Edit: Nại Nại (Đọc truyện ở Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.) ___ Hai bên là bức tường bằng nước, mọi người đi ở dưới ít nhiều có chút sợ hãi, nếu một khi nước trút xuống, thì bọn họ chết chắc rồi. Cho nên, tốc độ của những người này không tự giác được nhanh hơn, âm thanh nói chuyện với nhau cũng không có, chuyên tâm đi đường. Nhìn thấy nước, từ trong tim Khuyết Cửu sinh ra một cảm giác thân cận, nếu không phải trong lòng nhớ rõ lời Vu Hoan nói, nàng hận không thể chui đầu vô bức tường nước trước mặt ngay lập tức. Đông Phương Tú đi tuốt phía trước, ước chừng là do không muốn đối mặt với Loan Minh đuổi kịp phía sau. Nhưng mà nàng ta đã quên, phía trước còn có Sở Vân Cẩm. Sở Vân Cẩm vốn ở giữa đám người kia, khi nàng ta ngắm thấy Đông Phương Tú, bước chân liền chậm lại một nhịp, cọ xát đến phía sau đội ngũ. Thấy Vu Hoan nghiêng đầu nói chuyện với một nữ nhân khác, Sở Vân Cẩm giấu trong tay áo ngưng tụ một đường linh lực, từ góc độ bí ẩn đánh ra. Trong lòng Đông Phương Tú đều là Loan Minh, tinh thần hoảng hốt, thẳng đến khi cảm giác được nguy hiểm đến gần, mới giật mình tỉnh lại. Nhưng mà đã chậm, đạo linh lực kia đánh trên ngực nàng, thân hình đột nhiên ngã vào bức tường nước bên cạnh. Nháy mắt Đông Phương Tú ngã vào bức tường nước kia, vốn dĩ bức tường bằng nước rất củng cố đột nhiên sụp đổ, như lục đại hồng thuỷ đột kích, người trong thông đạo trong nháy mắt bị nước tuông xối xả lên đầu ướt như gà rơi vào nồi canh. Sở Vân Cẩm không ngờ sẽ gây ra phản ứng dây chuyền như vậy, trong thần sắc có chút kinh hoảng, thấy người xung quanh đều vội vàng chạy về phía trước, không chú ý đến nàng ta, mới thở phào nhẹ nhõm, bọc áo choàng phủ kín người chạy về phía trước. Mà Vu Hoan bên này, nàng nghe được hai tiếng thình thịch, còn chưa thấy rõ mọi chuyện thế nào, đã bị nước ập xuống đầy đầu, bên tai là âm thanh của nước không ngừng trút xuống. Đến khi hàn khí truyền khắp toàn thân, Vu Hoan mới không nhịn được run run. Khuyết Cửu phản ứng nhanh nhất, lợi dụng năng lực của bản thân tạm thời tách nước ra, nhưng mà đường phía trước đã bị lấp phân nửa, xa xa chỉ có thể nhìn thấy mọi người lộ ra một nửa thân thể, buồn cười chạy về phía trước. Tiếng chửi bậy cùng tiếng nước đan chéo vào nhau, hỗn loạn không chịu được. Sắc mặt Vu Hoan rất khó nhìn, thông đạo này duy trì nửa canh giờ, bây giờ mới đi qua bao lâu, sao lại sụp đổ rồi? "Vu Hoan cô nương, không thấy Tiểu Tú." Khuyết Cửu nhìn quanh một vòng cũng không thấy Đông Phương Tú. "Thấy công tử nhà bọn ta không?" Âm thanh nôn nóng từ phía sau truyền đến, tiếng nước đông đưa, có người nhích đến gần. Vu Hoan quay đầu nhìn Phong Lang chật vật, trên mặt nôn nóng. Vừa rồi Loan Minh lập tức chạy trốn ra ngoài, hắn hoàn toàn chưa kịp phản ứng, đã bị nước đổ đầy đầu. Chờ lại xem, thì làm gì còn thân ảnh của Loan Minh nữa, chỉ có ở phía trước ba người nhìn xung quanh thôi. Vu Hoan nhét thú nhỏ vào trong quần áo, ngữ điệu lạnh băng nói: "Không biết. Khuyết Cửu, có thể được không?" Câu trước trả lời Phong Lang, câu sau hỏi Khuyết Cửu. "Không biết phía trước còn dài bao nhiêu..." Khuyết Cửu có chút chần chờ, thông đạo này hoàn toàn không nhìn thấy được điểm cuối, nàng có thể kiên trì thời gian lâu hay không mới là vấn đề. "Không sao, có thể kiên trì bao lâu thì kiên trì bấy lâu." Vu Hoan bắt đầu đi về phía trước. "Nhưng không thấy Tiểu Tú, làm sao bây giờ?" Trong mắt Khuyết Cửu toàn là lo lắng, bọn họ cứ rời đi như vậy, Đông Phương Tú biết làm sao? Kỳ Nghiêu cũng đi theo khuyên nhủ: "Vu Hoan cô nương, nếu không chúng ta đi tìm thử xem?" Vu Hoan xoay người, tia lạnh nhạt trong mắt không hề che dấu nhìn Khuyết Cửu cùng Kỳ Nghiêu: "Khuyết Cửu, ta sẽ không vì một người mà từ bỏ mục đích của ta. Chúng ta có giao dịch, mặc kệ ngươi có tình nguyện hay không thì ngươi cũng phải đi theo ta." Nói xong, mặc kệ Khuyết Cửu cùng Kỳ Nghiêu có phản ứng gì, xoay người tiếp tục đi về phía trước. Phong Lang nóng nảy, đuổi theo bước chân Vu Hoan: "Đông Phương cô nương cũng không thấy, mà các ngươi cứ như vậy rời đi?" Vừa rồi ánh mắt đầu tiên là tìm Đông Phương Tú, nhưng giống như hắn nghĩ, không thấy Đông Phương Tú. Vu Hoan không cho là đúng hừ lạnh: "Đâu có chuyện gì liên quan đến ta." "Tại sao ngươi lại máu lạnh như vậy?" Phong Lang đột nhiên túm chặt Vu Hoan: "Đông Phương cô nương là bạn của ngươi, sao ngươi có thể vứt bỏ nàng ấy?" Vu Hoan nhíu mày, duỗi tay phất Phong Lang ra: "Đừng nói đến đàng hoàng như vậy, ngươi còn không phải là vì muốn tìm Loan Minh sao? Ta không có hứng thú với bọn họ." Nhiệm vụ của nàng cũng không phải là cứu người! Phong Lang bị Vu Hoan nói trúng tim đen, hắn đúng là muốn Vu Hoan giúp đỡ tìm người, nhiều thêm một người là nhiều thêm một phần nhân lực. Hơn nữa nơi ba người này đứng hoàn toàn không có nước, trong bọn họ, tất nhiên có người có thể khống chế nước. Nếu có được sự giúp đỡ, xác suất tìm được hai người kia sẽ lớn hơn nhiều. Hơn nữa hắn cũng thật sự lo lắng cho Đông Phương Tú. Nữ nhân này lại không chút lưu tình vứt bỏ nàng, lại nói không có hứng thú... "Vu Hoan cô nương..." Trên khuôn mặt lãnh diễm của Khuyết Cửu lộ ra không đành lòng, nàng đã trải qua quá nhiều chuyện tàn nhẫn, vốn không nên do dự thiếu quyết đoán như vậy. Nhưng mà cô nương kia ở chung với bọn họ lâu ngày như thế, làm sao lại không có cảm tình được. Vu Hoan liếc mắt về phía trước một cái, đã nhìn không thấy Sở Vân Cẩm, nước thì càng ngày càng dâng cao, chắc đã đến đích rồi. Nếu còn trì hoãn nữa, mặc dù Khuyết Cửu có năng lực khống chế nước, nhưng cách phía trước còn một khoảng cách, Khuyết Cửu có thể kiên trì hay không lại là một vấn đề. Vu Hoan cắn răng, giọng nói lạnh lùng: "Đi." Khuyết Cửu cùng Kỳ Nghiêu đều là nợ Vu Hoan, tuy trong lòng không đành lòng, nhưng cũng không thể tuân theo yêu cầu của Vu Hoan, tiến về phía trước đi sau Vu Hoan. Phong Lang phẫn nộ Vu Hoan vô tình, nhưng hắn không có tư cách bắt nàng cưỡng chế tìm người, chỉ phải xoay người gia nhập vào đội ngũ tìm người phía sau. Âm thanh hơi lớn dần dần bị tiếng nước che lấp, thẳng đến khi hoàn toàn biến mất. Lần này không đi bao lâu liền thấy một cánh cửa đá đang rộng mở, cửa đá lẻ loi đứng ở nơi đó, xung quanh đều là nước biển. Vu Hoan không chút do dự bước vào bên trong cánh cửa, vượt qua một cánh cửa đá, bọn họ lại như là tiến vào một thế giới khác. Non xanh, nước biếc. Một sơn cốc, trên không trung trôi nổi một tầng sương mù, hoàn toàn che khuất sơn cốc, kéo dài đến đường chân trời. Bây giờ bọn họ đứng ở đỉnh núi, mà xung quang trống rỗng, không có một bóng dáng ai. "Đông Phương Tú cùng Loan Minh ở bên nhau, bọn họ sẽ không có chuyện gì." Khuyết Cửu cùng Kỳ Nghiêu còn chưa lấy lại tinh thần từ trong cảnh đẹp chấn động đến, thì nghe thấy Vu Hoan không mặn không nhạt nói một câu. Vu Hoan đều đã nói như vậy, Khuyết Cửu cùng Kỳ Nghiêu cũng không dám nói cái gì. Nhưng trong lòng vẫn lo lắng cho Đông Phương Tú, chỉ hy vọng nàng ta không xảy ra chuyện gì. Vu Hoan dùng linh lực hong khô y phục trên người, thuận tiện cũng hong khô thú nhỏ, mới đưa tầm mắt lên cánh cửa đá lúc nãy đã bắt đầu đóng lại. Một khi cửa đá hoàn toàn đóng cửa thì người bên ngoài không thể tiến vào. Khuyết Cửu thấy Vu Hoan không có ý muốn đi, lớn mật suy đoán nàng là đang đợi Đông Phương Tú. Cho đến khi cửa đá hoàn toàn khép lại, Vu Hoan liền bắt đầu đi về hướng dưới chân núi. Khuyết Cửu dùng ánh mắt quả nhiên như thế nhìn Kỳ Nghiêu, hai người trầm mặc một lát, đồng thời bất đắc dĩ nhìn cửa đá khép lại, đi theo phía sau Vu Hoan xuống núi. "Một khi tiến vào cái cánh cửa kia sẽ bị truyền vào nơi những khác nhau, chúng ta không bị tách ra, xem như là may mắn." Vu Hoan vừa đi một bên vừa phổ cập kiến thức cho bọn họ: "Thứ ở đây tốt nhất không nên chạm vào, may mắn thì không có chuyện gì, vận may kém thì phải đổi bằng mạng."