(quyển 1) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai
Chương 119
Edit: Nại Nại
(Đọc truyện ở Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___
Đại hôn của thành chủ, đây là chuyện lớn, rất nhanh đã truyền khắp Hắc Ma Thành.
Đối với nữ nhân mà thành chủ muốn cưới, mọi người đều xôn xao, chỉ có mấy vị đại hán đưa Vu Hoan từ vách núi xuống kia, sôi nổi thổn thức.
Mới cách thời gian có bao lâu, mà tiểu cô nương kia liền đã dỗ được thành chủ muốn cưới nàng thành thành chủ phu nhân.
Phải biết rằng nữ nhân của thành chủ rất nhiều, nhưng thành chủ phu nhân chân chính chỉ có phu nhân đầu tiên của hắn, phu nhân qua đời, thành chủ chưa từng có ý muốn cưới ai làm thành chủ phu nhân.
Có thể tưởng tượng được tiểu cô nương kia có bao nhiêu lợi hại, may mắn lúc trước bọn họ không đắc tội nàng.
Vu Hoan bị Yến Hồng Thiên sắp xếp bên cạnh tẩm điện của hắn, ăn ngon uống tốt mà ở.
Vu Hoan không hề khách khí, thứ gì đều phải là tốt nhất, Yến Hồng Thiên cũng vui vẻ chiều nàng.
Vu Hoan nhìn vũ cơ từ xa đi đến, khóe miệng chậm rãi nâng lên vài phần, nói với nha hoàn bên cạnh: "Đi kêu những người đó đến cho ta."
Nha hoàn chần chờ, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Vu Hoan cô nương, đó là vũ cơ của thành chủ đại nhân, thành chủ đại nhân rất tín nhiệm bọn họ, cô nương đừng chọc phiền phức..."
Vu Hoan không kiên nhẫn nhíu nhíu mày: "Kêu ngươi đi thì đi đi, có chuyện gì ta tự chịu trách nhiệm."
Nha hoàn nghe Vu Hoan nói như vậy, không chần chờ nữa mà chạy chậm đi qua kêu các vũ cơ lại đây.
Các vũ cơ đó đều che mặt, đi đến trước mặt Vu Hoan không hành lễ cũng không nói tiếng nào, không tự ti không kiêu ngạo đứng như thế.
Vu Hoan dường như không thấy bọn họ, lo gặm trái cây trong tay, thời gian chậm rãi trôi qua từng giây, cuối cùng cũng có người không đủ kiên nhẫn.
"Không biết cô nương kêu bọn ta đến, là có chuyện gì?" Ngữ khí của vũ cơ vừa nói chuyện không được tốt lắm, thậm chí có chút phẫn nộ.
Bọn họ ở trong phủ thành chủ, tương đương với một nửa chủ tử, có ai dám đối đãi với bọn họ như vậy?
Vu Hoan ném hạt trong tay ra, tùy ý xoa xoa miệng, bắt chéo chân hài hước nói: "Nhảy một đoạn xem nào."
"Bọn ta chỉ khiêu vũ vì thành chủ đại nhân, dựa nào đâu nhảy cho ngươi xem?"
"Dựa vào cái gì?" Vu Hoan cười như không cười nhìn vũ cơ vừa nói chuyện: "Chỉ dựa vào ta là thành chủ phu nhân tương lại, có đủ tư cách chưa?"
"Ngươi..."
Mặt mày Vu Hoan lạnh lùng, nàng không phải là thánh mẫu, không phải là người không so đo hiềm khích trước đây, nàng sẽ đưa mình đến vị trí tối cao, thay đổi phương thức tra tấn với những người đã xuống tay với nàng.
"Ta? Ta làm sao vậy? Lúc trước ở đại điện đánh ta, không phải sức lực rất lớn sao? Như vậy đi, các ngươi ở chỗ ta không nhảy đủ ba ngày thì không được dừng, luyện tập nhiều một chút, về sau khiêu vũ cho thành chủ xem sẽ càng xinh đẹp, ta chỉ vì muốn tốt cho các ngươi thôi."
Ai cần ngươi muốn tốt cho bọn ta chứ?
Nhảy đến ba ngày bọn họ còn không phải phế đi rồi sao?
Mười mấy vũ cơ đưa mặt nhìn nhau, tuy rằng bọn họ là vũ cơ, nhưng đồng thời cũng là nữ nhân của thành chủ. Khác với những nữ nhân khác, bọn họ còn giúp thành chủ làm việc. Cho nên, mặc kệ thành chủ sủng ái bao nhiêu nữ nhân, bọn họ đều không để trong mắt.
Những nữ nhân đó cũng rất thức thời, sẽ không trêu chọc bọn họ, nhưng mà nữ nhân này...
Cũng dám làm như vậy với bọn họ.
"Hừ, chẳng qua là do thành chủ nhất thời mới mẻ, ngươi cho rằng ngươi có thể leo lên chiếc ghế thành chủ phu nhân sao?" Trong đó có một vũ cơ đứng ra, châm chọc nhìn Vu Hoan.
Nếu chiếc ghế thành chủ phu nhân dễ ngồi như vậy, thì sao nhiều năm qua đi lại không có ai?
"Không cần ngươi nhọc lòng." Nàng không phải vì đảm đương vị trí thành chủ phu nhân này: "Mỗi một lần dám tranh luận cùng ta, thời gian nhiều thêm gấp đôi, sáu ngày."
"Ngươi dám, thành chủ sẽ không để ngươi làm vậy với bọn ta."
"Mười hai ngày."
"Ngươi... cái đồ nữ nhân không biết xấu hổ, dám đối xử với bọn ta như vậy, thành chủ sẽ không bỏ qua cho ngươi."
"Hai mươi bốn ngày."
"..."
Ngày càng gấp đôi lên như thế, bọn họ còn chưa kịp phế đi thì đến mạng cũng không còn. Thành chủ coi trọng nữ nhân này, bọn họ rõ như ban ngày, nói không chừng...
Bọn họ càng nghĩ càng sợ hãi, tâm tư của thành chủ ai cũng không đoán được, vạn nhất thành chủ thật sự quan tâm nữ nhân này, kia... bọn họ khẳng định sẽ chết thật thảm.
"Các ngươi vây quanh ở đây làm cái gì?" Nơi xa có thiếu nữ áo lam chậm rãi đi đến, mặt mày xinh đẹp, không coi ai ra gì.
Đương nhiên Vu Hoan thấy không rõ, chỉ cảm thấy khí thế của tiểu nha đầu không tồi.
Bọn vũ cơ nghe thấy giọng nói dường như thấy được cứu tinh, sôi nổi quay đầu về phía thiếu nữ áo lam: "Xin chào đại tiểu thư."
Thiếu nữ áo lam tùy ý gật đầu, ánh mắt dừng trên người Vu Hoan, nàng ta cố ý đến nhìn xem nữ nhân mê hoặc ca ca nàng ta xoay quanh, muốn cưới nàng thành thành chủ phu nhân chân chính thì có bộ dáng như thế nào.
Nhìn thiếu nữ ngồi bên kia không có hình tượng nào, Yến Mộng Thu không khỏi nhíu mày lại, ca ca sao lại coi trọng nữ nhân như vậy?
"Ngươi chính là nữ nhân ca ca ta muốn cưới?" Yến Mộng Thu đi đến trước mặt Vu Hoan, trên cao nhìn xuống nàng, lớn lên thật ra cũng có vài phần tư sắc đấy.
Vu Hoan nheo nheo mắt, hơi hơi ngửa đầu, hài hước mở miệng: "Ngươi chính là tiểu cô* tương lai của ta?"
(Tiểu cô: em chồng)
Sắc mặt Yến Mộng Thu biến đổi, ẩn ẩn có chút tức giận, lúc trước nàng ta nghe nói nữ nhân này rất kiêu ngạo, hiện giờ tận mắt nhìn thấy so với lời đồn đúng là không sai mà.
"Ta cũng không có tẩu tử nào giống như ngươi, ta mặc kệ ngươi dùng cách gì tới mê hoặc ca ca ta, nhưng mà ở trong Hắc Ma Thành này, ta muốn ngươi chết thì có ngàn loại vạn loại phương pháp, tốt nhất ngươi nên an phận một chút." Yến Mộng Thu tàn nhẫn nói ra những lời đó thật sự trôi chảy, phỏng chừng như đã làm loại chuyện này vô số lần.
Vu Hoan không chút nào để ý cười cười: "Nếu ta không an phận thì sao?" Nàng còn chờ tìm cơ hội đi tìm Dung Chiêu, làm sao sẽ an phận, buồn cười.
"Đại tiểu thư, nữ nhân này còn chưa thành thân với thành chủ đã kiêu ngạo như vậy, nếu thành thân rồi sẽ như thế nào nữa đây. Vừa rồi nữ nhân này còn muốn bọn ta ở đây khiêu vũ hơn hai ngươi ngày, đó không phải là muốn mạng của bọn ta sao?" Thấy Yến Mộng Thu bị Vu Hoan tức giận không sai lắm, bọn vũ cơ bắt đầu thêm mắm dặm muối cáo trạng.
Quả nhiên, vừa nghe vũ cơ nói, trong mắt Yến Mộng Thu liền bốc cháy lửa giận hừng hực: "Còn chưa tiến vào cửa của Yến gia ta ngươi đã dám kiêu ngạo như vậy, ngươi nghĩ cửa của Yến gia ta dễ đi vào như vậy sao?"
Nữ nhân từ bên ngoài tiến vào đều chán ghét như nhau!
Yến Mộng Thu phẫn nộ trừng mắt nhìn Vu Hoan, đột nhiên vung roi dài trong tay ra "hô" một tiếng liền quật vào cánh tay của Vu Hoan: "Hôm nay bổn tiểu thư sẽ dạy quy củ của Yến gia ta cho ngươi biết, đỡ phải cho ngươi không biết trời cao đất dày, ngay cả ai là chủ tử cũng không biết."
Vu Hoan kịp thời tránh đi, nhưng vẫn bị đánh đến mu bàn tay, toàn bộ mu bàn tay đều bị sưng đỏ lên, nóng rát đau đớn.
Bọn vũ cơ sôi nổi đứng phía sau, như đang xem kịch vui nhìn Vu Hoan, bị đại tiểu thư nhớ thương, nữ nhân này làm gì sẽ có trái ngọt mà ăn nữa?
Ánh mắt Vu Hoan phát lạnh, thời điểm Yến Mộng Thu lại lần nữa quất roi đến, Vu Hoan trực tiếp duỗi tay túm chặt dây roi dài kia.
Yến Mộng Thu hơi hơi kinh ngạc, nữ nhân này nhìn qua yếu đuối đến mức một trận gió cũng có thể đánh bay, vậy mà có thể tiếp được roi của nàng ta?
Mà nàng ta còn chưa kinh ngạc xong, cả người đột nhiên liền bay lên ở trong không trung xoay hai vòng rồi bị quăng ngã vào trong góc tường.
"Muốn dạy ta quy củ?" Vu Hoan ném dây roi dài trong tay xuống, duỗi tay vuốt ve vết thương trên mu bàn tay: "Lông còn chưa mọc đủ, còn dám dạy ta quy củ gì?"
"Ngươi..." Yến Mộng Thu bị rơi váng đầu hoa mắt, được nha hoàn bên cạnh ba chân bốn cẳng chạy lại đỡ lên, cả khuôn mặt đều vặn vẹo, lớn tiếng quát: "Cũng dám đánh ta. Ngay cả ca ca ta cũng luyến tiếc không dám chạm vào cọng tóc của ta, mà ngươi dám đánh ta! Ta muốn giết ngươi!"
Vu Hoan đứng ở nơi đó, cười lạnh nhìn Yến Mộng Thu chật vật: "Người muốn giết ta nhiều đến không đếm xuể, ta không ngại nhiều thêm một người."
Những người bên ngoài kia, có ai mà không muốn giết nàng?
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
18 chương
11 chương
9 chương
40 chương
73 chương
49 chương