(quyển 1) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai
Chương 156
Edit: Nại Nại
(Đọc truyện ở Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___
Thú nhỏ ngao ô một tiếng, thân thể tuyết trắng cong lại, đột nhiên nhảy đến, một thân tuyết trắng trực tiếp đạp lên cánh tay của người nọ.
Người nọ ngay cả thân ảnh của thú nhỏ cũng chưa thấy rõ, chỉ cảm thấy có gió lao về phía mình, sau đó linh lực ngưng tụ trên cánh tay tê rần.
Mọi người chỉ nghe răng rắc một tiếng, người nọ liền kêu thảm một tiếng ngã xuống đất, cánh tay vô lực rũ bên người.
Thú nhỏ rơi xuống đất, nhe răng, hung ác chi chi.
Nhưng quá nhỏ xinh, làm ra biểu tình hung ác như thế cũng dễ thương đến nỗi không còn quá nhiều hung ác nữa, ánh mắt sáng quắc của Tô Tú nhìn thú nhỏ, như hận không thể bắt thú nhỏ lại chà đạp một phen.
Mọi người sôi nổi lui về sau, đây là quái vật gì? Thân hình nhỏ bé như vậy, sao lại có uy lực lớn như thế?
Nhưng sau khi kiêng kị một lúc, tia tham lam xuất hiện nơi nào đó trên mặt bọn họ.
"Giáo huấn một chút là đủ rồi, lại đây." Vu Hoan vẫy tay với thú nhỏ, cuối cùng lại nói: "Lần sau xuống tay nhẹ tí, nặng như vậy, sau này bọn họ cũng không dám đi lên khiêu khích nữa, ta đây còn chơi cái gì?"
Mọi người hộc máu, vả mặt, chắc chắn là vả mặt!
Nhưng mà bọn họ thật đúng là không dám đi lên khiêu khích nữa, có thú nhỏ trâu bò hung hãn như vậy, trừ phi là tìm chết.
Vu Hoan bế thú nhỏ lên, liếc mắt nhìn sắc mặt khó coi của Sở Vân Cẩm một cái, hướng tới khoảng đất trống không xa kia đi đến.
Nàng không sợ những người này khiêu khích, còn rất nhiều cách chỉnh bọn họ, chỉ là năng lực của thú nhỏ này, thật đúng là nằm ngoài dự kiến của Vu Hoan, tùy tiện đạp một chút, liền đạp người ta thành bộ dáng kia.
Vu Hoan nhếch miệng, nở ra một nụ cười âm trầm hàn ý.
Tô Tú cùng Khuyết Cửu đều yên lặng lui về phía sau một bước, nụ cười này cũng không tránh khỏi thật quá đáng sợ mà!
Tiểu đội bên kia vẫn luôn ở trạng thái xem diễn, khi Vu Hoan đi ngang qua bọn họ, đột nhiên có người đứng đi ra ngoài, chẳng qua hắn không phải ngăn Vu Hoan lại, mà là Tô Tú.
Đó là một thiếu niên có diện mạo không tồi, mi thanh mục tú, nhưng lệ khí trong mắt quá nặng, sinh sôi phá hủy gương mặt kia.
Hắn bắt lấy tay của Tô Tú, ngữ điệu từng chữ từng chữ rõ ràng nói: "Sao ngươi lại ở đây?"
Tô Tú cố ý đi ở bên kia Khuyết Cửu, không nghĩ tới vẫn không tránh được, nàng mạnh mẽ tránh khỏi thiếu niên kia: "Ta ở đâu thì có liên quan gì đến ngươi?"
Thiếu niên bị những lời này chọc giận, lại lần nữa bắt lấy cánh tay của Tô Tú, một cánh tay khác trực tiếp bóp cổ nàng, tầm mắt hung ác thẳng tấp tiến vào trong mắt Tô Tú: "Ta là vị hôn phu của ngươi, ngươi nói xem có liên quan gì đến ta?"
Tô Tú cười lạnh, hít sâu một hơi mới nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi là vị hôn phu gì của ta? Ngươi đùng quên lễ đính thân của chúng ta cũng không có hoàn thành."
Tay thiếu niên đột nhiên dùng sức, ánh mắt của Tô Tú phút chốc trở nên kinh sợ, nàng theo bản năng nhìn về phía Vu Hoan, nhưng Vu Hoan chỉ ôm thú nhỏ mắt lạnh nhìn.
Cảm xúc trong mắt kia ở quá khứ nàng chưa từng nhìn rõ, lúc này lại giống như có thể thấy rõ ràng, đó là một loại lạnh nhạt, phá lệ lạnh nhạt.
Cuối cùng vẫn là Khuyết Cửu ra tay cứu Tô Tú, Tô Tú từng ngụm từng ngụm hít lấy hít để không khí, cả người như không có trọng lực dựa vào Khuyết Cửu.
Thiếu niên hừ lạnh một tiếng, xoay người về trong đội ngũ, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm mặt đất, sau đó ngước mắt lên nhìn đám người bọn họ.
"Cảm ơn." Tô Tú hòa hoãn lại, nhẹ giọng nói cảm ơn.
Khuyết Cửu vỗ vỗ phía sau lưng Tô Tú, nhìn thoáng qua Vu Hoan, hơi hơi thở dài nói: "Đừng oán Vu Hoan cô nương, tính tình của nàng ấy chính là như vậy."
Tô Tú hơi sửng sốt, ngược lại ho khan kịch liệt một trận, nước mắt nhanh chóng ra tới, nàng ngửa đầu nhìn thiếu nữ đang đứng nơi xa xa kia, tầm mắt dần dần trở nên mơ hồ.
Là bởi vì nàng lúc nãy nói không quen biết bọn họ sao?
Thần sắc Vu Hoan lạnh băng ôm thú nhỏ xoay người, Dung Chiêu có chút không rõ bây giờ Vu Hoan đang tức giận ai, nhưng hắn rất thông minh không hỏi, hắn không muốn thành vật hy sinh để nàng phát tiết!
Khuyết Cửu có chút bất đắc dĩ đỡ Tô Tú, Kỳ Nghiêu chạy nhanh đến bên kia, đỡ Tô Tú, vừa lúc chặn lại lầm mắt âm lãnh như rắn độc của thiếu niên kia.
Vu Hoan đi đến nơi tầm mắt người khác có thể nhìn nhưng hoàn toàn không nhìn thấy.
Tô Tú được Kỳ Nghiêu cùng Khuyết Cửu nâng, đi có chút chậm, khi đến trước mặt Vu Hoan, có chút cẩn thận xem xét sắc mặt Vu Hoan.
Há miệng thở dốc, nhưng một chữ cũng không nói.
Không khí trở nên có chút quỷ dị, Vu Hoan hoàn toàn làm lơ những người khác, ngẫu nhiên sẽ nói chuyện với Dung Chiêu hai câu, nhưng âm thanh nhỏ đến mức những người còn lại nghe không rõ.
Ở khối đất trống này, người tụ tập càng ngày càng nhiều, nhưng Vu Hoan không lộ ra nửa điểm hứng thú, đến khi...
Người của Bách Lý gia đến.
Vu Hoan lười biếng dựa vào trên người Dung Chiêu, nhìn Bách Lý Hiên dẫn người đi nhanh về phía bên này.
Ký ức của thân thể này rất sâu sắc với Bách Lý Hiên, thế cho nên không muốn quen biết cũng khó.
Người xung quanh đều vui sướng khi người gặp họa nhìn về phía bên này, tuy rằng Bách Lý Hiên trục xuất nàng ra khỏi gia tộc, nhưng mà Bách Lý Vu Hoan làm những việc này, rốt cuộc cũng sẽ suy đến người của Bách Lý gia, Bách Lý Hiên chắc chắn không bao dung một tên bại hoại như vậy.
Để Bách Lý Hiên đến thu thập Bách Lý Vu Hoan, về tình về lý, lại rất thích hợp.
"Trước mặt mọi người cùng nam nhân ôm ôm ấp ấp, còn ra thể thống gì!" Bách Lý Hiên đi lên gầm to.
Lần trước để nghiệp chướng này chạy mất, lần này mặc kệ thế nào cũng phải trói nó trở về, bệnh của Thanh Nhi càng ngày càng nghiêm trọng, không thể kéo dài được nữa.
Vu Hoan vẫn dựa vào Dung Chiêu như cũ, nghe thấy Bách Lý Hiên nói như vậy, lập tức quay người ôm lấy cánh tay Dung Chiêu, đầu dựa vào vai Dung Chiêu, khiêu khích nhìn về phía Bách Lý Hiên: "Bách Lý gia chủ, bây giờ mới gọi là ôm ôm ấp ấp."
Dung Chiêu: "..." Đã suy nghĩ đến cảm nhận của hắn chưa?
Ánh mắt của Bách Lý Hiên lộ ra tia chán ghét: "Ngươi ở trên đại lục làm ra nhiều chuyện như vậy, ngươi có nửa điểm lương tâm nào không?"
Vu Hoan nhún vai: "Không có nha!" Nàng cũng không tin, trên con đường bôi đen của nàng không có một phần thực lực của Bách Lý Hiên, chuyện nàng đã làm, căn bản không có nhiều lắm, cần cái gì lương tâm hay không?
Bách Lý Hiên bị ba chữ này của Vu Hoan chọc đến á khẩu không trả lời được, Vu Hoan cũng không phẫn nộ cũng không phản bác, thì ông ta biết nói tiếp thế nào?
Hai người trầm mặc đối diện, ai cũng đánh vỡ trầm mặc.
Ba người Tô Tú một bên kia, bị không khí này làm cho có chút không được tự nhiên, khí thế thượng vị của Bách Lý Hiên ép đến bọn họ có chút không thở nổi.
Khuyết Cửu còn đỡ, vì huyết mạch được thức tỉnh rồi, chỉ là bây giờ còn có chút không khống chế được, cho nên thần sắc sẽ lộ ra chút chật vật.
"Bách Lý gia chủ có phải phát hiện ta lại xinh đẹp?" Vu Hoan chầm chậm đứng lên, lôi kéo làn váy, không biết xấu hổ tự khen bản thân.
Khóe mắt Bách Lý hiên run rẩy một trận, xinh đẹp đâu không thấy, chỉ thấy càng ngày càng không biết xấu hổ.
"Bách Lý Vu Hoan..."
Vu Hoan duỗi tay cắt ngang Bách Lý Hiên: "Hiện tại ta không phải người của Bách Lý gia, mời ngươi đừng ở trước tên ta thêm hai chữ Bách Lý, ta sẽ cảm thấy thật ghê tởm."
Ghê tởm...
Có rất nhiều người đều muốn ở trước tên mình có hai chữ Bách Lý, nghiệp chướng này, được lắm!
"Vu Hoan, ngươi..."
Vu Hoan lại lần nữa cắt ngang Bách Lý Hiên: "Không có người nào dạy ngươi lễ phép sao? Mời ở sau tên ta thêm hai chữ cô nương, như vậy mới có dáng vẻ Bách Lý gia chủ có gia giáo, nếu không một chút gia giáo này cũng không có, thì còn làm gia chủ cái gì nữa?"
Hợp với hai lần bị Vu Hoan cắt ngang, làm sao Bách Lý Hiên có thể nhịn được nữa, lập tức vung đại chưởng, linh lực cuồng phong đánh thẳng vào mặt Vu Hoan.
Vu Hoan duỗi tay túm Vu Hoan một chút, dưới chân vừa chuyển, cả người liền nấp sau lưng Dung Chiêu.
Truyện khác cùng thể loại
109 chương
90 chương
80 chương
21 chương
55 chương
41 chương
121 chương
5 chương