Edit: Nại Nại (Đọc truyện ở Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.) ___ Vu Hoan không đi xuống núi, mà sau khi đi được một đoạn, một lần nữa lên núi. Lúc trước có Kỳ Nghiêu mở đường, Vu Hoan đi còn mệt mỏi, càng đừng nói là bây giờ, trên mu bàn tay tất cả đều là dày đặc vết thương, năng lực chữa khỏi ngay tại không gian này bị chậm đi rất nhiều, một miệng vết thương phải chờ một canh giờ mới có thể hồi phục. Vu Hoan cũng không quan tâm những bụi gai đó cùng với những vết thương chồng chất trên tay, cứ thế cắn răng tiếp tục đi lên trên. Bầu trời càng ngày càng chìm vào trong đêm đen, trên núi một mảnh đen nhánh, Vu Hoan chỉ có thể dựa vào trực giác mà đi, trên tay đều vết thương đẫm máu, ngửi thấy mùi vị máu tươi của bản thân, lòng Vu Hoan ẩn ẩn có chút xao động. May mắn thay môi trường xung quanh đủ lạnh, Vu Hoan cảm nhận từ tim đến thân đều lạnh như băng, cổ xao động kia ngược lại không rõ ràng nữa. Thời điểm Vu Hoan bò được lên đỉnh núi, cả người như muốn chết đi sống lại, như cá chết nằm trên đất cả ngày cũng không thèm dậy. "Ông nội ngươi Dung Chiêu, lần này ngươi không bồi thường ông cho tốt, thì ông liền bãi công, tuyệt đối bãi công!" Giọng nói của Vu Hoan vang lên trong rừng rậm an tĩnh có vẻ khá đột ngột. Có gió thổi từ bên cánh rừng thổi qua, Vu Hoan giật mình một cái, cuống quít bò dậy khỏi mặt đất, nhéo nhéo cánh tay cẳng chân, tiếp tục đi về phía trước. Đi không được bao lâu, Vu Hoan liền thấy được ánh sáng, khuôn mặt mỏi mệt của Vu Hoan hiện lên vui vẻ, vẫn ổn. Nhìn về nơi phát ra ánh sáng vài lần, Vu Hoan không tiếp tục đi về phía trước nữa, mà ở tại chỗ nghỉ ngơi. Thân thể hiện tại của nàng, muốn đi cứu Dung Chiêu, một chữ thôi, KHÓ! Vu Hoan dựa vào thân cây, điều chỉnh hô hấp, làm dịu lại trái tim có chút không an phận đang đập thình thịch trong cơ thể lại. Hắn là Kiếm Linh của Thiên Khuyết Kiếm, chắc chắn có cách tự bảo vệ mình. Nàng không ngừng tự nói với bản thân như thế, nhưng cái loại cảm xúc lo lắng này vẫn không ngừng trồi lên, so với cổ cảm xúc lo lắng cho Linh La kia còn đến hung mãnh hơn, nhanh hơn, làm nàng trở tay không kịp. "Tiền đồ của ngươi chỉ có nhiêu đó thôi sao?" Vu Hoan tự giễu cười cười, giọng nói trầm thấp chậm rãi lưu chuyển trong rừng: "Hắn chính là Kiếm Linh..." Có lẽ chưa từng có một ai dịu dàng với nàng như vậy, cho nên khi có người đối xử tốt với nàng, dung túng nàng, khiến cho nội tâm đã chết nhiều năm của nàng như có được sức sống trở lại. Vu Hoan tỉnh táo hơn bất cứ một ai khác, nàng nhận thấy được thay đổi của bản thân, sinh ra một cảm xúc kỳ lạ với Dung Chiêu. Nàng không có cách nào chịu đựng được bản thân mình như vậy, nàng không thể có bất kỳ nhược điểm, vướng bận nào được. Nàng nên là một người máu lạnh vô tình, cô độc một mình. Chi sắc trào phúng trên mặt Vu Hoan càng đậm, nàng thu lại thần sắc, dựa vào thân cây nhắm mắt dưỡng thần. Vu Hoan cũng không đợi lâu lắm, ánh sáng trong rừng dần dần sáng lên, xem ra nàng bò lên được đỉnh núi tốn thời gian không ít mà! Vu Hoan sửa sang lại y phục, hơi chần chừ nhưng lại dường như không có việc gì phất phất, nhấc chân đi về phía có ánh sáng. Khi Vu Hoan ra khỏi rừng cây, nhìn thấy cảnh tượng đồ sộ dưới chân, không khỏi có chút kinh ngạc, ở cái nơi trong không gian độc lập này, vậy mà có một tòa thành trì. Đứng ở trên nhìn xuống, thành trì này rất lớn, so với Thanh Phong Thanh còn muốn lớn gấp đôi. Mơ hồ có thể nhìn thấy bên trong có vài bóng đen đi lại, chắc là con người. Vu Hoan nhìn trái nhìn phải, nơi nàng đứng là vách đá vực sâu, căn bản không có cách nào đi xuống được. Chẳng lẽ muốn nàng trực tiếp nhảy xuống? Vu Hoan vươn cổ ra nhìn nhìn vực sâu phía dưới, sợ tới mức rụt cổ về, mẹ nó nhiều cọc gỗ như vậy, nếu nàng mà trực tiếp nhảy xuống tuyệt đối sẽ biến thành một đống xương vụn! Vu Hoan vòng quanh vách núi đi tới đi lui một vòng, cũng không tìm được chỗ nào có thể đi xuống. Không nên chơi người khác vậy chứ! Nếu những người đó có thể đưa Dung Chiêu từ nơi đó, khẳng định có chỗ có thể đi xuống. Vu Hoan không tin lại ở vách núi đi thêm vài vòng nữa, như cũ không có nơi kỳ lạ nào. "Không lẽ những người đó bay xuống ư?" Vu Hoan vuốt cằm, đi đi lại lại tại chỗ. Không gian này không thể sử dụng linh lực, bay xuống khẳng định không có khả năng. Vu Hoan suy nghĩ rất lâu cũng không nghĩ ra được gì, đậu má rốt cuộc sao làm sao từ độ cao như thế này đi xuống thế? Thẳng đến khi nàng thấy con chim ưng bay về phía nàng, mới thông suốt được mọi chuyện. Đệch mọe, thì ra là cưỡi chim! Không đúng nha, con chim ưng kia hình như bay về phía nàng thì phải á! Vu Hoan lui về sau một bước, chim bưng bay qua đỉnh đầu nàng, tạo nên một trận cuồng phong, thân thể nhỏ bé kia của Vu Hoan thiếu chút nữa bị đánh bay. Bị bùn đất cùng lá cây hất đầy mặt Vu Hoan: "..." Mẹ nó cố ý có phải không? Ngươi xuống đây, bảo đảm không đánh ngươi tàn phế! Chim ưng trên không trung lượn vài vòng, vững vàng ngừng bên vách núi, rất nhanh liền có mấy thân ảnh ở phía trên nhảy xuống. Khóe miệng Vu Hoan giật giật, những người này... Cùng với người bên ngoài, quả thật không hề khác nhau! Vu Hoan còn tưởng mình gặp được dã nhân, người biến dị gì đó, kết quả nhìn thấy người bình thường, trong lòng thế nhưng có chút thất vọng. Mấy người đi xuống mặt không thể hiểu được nhìn Vu Hoan, nhìn thấy bọn họ thì thất vọng cái gì? Không phải nên sợ hãi mới đúng sao? "Đưa đi." Trong đó có một người lấy lại tinh thần, hung thần ác sát phân phó hai người bên cạnh. Vu Hoan khoanh tay trước ngực, cảnh giác hỏi: "Các ngươi muốn làm gì?" "Người tiến vào nơi đây, đều về Hắc Ma Thành quản, mặc kệ ngươi bên ngoài có địa vị gì, có thực lực gì đi chăng nữa mà đến đây nếu không nghe lời, thì chỉ có một con đường chết." Một lời này nói đến vô cùng trôi chảy, vừa nghe liền biết là lời quan phủ thường xuyên nói. Chẳng lẽ ở đây thường xuyên có người tiến vào? Không thể nào... Không phải nói đây là bí cảnh của Kỳ gia sao? Đồ vật của Kỳ gia sao lại tùy ý cho người khác tiến vào vậy? Không khoa học! Vu Hoan nhăn trán nghi hoặc, có người tiến lên bắt nàng, nàng cũng không phản kháng, vốn dĩ nàng muốn đi xuống dưới đó, có người miễn phía đưa nàng đi xuống, đương nhiên là không còn gì bằng! Vu Hoan bị người ta đưa lên lưng chim ưng, những người đó thấy Vu Hoan phối hợp như vậy nên không làm khó nàng nữa, vừa lên chim ưng liền buông nàng ra. Vu Hoan đứng thăng bằng trên lưng chim ưng, đánh giá mấy người xung quanh, mỗi người lớn lên đều là lưng hùm vai gấu, nhìn qua có chút dọa người. "Này, các ngươi đều là người ở đây sao?" Vu Hoan nhìn một nam nhân tương đối gầy yếu nhích lại gần, tò mò hỏi hắn. Nam nhân kia cúi đầu, nhìn thấy tiểu nha đầu chỉ đứng tới ngực mình kia, ác thanh ác khí nói: "Nói ít thôi." Vu Hoan bĩu môi, không sợ chết chọc chọc ngực hắn: "Không cần nghiêm túc như vậy mà, nói thử xem, một mình ta đột nhiên đến nơi này, ta thật sự rất sợ." Ngươi sợ mà trên mặt lại là biểu cảm hứng thú dạt dào? Lừa quỷ hả? Có lẽ Vu Hoan cũng phát hiện biểu cảm của mình không đúng, làm trò trước mặt nam nhân véo đùi mình một cái, làm ra biểu cảm chực khóc lả chả: "Nói đi mà, ta rất tò mò!" Vẻ mặt của những người đó run rẩy, đờ mờ không biết xấu hổ cỡ nào mới có thể làm ra chuyện này? "Ngươi không sợ sao?" Có người kỳ quái đặt ra câu hỏi, mỗi lần bọn họ phát hiện người bên ngoài tiến vào, ai mà không khóc ngập trời ngập đất chứ? Sao thái độ của nha đầu này khác thường như vậy?