Edit: Nại Nại (Đọc truyện ở Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.) ___ "Không cần." Dung Chiêu hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi. Vu Hoan ôm điểm tâm, vẻ mặt không thể hiểu được. Sau một lúc lâu, nàng quay dầu nhìn Thiên Khuyết Kiếm, hoang mang hỏi: "Kiếm Linh nhà ngươi sao vậy? Uống lộn thuốc?" Thiên Khuyết Kiếm: "..." Cái gì mà người của nó? Người của nó không có cái loại thấy sắc quên nghĩa, tên Kiếm Linh ngay cả bản thể của mình cũng quên mất rồi như thế này. Người dân Thanh Phong Thành bởi vì sự tồn tại của Vu Hoan đang yên bình cũng trở nên không thể bình tĩnh nổi nữa, thế lực khắp nơi ở bên ngoài ngôi nhà của Vu Hoan lang thang, tìm hiểu hư thật. Ngẫu nhiên còn có người không sợ chết chạy vào trong sân, nhưng mà mấy ngày nay không biết Dung Chiêu bị trúng gió gì, chỉ số bạo lực thẳng tấp dâng lên. "A... Đại gia ta sai rồi, ta sai rồi, tha cho ta đi!" Một người nam nhân nửa quỳ trên mặt đất, Dung Chiêu đứng bên cạnh hắn, một chân đạp trên bàn tay của hắn, sắc mặt âm u. Vu Hoan ôm thú nhỏ đứng dưới mái hiên, xem đến vẻ mặt run rẩy, con hàng này tuyệt đối là tâm thần phân liệt biến thái! "Ai phái ngươi tới?" Giọng nói bình tĩnh của Dung Chiêu ở trong sân chậm rãi vang lên, rõ ràng không có lực uy hiếp nào, nhưng dừng ở trong tai người nam nhân kia như là bùa đòi mạng. Hắn liều mạng lắc đầu: "Không có, không có. Là ta tò mò đến nhìn xem đại phản... chiêm ngưỡng dung nhan của Vu Hoan cô nương một chút." Dung Chiêu hừ lạnh một tiếng, dưới chân dùng sức, tức khắc nam nhân kêu rên! Người bên ngoài đang ngồi xổm ở góc tường nghe thế trong lòng run sợ, da đầu tê dại. "Đại ca... này này... Tiểu Thất sẽ không bị..." Nói chuyện là một người cao gầy, mặt đầy lo lắng. Người được gọi là đại ca cũng là vẻ mặt lo lắng, nhìn hai người bên cạnh, giống như đập nồi dìm thuyền hỏi: "Sợ chết sao?" Người cao gầy lắc đầu: "Mạng của đệ là do Tiểu Cửu cho, hiện tại Tiểu Cửu bị đại ma đầu bắt lấy, lên núi đao xuống biển lửa đệ cũng muốn cứu muội ấy ra." Người nọ đứng kế bên cũng kiên định gật đầu, Tiểu Cửu đối với bọn họ đều có ân, bọn họ không thể trơ mắt nhìn Tiểu Cửu bị đại ma đầu tra tấn. "Được." Đại ca vỗ vỗ đầu vai hai huynh đệ nhà mình: "Vọt vào đi, nhất định phải cứu Tiểu Cửu." Ba người ăn ý liếc nhau, đồng thời hít sâu, thủ thế trực tiếp nhảy vào trong sân. Dung Chiêu nhìn ba người đột nhiên xuất hiện, híp mắt lại, một cước đá văng người dưới chân, lạnh lẽo nói: "Tìm chết." Người nọ bên chân Dung Chiêu nhìn thấy huynh đệ nhà hắn, đáy lòng thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại bị ngữ khí không có cảm xúc của Dung Chiêu dọa đến, trực tiếp hôn mê bất tỉnh. Các huynh đệ, tự cầu phúc, tiểu đệ ta đi trước một bước, nam nhân này thật là đáng sợ. Vu Hoan thật sự nhìn không nổi nữa, đang muốn đi ra ngoài, cửa phòng Khuyết Cửu lại bị mở ra. Khuyết Cửu dựa vào khung cửa, sắc mặt tái nhợt, trên trán đều là mồ hôi lạnh, Vu Hoan nhíu nhíu mày: "Sao ngươi lại ra đây?" Không biết thân thể của mình rất kém cỏi, không thích hợp cho việc di chuyển sao? "Tiểu Cửu!"Ba người bên kia vừa nhảy vào đồng thời hô to, trực tiếp vọt đến trước mặt Khuyết Cửu, đỡ lấy nàng ta. Dung Chiêu đứng tại chỗ không nhúc nhích, ánh mắt quét qua trên người Khuyết Cửu một vòng, sau đó xoay người đi vào phòng bếp... Ấn đường Vu Hoan nhảy nhảy, rất muốn túm Dung Chiêu rống to, mẹ nó mấy ngày nay ngươi quậy cái gì? "Tiểu Cửu, có phải đại ma đầu này biến muội thành như vậy không?" Người cao gầy lòng đầy căm phẩn chỉ vào Vu Hoan, lửa giận bừng bừng. "Đúng vậy, chính là ta. Ngươi còn muốn đánh ta sao?" Vu Hoan khiêu khích nhìn nam nhân cao gầy, vẻ mặt thiếu đánh trào phúng nói. Trong lòng Khuyết Cửu bất đắc dĩ, nhanh chóng giữ chặt nam nhân cao gầy đang muốn xông đến đánh người, trước không nói Vu Hoan biến nàng thành như vậy, nếu hắn đi lên đánh người ta, cũng phải đánh lại người ta mới được chứ! "Tiểu Cửu, muội lôi kéo huynh làm cái gì? Ma đầu này hại muội thành như vậy, huynh giúp muội báo thù, muội buông tay ra." Nam nhân cao gầy nếu không phải sợ bản thân hắn đẩy Khuyết Cửu sẽ làm Khuyết Cửu bị thương, làm gì hắn còn ở đây nói lời vô nghĩa với nàng ta. Khuyết Cửu hít sâu, vội vàng nói: "Chuyện không liên quan đến Vu Hoan cô nương, là Vu Hoan cô nương đã cứu muội." Ba người trợn tròn mắt, cứng đờ nói: "Tiểu Cửu, có phải muội bị nàng ta uy hiếp hay không? Muội đừng sợ, bọn huynh đều ở đây, cho dù chết cũng cứu muội đi ra ngoài." "Aiyo, có khả năng là các ngươi đều phải chết ở đây nha!" Vu Hoan tiếp tục khí định thần nhàn chen vào nói. Khuyết Cửu mệt tim, bà cô tiểu tổ tông, có thể đừng quậy nữa được không? Ngươi rất muốn để người khác hiểu lầm mình là đại ma đầu không chuyện ác nào là không làm sao? Mắt thấy ba người bên người mình muốn tức giận, Khuyết Cửu chịu đựng đau đớn trên người, một tay túm một người, còn dùng thân thể ngăn lại một người nữa, nói với Vu Hoan cơ hồ là ngữ khí khẩn cầu: "Vu Hoan cô nương, có thể từ từ nói chuyện không? Bọn họ không phải là người xấu." "Nhưng ta là người xấu nha!" Vu Hoan hoàn toàn không cảm kích. Khuyết Cửu một hơi thiếu chút nữa không thở nổi, bắt lấy tay áo màu đỏ của người bình thường ngọt cứng đều không ăn: "Vu Hoan cô nương!" Vu Hoan bĩu môi: "Vào đi thôi!" Khuyết Cửu thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng nghiêm túc nói với ba người kia: "Vu Hoan cô nương thật sự không phải người xấu, các huynh tin ta đi!" "Nhưng mà nàng ta..." Thái độ ác liệt như vậy, còn nói không phải người xấu, ai tin chứ? Khuyết Cửu thật mệt tim, trấn an được Vu Hoan còn phải trấn an mấy người này, nàng chỉ muốn an tĩnh dưỡng thương, sao lại khó như vậy chứ? Khuyết Cửu nhiều lần đảm bảo là Vu Hoan cứu nàng, tuy rằng ba người tin Khuyết Cửu sẽ không lừa bọn họ, nhưng vẫn dùng ánh mắt hoài nghi quét Vu Hoan một vòng. Thấy thế nào... Đều không giống như là người sẽ cứu người! Đây chính là đại ma đầu đó! Nàng làm gì có lòng tốt như vậy? Nhất định có âm mưu. Ba người tự bổ não các loại phiên bản khác nhau, vô cùng đề phòng Vu Hoan, trên mặt viết mấy chữ: "mặc kệ ngươi có âm mưu gì, bọn ta đều sẽ không để ngươi thực hiện được", "muốn làm hại Tiểu Cửu, trước hết dẫm lên thi thể của ta đã." vân vân mây mây. Vu Hoan cao lãnh ha hả hai tiếng, lắc mông tiến vào phòng, một đám ngu xuẩn, nàng muốn giết chết bọn họ, còn theo chân bọn họ vô nghĩa sao? Khuyết Cửu thở dài, nhìn về Tiểu Thất còn đang hôn mê trong sân: "Đại ca, phiền huynh mang Tiểu Thất vào nhà nha." Bây giờ đại ca mới nhớ đến Tiểu Thất nhà hắn còn đang nằm trên đất. Mấy người ở trong phòng đều tự tìm vị trí đứng yên, trên mặt đều là phòng bị nhìn chằm chằm người đang ngồi trên ghế không hề có hình tượng Vu Hoan. Khuyết Cửu là người bệnh, đương nhiên ở trên giường, nàng dựa vào đầu giường: "Vu Hoan cô nương, ta giới thiệu với ngươi một chút..." "Không cần, ta không có hứng thú." Ngay cả mí mắt cũng chưa nâng lên đã trực tiếp cắt ngang lời nói của Khuyết Cửu. Thật ra thì Khuyết Cửu cũng không để ý lắm, nhưng mà mấy vị huynh đệ kia lại không được bình tĩnh. Đại ca: "Tiểu Cửu nhà ta đang nói chuyện đàng hoàng với ngươi, ngươi kiêu ngạo như vậy làm gì, không ai dạy ngươi lễ phép sao?" Vu Hoan cười khẽ, liếc xéo lão đại ca một cái, châm chọc nói: "Thật đúng là không có." Ba huynh đệ: "..." Không có cách nào hàn huyên được! Khuyết Cửu vội phất tay ý bảo ba người đừng nói chuyện: "Bọn họ đều là huynh đệ kết bái của ta, đây là đại ca Hoắc Đạt, đây là tiểu tứ Triển Bằng, người gầy gầy cao cao kia chính là tiểu bát Ngụy Nhiên, bên kia là tiểu thất Đoạn Vũ." "Chẳng lẽ các ngươi có chính người huynh đệ kết bái?" Vu Hoan đột ngột chen vào hỏi. Sắc mặt Khuyết Cửu đổi đổi, còn ba người kia thì trầm mặt xuống, trên mặt các loại cảm xúc phức tạp đan xen nhau. "Ừ." Cuối cùng Khuyết Cửu gật đầu: "Nhưng chẳng qua bọn họ đều đã chết."