Edit: Nại Nại (Đọc truyện ở Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.) ___ Thẳng lến lúc này, Hạ Miểu Miểu mới bừng tỉnh giác ngộ không đúng, nàng ta không phải đã chết rồi sao? "Ta..." Hạ Miểu Miểu kinh hoàng nhìn Tô Sâm: "Ta hẳn đã chết.... tại sao lại như vậy?" Tô Sâm nhìn thân thể đã bắt đầu trong suốt, Hạ Miểu Miểu càng kinh hoàng không biết phải làm sao, tay cũng không biết đặt chỗ nào. Đây là có chuyện gì thế? Tô Sâm bị bao phủ trong chùm ánh sáng, ánh sáng dần dần thu nhỏ lại, thân ảnh không còn trong lòng Hạ Miểu Miểu, cuối cùng chỉ còn một hạt châu an tĩnh nằm trong lòng bàn tay nàng ta. "Đây... là?" Ánh mắt Hạ Miểu Miểu trừng lớn. "Hao phí sức mạnh của bản thân mới có thể cứu người sống lại sao?" Giọng nói hơi mang ý châm chọc rơi vào trong tai Hạ Miểu Miểu, nàng ta quay đầu lại, liền nhìn thấy một thiếu nữ đang đứng khoanh tay trước ngực cùng với nam nhân có khí thế kinh người. Nhưng nàng ta không có tâm trạng đánh giá bọn họ lớn lên thành bộ dáng gì, trong đầu chỉ có câu nói kia của Vu Hoan. Cái gì hao phí sức mạnh của bản thân mới cứu sống được người? "Câu nói vừa rồi của ngươi... có ý gì?" Hạ Miểu Miểu gắt gao nhìn chằm chẳm Vu Hoan, nàng ta theo bản năng không dám nhìn vị công tử kia. "Ý trên mặt chữ." Vu Hoan nhún vai. Nàng hiện tại nên suy xét làm thế nào để đi ra ngoài. Hạ Miểu Miểu há miệng thở dốc, lại không biêt nên hỏi như thế nào, thần sắc trên mặt buồn bã càng làm nàng ta thêm yếu đuối đáng thương, con ngươi ướt đẫm như nai con vô tội. "Này!" Hạ Miểu Miểu đột nhiên cả kinh, trong mắt nhanh chóng xẹt qua một tia kinh hoảng, khóe mắt còn đọng nước mắt, nàng ta khó hiểu nhìn Vu Hoan. "Đưa hạt châu kia cho ta." Vu Hoan chỉ chỉ Định Linh Châu trong tay Hạ Miểu Miểu. Hạ Miểu Miểu nghi hoặc sau đó nắm chặt Định Linh Châu, thối lui về sau, tuy rằng nàng ta không biết vì sao Tô Sâm biến thành hạt châu, nhưng mà nàng ta sẽ không giao Tô Sâm cho người khác. Vu Hoan nhíu mày: "Nó đã vô dụng, ngươi cầm cũng chỉ lãng phí, cho ta cũng coi như vật hữu dụng." Hạ Miểu Miểu lắc đầu, nắm Định Linh Châu càng thêm chặt. Vu Hoan thở dài: "Được rồi." Định Linh Châu mất đi sức mạnh, nàng lấy tới cũng không nhất định hữu dụng. Vu Hoan mới vừa nói xong, trên mặt đất đột nhiên chấn động, trên mặt cát vàng đột nhiên xuất hiện khe nứt, cát vàng như nước trút vào trong khe nứt đó. Vu Hoan bắt lấy Dung Chiêu, ổn định thân thể: "Sao lại thế này?" Nơi vứt bỏ luân hồi chuyển thế là nơi Sáng Thế Thần sáng lập ra, thì ngay cả không có Định Linh Châu chống đỡ thì cũng không sụp xuống, đây là có chuyện gì? "Ngay cả không sụp xuống, cũng sẽ chịu ảnh hưởng, chúng ta nhanh chóng chạy ra ngoài đi." Ngữ khí của Dung Chiêu rất nghiêm túc. Vu Hoan nghe ra tính chất nghiêm trọng trong đó, trong lòng cũng không khỏi nghiêm túc theo. Đi ra ngoài, làm sao đi ra ngoài? Không có Định Linh Châu, nàng cũng không có Thiên Khuyết Kiếm, chẳng lẽ còn muốn nàng tay không đi chém không gian? "A..." Thân ảnh của Hạ Miểu Miểu đột nhiên biến mất trong khe nứt, Vu Hoan còn chưa thấy rõ, lại là một thân ảnh nhảy theo thân ảnh nàng ta. Cũng may mặt đất không có chấn động được bao lâu, rất nhanh đã dừng lại. Trên sa mạc đều có khe nứt cắt sâu vào, cát vàng liên tục đổ xuống khe nứt. Vu Hoan bước nhanh đi đến cái khe nứt Hạ Miểu Miểu rơi xuống kia, nghiêng thân thể nhìn xuống, lập tức cả kinh, phía dưới có hai người, Hạ Miểu Miểu được một người nam nhân ôm vào trong ngực, hai chân người nọ chống lên bức tường bằng đất cát hai bên, cũng may cái khe này không rộng lắm, mới không có ngã xuống. Vu Hoan nghĩ nghĩ, duỗi tay túm Hạ Miểu Miểu cùng người nọ lên. Yến Hồng Thiên đề phòng nhìn Vu Hoan, lúc trước hắn đối xử với nàng như thế, làm sao nàng lại có lòng tốt như vậy cứu hắn? "Yên tâm, nếu ta muốn giết ngươi, lúc nãy đã đẩy ngươi xuống rồi." Vu Hoan châm chọc cong môi, nàng mới không có niềm đam mê cứu người ta lên rồi giết chết. "Ngươi..." Yến Hồng Thiên không biết nên nói cái gì. "Hừ." Vu Hoan hừ nhẹ một tiếng, đi về phía Dung Chiêu. "Ầm..." Trên không trung dường như có thứ gì đó nổ tung, một dòng khí ở trong không khí quét loạn, cùng với cổ khí lưu chuyển kia, Vu Hoan đã nhận ra hơi thở của Thiên Khuyết Kiếm, nàng đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía không trung kia. Trên trời cao có kiếm quang lao xuống, "cạch" một tiếng cắm vào bên chân Vu Hoan. Sắc mặt Vu Hoan vui vẻ, rút Thiên Khuyết Kiếm ra, khó có được tán thưởng nói: "Không nghĩ tới ngươi còn rất hữu dụng nha!" Thiên Khuyết Kiếm ong ong run lên, dào dạt đắc ý, đương nhiên nó hữu dụng rồi, nó chính là Sáng Thế Chi Kiếm! Thiên Khuyết Kiếm run lên vài cái, nhớ đến mục đích của mình, nhanh chóng truyền niệm cho Vu Hoan. Chủ nhân, mau đi thôi, thông đạo ta chém ra rất nhanh sẽ khép lại. Vu Hoan phát ngốc, làm sao đi? Hiện tại nàng cũng không bay được mà! Ngay lúc Vu Hoan rối rắm, Dung Chiêu tiến lên ôm vòng eo của nàng, thân ảnh nhoáng lên liền biến mất trong tầm mắt của Yến Hồng Thiên. Hắn giương miệng, hơn nửa ngày mới có thể phản ứng lại. Hắn cúi đầu nhìn Hạ Miểu Miểu ngất xỉu trong ngực, cảm nhận hơi thở của nàng ta, trên mặt chậm rãi nở nộ nụ cười ấm áp. Miểu Miểu của hắn, thật sự đã trở lại. Cười ngây ngô hồi lâu, Yến Hồng Thiên mới nhớ đến Tô Sâm, có chút nghi hoặc nhìn xung quanh. A Sâm đi đâu rồi? ___ Không biết Thiên Khuyết Kiếm từ đâu chém vào, lúc Dung Chiêu cùng Vu Hoan đi ra, loảng xoảng một tiếng đụng vào vật cứng, nện ở trên mặt đất, phát ra tiếng vang rất lớn. Bốn phía âm u, duỗi tay không thấy năm ngón. Nếu không phải linh lực trong cơ thể chậm rãi lưu động, Vu Hoan đều phải hoài nghi, nàng còn ở không gian kia, căn bản không có ra ngoài. Dung Chiêu dùng thần lực ngưng tụ một chùm ánh sáng, là một mật thất không lớn, bốn phía trống rỗng, chỉ có ở nơi bọn họ đang đứng là một cái bục, nhìn như vậy giống như là nơi đặt kiếm hoặc đao đồ vật linh tinh. "Sao ngươi có thể từ nơi này chém đi vào?" Vu Hoan cạn lời bắt lấy Thiên Khuyết Kiếm trước mặt, thấy thế nào... hừ, đều có điểm quỷ dị! Thiên Khuyết Kiếm vội không ngừng hoảng loạn, thời điểm nó đi vào không có chém từ chỗ này, không biết sao ra ngoài lại biến thành như vậy. "Gặp quỷ." Vu Hoan lại lần nữa đánh giá bốn phía, tầm mắt chuyển đến bên chân, một thanh trường kiếm an tĩnh nằm đưới chân nàng. Vừa rồi thứ bọn họ đụng vào là cái này à? Vu Hoan khom lưng nhặt thanh trường kiếm lên, xúc cảm có chút kỳ lạ, giống như thiết lại giống như gỗ, thân kiếm rất hẹp, mặt trên không khắc đồ án kỳ quái nào, trên chuôi kiếm khảm một viên đá quý hạt châu, sờ lên rât bóng loáng. "Đây là Thần Khí." Âm thanh lạnh nhạt của Dung Chiêu từ từ lưu chuyển trong không gian hẹp hòi. Hả? Thần Khí? Vu Hoan lật qua lật lại xem vài lần, Dung Chiêu muốn tìm Thần Khí không có kiếm, đương nhiên không phải là một trong bảy Thần Khí kia, đây là kiếm gì? Trước kia cảm thấy Thần Khí kia đều tồn tại trong truyền thuyết, hiện tại sao tùy tiện chỗ nào cũng có thể gặp được thế? So với cải trắng còn thường thấy hơn! Vu Hoan thử chém, không có phản ứng gì. "Lấy ra ngoài tặng cho người khác cũng được." Dung Chiêu: "..." Lấy Thần Khí tặng người, thật là một tay thổ hào mà! Ngẫm lại lúc trước nữ nhân này mấy ngày liền đều tùy tiện đưa Thiên Khuyết Kiếm cho người ta, thì một thanh Thần Khí có là cái gì? Trong lòng Dung Chiêu nhanh chóng bình tĩnh lại.