(quyển 1) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai
Chương 146
Edit: Nại Nại
(Đọc truyện ở Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___
Vu Hoan ôm Thuyết Khuyết Kiếm tối hôm qua chuồn êm trở về, thần sắc uể oải nhìn cửa lớn Kỳ gia, khi Vu Hoan vừa xuất hiện, cửa lớn đã bị người bên trong đóng lại.
Thú nhỏ tuyết trắng tung tăng nhảy nhót trên bậc thang trước cửa Kỳ gia, xa xa nhìn qua giống như trái banh lăn qua lăn lại.
Nơi xa xa là quần chúng có gan to vây xem cùng với người qua đường chưa biết mặt Vu Hoan đến chiêm ngưỡng phong thái đó.
"Không phải ả ta hai tháng rồi không lộ diện sao? Sao lại ra ngoài rồi?"
"Gần đây không phải có tin đồn di tích sắp được mở ra sao? Chắc ả ta cũng đã nghe được thông tin này nên mới đến? Nghe nói người của các đại gia tộc đều sắp đến đó, phỏng chừng sẽ nhân dịp này bao vây tiêu trừ ả ta."
"Nhìn qua lớn lên cũng không tồi, sao lại là đại ma đầu giết người không chớp mắt chứ?"
"Cái cục tròn tròn tuyết trắng kia là sủng vật sao? Nhìn thật là đáng yêu, không biết là của nhà ai, cho ta nuôi thì tốt quá."
"Hừ, ta nhìn thấy vật nhỏ đó đi theo sau đại ma đầu đến, ngươi nhỏ giọng một chút, bị đại ma đầu nghe được thì khó bảo toàn tính mạng đấy."
"A..." Âm thanh đột nhiên im bặt.
Vu Hoan nhìn thoáng qua thú nhỏ, không biết loài động vật tương đối nhanh nhạy hay không, khi Vu Hoan nhìn thoáng qua thú nhỏ, thú nhỏ cũng quay đầu nhìn Vu Hoan, đầu nhỏ lắc lư, trên mặt dường như đang cười, đáng yêu cực kỳ.
Vu Hoan trợn mắt trắng, dời tầm mắt về phía đám người, nơi bị tầm mắt của Vu Hoan đảo qua, lập tức lạnh ngắt như tờ.
Đệch, bây giờ mới có hai tháng, thanh danh của ông đây lại tăng vọt lên không ít đâu.
Dung Chiêu đứng bên cạnh Vu Hoan, rõ ràng là một tồn tại cực kỳ lóa mắt, nhưng những người đó như là nhìn không thấy.
"Kẽo kẹt..." Âm thanh nặng nề của cửa lớn truyền đến, tầm mắt mọi người đều tập trung ở cửa.
Kỳ Tiễn cùng Kỳ Thụy cùng đi ra, có cùng cảnh tượng ngày ấy nhưng vô vị hơn nhiều.
"Bách Lý Vu Hoan, ngươi lại tới làm gì?" Kỳ Thụy dẫn đầu ra cửa quát lớn, nha đầu này thật sự còn sống.
Vu Hoan dùng Thiên Khuyết Kiếm gõ gõ mặt đất, phát ra âm thanh thanh thúy, thú nhỏ còn ở bậc thang lăn lăn kia cũng rất thức thời lăn về bên chân Vu Hoan, chân sau ngồi xuống.
"Không làm cái gì, đứng tạm ở trước cửa nhà ngươi không được sao?"
Sắc mặt của Kỳ Thụy xanh mét, đứng tạm trước cửa? Vậy vừa rồi đánh hạ nhân nhà hắn làm cái lông gì?
"Vậy vì sao ngươi tấn công người của Kỳ gia?" Mặt Kỳ Tiễn phẳng lặng như mặt nước, con ngươi khôn khéo lập lòe tia kiêng kị cùng tìm tòi nghiên cứu.
"Nhìn hắn không thuận mắt." Vu Hoan nhún vai, trợn mắt nói dối.
Kỳ Tiễn cắn răng, lời này chắc chắn là trắng trợn khiêu khích!
"Bách Lý Vu Hoan, rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?" Cái này là chuyện mấu chốt, cũng không phải chuyện ngoài ý muốn gì, tốt nhất nên tránh xung đột trực tiếp với đại ma đầu này.
Vu Hoan nhướng mày, ngữ điệu mềm mại hài hước: "Chuyện lần trước, các ngươi chắc không quên chứ? Chẳng lẽ các ngươi không biết ta đến làm cái gì? Ta thân là đại ma đầu số một trên đại lục này, nếu ta buông tha cho các ngươi, thì cũng thật có lỗi với cái danh hiệu này."
Phụt...
Mọi người hộc máu, đây là cái lý do gì thế hả?
Thân là đại ma đầu số một trên đại lục rất đắc ý sao?
Có cảm thấy thẹn với lòng chút nào không vậy?
Kỳ Tiễn không ngờ Vu Hoan sẽ nói như vậy, nhìn mọi người nơi xa xa vây xem, lòng hắn lại trầm xuống, chuyện nơi đó không nên để những người này biết.
Hít sâu một hơi, Kỳ Tiễn tiến lên hai bước, đè thấp âm thanh nói: "Bách Lý Vu Hoan, chuyện này Kỳ gia ta tuy làm không được phúc hậu, nhưng nếu không phải trước đây ngươi khiêu khích, thì sao bọn ta lại làm vậy với ngươi?"
"Cho nên?" Ông khiêu khích, ông có làm, ông nhận!
Kỳ Tiễn trầm ngâm một lát, tựa hồ hạ quyết tâm nói: "Một thời gian nữa sẽ cố một di tích mở ra, chỉ cần ngươi không gây phiền phức cho Kỳ gia ta, đến lúc đó Kỳ gia ta sẽ đưa ngươi đi vào."
Đến lúc đó thế lực khắp nơi đến, hắn còn phải sợ một tiểu nha đầu này sao?
Vu Hoan cười như không cười nhìn Kỳ Tiễn, người vây xem đều biết người có thế lực của đại gia tộc đều đến, tuyệt đối sẽ bao vây tiêu trừ nàng, thì lão già trước mặt nàng sao có thể không nghĩ ra cho được?
Phía sau lưng Kỳ Tiễn bỗng dưng đổ mồ hôi lạnh, tim đập nhanh hơn một ít, hắn có loại cảm giác bị nhìn thấu.
"Xoẹt!"
"Bách Lý Vu Hoan, ngươi đánh lén!" Kỳ Tiễn tránh Thiên Khuyết, phẫn nộ trừng mắt Vu Hoan.
Vu Hoan thuận thế lại lần nữa cầm Thiên Khuyết Kiếm chém tiếp: "Cái gì mà đánh lén? Ta chính diện đánh trước mặt ngươi, đừng đổ oan cho người tốt!"
Kiếm khí của Thiên Khuyết Kiếm quét về phía Kỳ Tiễn, hắn không thể không chính diện đối diện với Vu Hoan.
"Ủa? Sao lại lui về Chuẩn Thánh rồi?" Ngữ điệu châm chọc của Vu Hoan khiến Kỳ Tiễn càng thêm tức giận.
Nếu không phải do nha đầu chết tiệt này, thì sao hắn lại lui về Chuẩn Thánh?
Nghĩ đến điều đó làm tim hắn như rỉ máu, lúc ấy hắn không nghĩ đến di chứng của dan dược kia chẳng những ảnh hưởng đến thân thể mà còn ảnh hưởng đến tu vi.
Đều là do nha đầu chết tiệt này!
Một cổ hận ý dâng lên trong lòng, ánh mắt Kỳ Tiễn nhìn Vu Hoan tràn ngập phẫn nộ cùng căm hận.
"Bách Lý Vu Hoan, ta muốn giết ngươi!" Khí thế quanh thân của Kỳ Tiễn đại thịnh, khuôn mặt dữ tợn tiến về Vu Hoan.
"Ai muốn đánh nhau với ngươi, làm tổn hại đến danh phận của ta." Vu Hoan hừ lạnh một tiếng, thân hình chợt lóe liền biến mất trước mặt Kỳ Tiễn.
Kỳ Tiễn dừng lại, cảnh giác nhìn xung quanh, nhưng đều không có thân ảnh của Vu Hoan.
"Ở nơi đó, nàng ta đi vào rồi!" Có người kinh hô chỉ vào cửa lớn của Kỳ gia.
"Các ngươi chết hết rồi sao? Mau ngăn nó lại!" Kỳ Tiễn xoay người liền nhìn thấy bóng dáng Vu Hoan biến mất ở ngã rẽ, tức khắc tức giận rống to.
Nha đầu chết tiệt này dám chơi hắn!
Khi mọi người còn đang tập trung ở cửa lớn của Kỳ gia, thân hình của Dung Chiêu chợt lóe, cũng biến mất trong không khí, chỉ còn có thú nhỏ kia, mê mang ở tại chỗ xoay vòng vòng, ngao ô ngao ô ủy khuất kêu to.
Vu Hoan tiến vào Kỳ gia, đi thẳng đến một phương hướng, may mắn nàng còn nhớ hơi thở của Khuyết Cửu, nếu không có thể sẽ rất khó tìm.
Vu Hoan đi hết cả nửa ngày, cuối cùng dừng lại một chỗ có thị vệ canh giữ nghiêm ngặt.
"Ở đây sao?" Dung Chiêu lặng yên không một tiếng động xuất hiện bên cạnh Vu Hoan, ánh mắt lạnh nhạt nhìn lướt qua tòa nhà xa xa kia.
"Ừ." Vu Hoan cúi đầu nhìn Thiên Khuyết Kiếm, trái phải khoa tay múa chân, sau đó chuẩn bị lao đi giải quyết những tên thủ vệ đó.
Ai ngờ Dung Chiêu đột nhiên túm nàng: "Có người đến."
"Ừ? Cùng nhau chém là được rồi." Vu Hoan kỳ quái nhìn Dung Chiêu, dù sao một người cũng là giết, hai người cũng là giết mà!
Dung Chiêu ấn đầu Vu Hoan lại, ôm nàng đi về phía bên kia.
Một nam nhân thân hình đơn bạc chậm rãi đi đến trước những thị vệ kia, không biết nói gì đó, thủ vệ từng người tản ra, nam nhân nhìn xung quanh một vòng, nhanh chóng tiến vào bên trong.
"Đó là ai?" Xem hình dáng hình như có chút quen quen...
"Đi thôi!" Dung Chiêu túm Vu Hoan, theo nam nhân kia đi vào, ánh sáng bên trong cũng không được tốt lắm, xem bày biện hẳn là nơi nhốt người của Kỳ gia.
Người bên trong đều bị giải quyết, nằm ngang dọc tứ tung trên đất.
"Rầm!" Càng đi sâu vào trong thì nghe được âm thanh xiềng xích.
Vu Hoan đi nhanh hơn, đi vào sâu bên trong liền nhìn thấy nam nhân phía trước đang mở cửa lao, bên trong cửa lao có một bóng người màu đen đang nằm, bên cạnh cửa lao đều có người bị giam giữ.
"Ai đó?" Giọng nói đề phòng mười phần vang lên trong không gian yên tĩnh.
Nam nhân kia đột nhiên xoay người, khi thấy rõ Vu Hoan cùng Dung Chiêu, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, vị công tử này còn sống sao?
Truyện khác cùng thể loại
109 chương
90 chương
80 chương
21 chương
55 chương
41 chương
121 chương
5 chương