Edit: Nại Nại (Đọc truyện ở Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.) ___ Không biết qua bao lâu, Vu Hoan mơ màng sắp ngủ thì cửa phòng đột nhiên bị người ta mở ra, một đám người ăn mặc giống nhau đi vào, phía sau đi theo vị đại hán vẻ mặt lo lắng. "Là nàng ta sao?" Người dẫn đầu chỉ vào Vu Hoan, nghiêm túc hỏi vị đại hán kia. Đại hán liên tục gật đầu: "Là... là nàng ấy." "Đưa đi." Dứt lời, lập tức có người tiến lên trái phải giữ chặt cánh tay của Vu Hoan, Vu Hoan nhíu nhíu mày, giọng nói lạnh lùng: "Buông ra, tự ta biết đi." Hai người kia bị khí thế trên người Vu Hoan phát ra kinh sợ một chút, trong lòng dâng lên một cổ khủng hoảng, tay bắt lấy Vu Hoan buông lỏng vài phần. Vu Hoan giật lại hai cánh tay của mình lại, bất mãn ồn ào: "Từ từ nói chuyện không được cứ nhất thiết phải động tay động chân. Ta là một tiểu cô nương mà các ngươi cũng không biết xấu hổ! Người hiểu còn biết các ngươi đến bắt người, kẻ không biết còn tưởng các ngươi đến khi dễ ta đó!" "..." Nhóm người mới đến há hốc mồm, hiển nhiên không dự đoán được người từ bên ngoài tiến vào sẽ có phản ứng như vậy. "Nhìn cái gì mà nhìn, đi thôi!" Vu Hoan trừng mắt liếc bọn họ, đẩy mấy người đó ra đi đến cửa phòng. "..." Lần đầu tiên gặp được loại người kiêu ngạo như vậy. Thôi bỏ đi, đây là người thành chủ muốn gặp, trước hết không cần phải đắc tội. Xét thấy trình độ kiêu ngạo của Vu Hoan, đoàn người chỉ có thể đi theo phía sau nàng, chỉ có thời điểm có đường quẹo rẽ ngang, mấy người đó mới đi ở phía trước. Dọc theo đường đi gặp một ít người, đều dùng ánh mắt quái dị nhìn Vu Hoan. Vu Hoan bị đưa đến một cung điện thật xa hoa, những người đó chỉ đưa nàng đến cửa điện, trong đại điện có tiếng đàn sáo dễ nghe, ca vũ thăng bình, Vu Hoan đi vào đã ngửi thấy một cổ hương vị hôi thối. Xuyên thấu qua đám người tung bay, Vu Hoan nhìn thấy một nam nhân ngồi ở chỗ tối cao, trong lòng ôm một nữ nhân mặc y phục mỏng manh. Nam thân kia ăn mặc như người mặc đồ chó... Vu Hoan trực tiếp từ bỏ đánh giá hắn lớn lên thành bộ dáng gì, đi bộ xuyên qua những vũ cơ đó. "Ngươi chính là thành chủ Hắc Ma Thành?" Vu Hoan nhướng mày, một chút cũng không khách khí mở miệng. Yến Hồng Thiên kinh ngạc, nha đầu này thật to gan. Người đến đây, có ai dám nói chuyện với hắn như thế? Thật thú vị! "Hỏi ngươi đó! Ngươi có lễ phép hay không vậy?" Hiển nhiên Vu Hoan có chút không kiên nhẫn. "Làm càn, sao dám nói chuyện như thế với thành chủ đại nhân." Nữ nhân trong lòng Yến Hồng Thiên mềm mại kêu lên một tiếng. "Ta không có nói chuyện với ngươi, ngươi kêu cái gì mà kêu." Vu Hoan liếc nữ nhân đối diện một cái: "Ăn mặc đồi phong bại tục như vậy, có cảm thấy thẹn với lòng hay không thế?" Nữ nhân: "..." Nàng đồi phong bại tục? Nàng không biết xấu hổ? Nữ nhân tức giận đỏ mặt bừng bừng, đôi tay ôm lấy cổ Yến Hồng Thiên, làm nũng nói: "Thành chủ, chàng xem tiểu nha đầu chết tiệt kia, dám nói người ta như vậy, người ta muốn chàng giáo huấn nàng ta." Yến Hồng Thiên không dao động, chỉ có rất hứng thú nhìn chằm chằm Vu Hoan. Nữ nhân thấy Yến Hồng Thiên không để ý đến mình, trong lòng vừa tức vừa bực, đành phải phát lửa giận lên người Vu Hoan. "Ngươi là cái thá gì? Nhìn thấy thành chủ không hành lễ, người đâu, đánh cho ta!" Hình như nữ nhân này có chút địa vị, lời của nàng ta vừa mới nói ra, những vũ cơ đang khiêu vũ sôi nổi lập tức vây quanh Vu Hoan. Yến Hồng Thiên không nói một tiếng nào nhìn những biến hóa trước mắt, tia nghiền ngẫm trong mắt gia tăng, không hề có ý tứ muốn nhúng tay. Vu Hoan nhìn lướt qua những vũ cơ đó, con ngươi híp lại, trước khi bọn họ động thủ, phải đánh đòn phủ đầu. Thân thủ đối phó với nam nhân nàng không có, nhưng đối phó với nữ nhân.... Cả người Vu Hoan đau nhức, vô lực nằm trên mặt đất, vẻ mặt bị phẫn, mẹ nó là đứa nào ngu xuẩn thiết lập cốt truyện này? Ở đây ai là nữ nhân? So với nam nhân còn hung hãn hơn. Tay nhỏ chân nhỏ kia, sao lại có sức mạnh lớn như vậy! Lòng Vu Hoan nghẹn khuất, mẹ nó đến nơi quỷ quái này, ngay cả mấy người nữ nhân cũng có thể ức hiếp ông, quả thật là đủ rồi! Nữ nhân nằm trong ngực Yến Hồng Thiên đắc ý nhìn Vu Hoan: "Thành chủ, nha đầu này người ta nhìn rất thích, không bằng ban thưởng cho người ta nha?" Yến Hồng Thiên nắm cằm của nữ nhân, ép nàng ta nhìn hắn, ánh mắt thâm tình của nữ nhân nhìn nam nhân anh tuấn đối diện, cho rằng hắn sẽ đồng ý với nàng ta như trong quá khứ. Ánh mắt của Yến Hồng Thiên đột nhiên trở nên âm u, nữ nhân đột nhiên run rẩy thân thể, trong lòng sợ hãi, sắc mặt trắng bệch tái nhợt. Tựa hồ như thấy sự thay đổi của nữ nhân làm cho vui vẻ, Yến Hồng Thiên nở nụ cười, ngữ điệu nhẹ nhàng chậm chạp nói: "Gần đây có phải ta quá chiều nàng rồi không? Hửm?" Vu Hoan quỳ rạp trên mặt đất, cằm gác trên cánh tay, rất có hứng thú nhìn biến cố phía trước. Chơi luôn bản thân mình rồi à! Nhưng mà, nam nhân này... rất nguy hiểm, không thể mạnh bạo. Cảm giác trên người không còn đau nữa, Vu Hoan mới chầm chậm bò dậy khỏi mặt đất, những người này... Dám đánh ông! Được lắm! "Dẫn nàng ta đi!" Yến Hồng Thiên thô lỗ đẩy nữ nhân ra, lạnh giọng phân phó. Đồng tử của nữ nhân co chặt, thần sắc kinh sợ xuất hiện trên mặt nàng ta, nàng ta ôm chặt cánh tay của Yến Hồng Thiên: "Thành chủ đại nhân, Nhiêu Nhi không muốn, Nhiêu Nhi biết sai rồi, Nhiêu Nhi không dám nữa." Yến Hồng Thiên chán ghét phất nữ nhân ra, nữ nhân khóc như hoa lê dính hạt mưa, trực tiếp quỳ xuống, tấm vải trên người không che đậy được xuân cảnh xinh đẹp bên trong, nhưng Yến Hồng Thiên dường như không thấy. "Thành chủ đại nhân, Nhiêu Nhi thật sự biết sai rồi, từ đây về sau không dám tái phạm nữa, khẩn cần thành chủ đại nhân bỏ qua cho Nhiêu Nhi." Nàng ta rất vất vả mới leo lên được vị trí này, không thể bị dẫn đi như vậy. Hậu quả kia... đối với nữ nhân mà nói là sống không bằng chết. Yến Hồng Thiên lạnh lùng nhìn những vũ cơ còn vây quanh Vu Hoan, vũ cơ hiểu ý, lập tức đi lên đè lại nữ nhân đang không ngừng giãy giụa kia, không màng nàng ta lớn tiếng ồn ào, nhanh chóng lôi nàng ta ra ngoài. Đại điện rất nhanh khôi phục lại yên tĩnh, chỉ còn Yến Hồng Thiên và Vu Hoan. "Ngươi rất có cá tính, ta thích." Yến Hồng Thiên không chút nào che dấu dục vọng chiếm hữu của bản thân đối với Vu Hoan, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm Vu Hoan. "Phải không?" Khóe môi Vu Hoan nhếch lên: "Vậy ngươi sẽ thích ta đến trình độ nào?" Tia nghiên cứu trong mắt Yến Hồng Thiên càng thêm nồng đậm: "Ngươi muốn ta yêu ngươi đến trình độ nào?" Nhiều năm như vậy, nữ nhân đi vào đây đều không phải khom lưng uốn gối thì chính là kêu trời khóc đất, chưa từng có nữ nhân nào dám nghênh ngang đi vào như thế, cho dù bị người ta đánh thì biểu hiện cũng phong khinh vân đạm. "Nếu ta nói ta muốn vị trí thành chủ phu nhân thì sao?" Vu Hoan cười cười đối diện tầm mắt nghiên cứu của Yến Hồng Thiên: "Sao vậy? Hoài nghi ta? Cũng đúng, một nữ nhân vừa mới đến như ta cũng dám kêu gào phải làm thành chủ phu nhân với ngươi. Nếu đổi lại là ta, phỏng chừng đã sớm kéo người ra ngoài chém." Ánh mắt nóng bỏng của Yến Hồng Thiên càng đậm, nữ nhân kêu ngạo nhẫn tâm như vậy, hắn thích. "Mười mấy ngày sau cử hành đại hôn, như vậy ngươi có hài lòng không?" Yến Hồng Thiên chậm rãi từ ghế chủ vị đi xuống, đi đến trước mặt Vu hoan, duỗi tay muốn sờ khuôn mặt của Vu Hoan. Lòng Vu Hoan một trận ghê tởm, nghiêng đầu tránh đi bàn tay của Yến Hồng Thiên: "Thật vừa lòng, nhưng mà ta cũng có cốt khí, trước khi cử hành hôn lễ, không cho ngươi chạm vào ta." "Ha ha ha..." Yến Hồng Thiên đột nhiên phá lên cười, thu tay thất bại trong không khí về: "Tiểu nha đầu ngươi thật thú vị. Yên tâm, Yến Hồng Thiên ta còn chưa đến mức dùng sức mạnh đối với một tiểu nha đầu." Hắn muốn nữ nhân nào mà không có? Tiểu nha đầu này... Chơi chơi một đoạn thời gian cũng không tồi.