Edit: Nại Nại (Đọc truyện ở Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.) ___ Vu Hoan bước vào tiểu lâu, cửa phía sau tự động đóng lại, nàng quay đầu nhìn thoáng qua, cũng không quá để ý đến nó. Trong lúc Vu Hoan đang chuẩn bị đánh giá bốn phía xung quanh, cảnh tượng xung quanh đột nhiên nhoáng lên, cả người ngã xuống. "Đậu má cả nhà ngươi!" Vu Hoan theo bản năng muốn bắt lấy thứ gì đó, nhưng tay chân huơ loạn nửa ngày cũng không thể nắm được thứ gì. Màu sắc rực rỡ trước mắt run lắc cực mạnh, thời gian rơi xuống ước chừng khoảng một phút, "Bịch" một tiếng ngã vào trong đá vụng. Dưới mông dâng lên một trận đau đớn, Vu Hoan nhe răng trợn mắt, chậm rãi chống tay ngồi dậy. Xung quanh xám xịt, bốn phía đều là đá, phía sau là một ngọn núi rất cao, trên núi trụi lủi, ngay cả một cọng cỏ dại cũng không có. Nơi xa xa có một dòng suối nhỏ, đối diện dòng suối là các loại đá nham nhở lởm chởm. Vu Hoan: "..." Mệt tim, đây là nơi quái quỷ gì vậy? Thân ảnh của Dung Chiêu bay ra khỏi Thiên Khuyết Kiếm, hắn duỗi tay đỡ Vu Hoan dậy, rất tri kỷ thay nàng phủi những bụi đất trên váy nàng. "Ở đây không có hơi thở của Nhiếp Hồn Sáo." Dung Chiêu nghiêng mắt bình tĩnh nhìn Vu Hoan. "Cho nên chúng ta bị tính kế hả?" Vu Hoan nhận ra được điều gì đó. Dung Chiêu gật đầu, ánh mắt thâm thúy tràn ngập hàn khí nồng đậm, thời điểm tiến vào, hắn không hề nhận thấy được còn có không gian nào như vậy. Tay Vu Hoan khoác lên khuỷu tay của Dung Chiêu, trọng lượng cơ thể hơn phân nửa đều dựa vào hắn, cái miệng nhỏ hé mở thở dốc, lòng có chút phiền muộn. Ngay từ đầu nàng đã nghĩ hai người kia nhất định không có lòng tốt như vậy, nhưng không nghĩ đến ở đây còn có một không gian nữa, thật là quá đủ rồi! "Dùng Thiên Khuyết Kiếm chém một chú." Vu Hoan vẫy vẫy tay vào trong không trung, qua nửa ngày cũng không có phản ứng gì, trong lòng nàng lộp bộp một tiếng, tầm mắt dạo qua bốn phía một vòng: "Đờ mờ..." "Không theo kịp." Giọng nói của Dung Chiêu có chút khẽ dao động. Vu Hoan: "..." Cuộc sống này không có cách nào vượt qua mà! Hai tên hổn đản Kỳ gia kia... chờ ông, ông mà ra được liền giết chết bọn họ, làm gia chủ của Kỳ gia luôn! Vu Hoan sờ sờ mông còn có chút đau, dẫm lên đá nhỏ dưới dân muốn đi về phía trước, Dung Chiêu muốn đỡ nàng, nhưng thấy bộ dáng nghiến răng nghiến lợi của nàng, yên lặng thu tay lại. Hắn không muốn làm chỗ cho nàng trút giận! Đi đến dòng suối nhỏ kia, Vy Hoan nhìn dòng suối có khe cạn nứt ngắm vài lần, không có gì đặc biệt. Vu Hoan đi theo con suối, tầm mắt dần dần rộng mở, nơi xa xa là một cánh đồng cỏ xanh mượt, trên đồng cỏ... Vu Hoan cứng đờ tại chỗ, ngơ ngác nhìn các con linh thú đang vui vẻ chạy nhảy trên cỏ. Không gian nuôi linh thú? Còn là thành đàn nữa? Không khoa học! Vu Hoan cùng Dung Chiêu đứng nơi đó, còn chưa có làm gì, tập thể linh thú như cảm ứng được bọn họ, động tác nhất trí nhìn sang bên này, sau đó... Như một tổ ong bị vỡ tổ vọt đến. Vu Hoan túm lấy Dung Chiêu: "Mau... chạy!" Chạy cái con khỉ móc gì nữa, tại sao không thể dùng linh lực? Ngay cả Linh Hồn Chi Lực cũng yếu đến đáng thương. Dung Chiêu cũng phát hiện sức mạnh trong cơ thể yếu đi không ít, dưới tình huống hắn hoàn toàn không phát giác ra, sức mạnh đã bị áp chế? Nhìn linh thú đang lao nhanh đến, Vu Hoan cũng bất chấp là nguyên nhân gì, túm lấy Dung Chiêu chạy về phía bên kia. Chỉ có thể dựa vào thể lực của bản thân, Vu Hoan vừa mới chạy được một đoạn đã không ổn. Dung Chiêu cũng không tốt hơn là bao, thân thể của hắn vỗn dĩ dựa vào thần lực để chống đỡ, thần lực yếu đi, thân thể hắn cũng có chút chịu đựng không nổi. Hai người chạy trốn cực kỳ chật vật, phía sau linh thú lại đuổi theo vô cùng vui vẻ, giống như không thể đuổi được hai người thì thề sẽ không bỏ qua. "Dung Chiêu... ta chạy hết nổi rồi, ngươi mau nghĩ cách đi!" Đây đại khái là thời điểm chật vật nhất của Vu Hoan từ khi làm con người. Dung Chiêu đỡ Vu Hoan, đặt nàng đến nơi cao nhất, hơi thở hỗn loạn phun ra khí lạnh, ánh mắt buông xuống nhìn linh thú đang leo lên kia. "Hy vọng đi!" "Hả?" Vu Hoan quái dị nhìn Dung Chiêu, hy vọng cái gì? Dung Chiêu trầm mặc, nghiêm túc nói: "Kỳ tích." "Kỳ... tích..." Con mẹ nó, ngươi xác định ngươi không chơi ta đúng không? Đây hoàn toàn chính là đang chờ chết đó! Khuôn mặt nghiêm túc của Dung Chiêu kia, rất rõ ràng không phải nói giỡn, thần lực trong cơ thể hắn chỉ có thể chống đỡ được thân thể hắn, muốn đối phó với những linh thú đó... là không có khả năng... "Grưuuuuu..." Có mấy con linh thú gầm nhẹ một tiếng, tốc độ leo lên rất nhanh, rất nhanh đã đến gần bọn họ. Vu Hoan co rúm người lại, trong mắt lưu chuyển một tia kiên quyết. Nàng đè tay Dung Chiêu: "Ở đây chờ ta." Nói xong, dẫm lên chỗ vừa rồi, nhanh chóng vọt xuống dưới. Đồng tử của Dung Chiêu co rụt lại, cơ hồ là không hề nghĩ ngợi, cũng đi theo leo xuống. Linh thú nhìn hai người nhảy xuống, trong mắt đều hiện lên tia điên cuồng, càng thêm dốc sức, phía trước phía sau tiếp đón hai người đi đến. Vu Hoan híp mắt, nhắm chuẩn một con linh thú, nhảy một cái, dẫm lên trán một con linh thú. Hàn quanh trong mắt hơi lóe, máu tươi văng khắp nơi, linh thú cảm giác được đau đớn, bén nhọn gầm rú lên. Vu Hoan nhân cơ hội bắt lấy đầu của linh thú, đâm thanh chủy thủ trong tay vào trán linh thú, tay xoay tròn một vòng, một viên tinh thạch trong đầu linh thú vụt ra, rên một tiếng rồi im bặt. Vu Hoan cũng không dừng lại, từ con linh thú đó nhảy đến con linh thú bên cạnh, giơ tay chém xuống, lưu loát giống như đang chém một củ cải trắng vậy. Một đám linh thú tựa như thấy thủ đoạn của Vu Hoan tàn nhẫn, có chút kiêng kị lui về sau. Trong không khí ẩn ẩn lưu chuyển mùi máu tanh, sương đen trong mắt Vu Hoan dần dần quấn quanh đi lên, tốc độ xuống tay càng thêm tàn nhẫn. Dung Chiêu cũng rơi vào vòng vây của linh thú, hắn chỉ có thể dùng thần lực được truyền đến từ Thiên Khuyết Kiếm, quét ngang linh thú. Một khoảng thời gian còn có thể chống đỡ, thời gian dài, thần lực trong cơ thể tiêu hao ngày càng nhiều, Dung Chiêu có thể cảm giác được rõ ràng thân thể của mình tán loạn. Hắn có chút hoảng loạn thu kiếm, hắn không biết sức mạnh của mình một khi dùng hết thì có thể ngay tại không gian này quay về trong Thiên Khuyết Kiếm không. Linh thú thấy Dung Chiêu thu kiếm, lập tức nhào đến. "Vèo..." Thân ảnh nhỏ xinh của Vu Hoan nhảy vào vòng vây, thanh chủy thủ cắm vào trong cổ của một con linh thú gần Dung Chiêu nhất, máu tươi văn khắp nơi, chất lỏng ấm nóng phun đến trên người Dung Chiêu. Mùi máu tươi nồng đậm, làm Dung Chiêu có chút chán ghét nhíu nhíu mày. Hắn hơi hơi ngẩng đầu nhìn thiếu nữ đứng bên cạnh mình. Trên người nàng tản ra lệ khí nồng đậm, chi khí âm u tử vong từ từ lưu chuyển trong không khí, thanh chủy thủ trong tay bị máu tươi nhiễm đỏ, từng giọt từng giọt máu tươi theo thanh chủy thủ nhỏ giọt trên mặt đất, dung nhập vào trong những cục đá nhỏ vụng trên đất. Nhưng trên người nàng lại không hề dính một giọt máu nào. Trong mắt Dung Chiêu xẹt qua một tia lo lắng, duỗi tay nắm Vu Hoan, nhưng khi bàn tay hắn vừa mới chạm vào Vu Hoan, đột nhiên cả người Vu Hoan như mũi tên vọt vào trong đàn linh thú. Linh thú là một loại sinh vật dựa vào trực giác, lúc này bọn chúng cảm giác được nguy hiểm, vô cùng nhất trí quay đầu chạy, có con thậm chí còn trực tiếp lăn xuống, rơi xuống chóng mặt hoa mắt, lung lay đứng lên, nhanh chân chạy mất.