống giận.
"Vèo!" Tiếng gió vang lên trên đỉnh đầu, kim sư vừa định ngẩng đầu nhìn xem nhưng trên trán một trận tê rần.
Vu Hoan rơi xuống trên lưng Vu Hoan, dùng chân dẫm lên đầu kim sư, Thiên Khuyết Kiếm cắm trên đầu kim sư, chỉ cần nhẹ nhàng dùng sức, kim sư sẽ ngã xuống.
"Sao không rống nữa đi?" Giọng nói kiều mềm nghi hoặc làm đỉnh đầu kim sư nổ tung.
Rống cái em gái ngươi, mẹ nó hiện tại nó mà động một chút là sẽ bỏ mạng!
Trong lòng kim sư rất phẫn nộ, nhưng mà trong thế giới loài người có một câu nói, người đứng ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, nó chỉ có thể chịu đựng lửa giận.
Linh thú không thể không hề thua kém con người, thậm chí còn kiên nhẫn hơn con người, bọn nó sẽ tìm kiếm mọi cơ hội thoát thân, sau đó sẽ trả thù.
Cho nên, Vu Hoan sẽ không cho con kim sư này có cơ hội như vậy.
Tay vừa chuyển, Thiên Khuyết Kiếm ở sau trong đầu kim sư xoay tròn một vòng, kim sư chỉ kịp thời nức nở một tiếng, liền ầm ầm ngã xuống đất.
Vu Hoan nhảy xuống người kim sư, vẻ mặt ghét bỏ.
Không làm như vậy bọn nó sẽ không sợ.
Mà bên kia, người của Đỗ Thành bị giải quyết hết ba người, chỉ còn dư lại có năm người. Khuyết Cửu cùng Kỳ Nghiêu hợp lực đối phó một con kim sư, không đến nổi chật vật.
Vu Hoan tìm một nơi an toàn, như xem diễn nhìn bọn họ.
"Vu Hoan cô nương, giúp đỡ!" Có người thấy Vu Hoan nhàn nhã như vậy, lập tức lớn tiếng ra lệnh.
"Ta rất thân với ngươi sao?" Vu Hoan cười như không cười nhìn người nọ kêu la, cầu xin người ta giúp đỡ còn có thái độ như vậy, ở đâu ra mà nghĩ nàng sẽ tiến lên giúp đỡ.
"..."
"Vèo!"
Ngay khi người nọ phân tâm, móng vuốt của kim sư chụp đến, trực tiếp xuyên qua ngực người nọ, người nọ chết không nhắm mắt, trừng mắt về phía Vu Hoan.
Đỗ Thành nhìn thấy có người chết đi, lập tức nóng nảy: "Vu Hoan cô nương, mau giúp đỡ!"
"Cầu xin ta đi!" Vu Hoan thiếu đánh cười duyên với Đỗ Thành, tươi cười kia dừng ở trong mắt Đỗ Thành, muốn bao nhiêu chói mắt thì có bấy nhiêu chói mắt.
"A!"
Dư quang Đỗ Thành đảo qua, trong cơn giận dữ, thân hình của ông ta liền chạy về phía Vu Hoan. Kim sư vẫn luôn công kích Đỗ Thành thấy vậy, cũng đuổi theo.
Ánh mắt của Vu Hoan trong nháy mắt lạnh xuống, tay nắm Thiên Khuyết Kiếm không khỏi nắm chặt thêm vài phần.
Người của Đỗ gia đều là người vô sỉ, thấy Đỗ Thành làm như vậy, cũng chạy vội về phía Vu Hoan, bốn con kim sư rống giận chạy theo sau.
"Vu Hoan cô nương, bây giờ ngươi còn muốn ta cầu xin ngươi không?" Đỗ Thành lẻn đến bên cạnh Vu Hoan, cười lạnh.
Đỗ Thành hắn cũng không phải là người dễ bắt nạt.
Vu Hoan nghiêng đầu nhìn ông một cái, trong mắt như băng hàn ngàn năm, chỉ liếc ông ta một cái khiến cả người ông ta cảm thấy lạnh lẽo, không thể động đậy.
Âm thanh của vũ khí sắc bén đâm vào thân thể rõ ràng vang lên bên tai ông ta, ông ta không thể tin tưởng trừng lớn mắt: "Ngươi ngươi... ngươi..."
Vu Hoan rút kiếm về, cười đến tà mị: "Ta làm sao vậy?"
Thật cho rằng ông không dám giết ngươi sao?
"Tự tin là tốt, nhưng tự tin quá mức sẽ rất thảm đó! Có phải không Đỗ gia chủ?" Giọng nói của Vu Hoan rất nhẹ, nhưng Đỗ Thành một chữ cũng nghe rõ ràng không sai.
Nhìn thiếu nữ trước mặt này giống như ác ma, Đỗ Thành biết, ông ta tính sai rồi.
"Gia chủ!"
"Grừ!"
"A..."
Âm thanh liên tiếp vang lên, nhưng Đỗ Thành đã nghe không được nữa.
Kim sư cắn chết những người còn lại của Đỗ gia, lại lần nữa vây quanh Vu Hoan, chỉ là chúng nó không có tấn công, mà là nhìn kỹ Vu Hoan.
"Grừ!"
"Đừng rống!" Vu Hoan không kiên nhẫn trừng mắt nhìn kim sư gầm rú kia, đá Đỗ Thành đã ngã trên mặt đất đến: "Để hai người kia lại đây, còn lại đều là của các ngươi."
Truyện khác cùng thể loại
109 chương
90 chương
80 chương
21 chương
55 chương
41 chương
121 chương
5 chương