Edit: Nại Nại (Đọc truyện ở Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.) ___ Kỳ Tiễn có thể cảm nhận được sức mạnh trên người mình đang không ngừng tăng lên, sức mạnh cường đại chậm rãi hội tụ trong cơ thể hắn, các giác quan cũng so với lúc trước càng rõ ràng hơn. Hơi thở cường hãn từ trên người hắn quét ngang mà ra, người xung quanh đều bị đánh bay ngã trái ngã phải. "Ha ha ha ha ha... đây là sức mạnh của Thánh Chủ." Kỳ Tiễn nhìn đôi tay của mình, trước mắt mừng như điên. Thánh Chủ! Trên đại lục Huyễn Nguyệt, biết tên cũng chỉ có ba người. Hắn cũng không tin, hiện giờ thân là Thánh Chủ, còn đánh không lại tiểu nha đầu này sao? Vu Hoan nắm chặt Thiên Khuyết Kiếm, cánh môi nhẹ nhấp. Thánh Chủ... Thật đúng là có chút khó giải quyết. Phải biết rằng Bán Thánh với Thánh Chủ khác biệt rất lớn, người trước giống như một đứa trẻ mới chào đời thậm chí còn chưa thể tự bảo vệ mình, người sau lại giống chí tôn cường giả thành danh nhiều năm. "Đừng cậy mạnh, để ta." Giọng nói của Dung Chiêu vang lên trong lòng Vu Hoan. Thân hình Vu Hoan khẽ nhúc nhích, nhưng không có đi xuống, mà vô sỉ nói với Dung Chiêu: "Chúng ta cùng nhau lên." Dung Chiêu im lặng, đặt Khuyết Cửu xuống bên cạnh, ôm thú nhỏ vào trong người nàng, giọng nói lạnh lùng: "Nhìn nàng ta." Thú nhỏ ngao ngô một tiếng, nhảy nhảy, đi vòng quanh Khuyết Cửu, cái đuôi ngắn ngủn, lông xù xù lắc qua lắc lại. Vu Hoan cùng Dung Chiêu nói chuyện đương nhiên Kỳ Tiễn không biết, nhưng mà nhìn thấy Dung Chiêu phi thân đến bên cạnh Vu Hoan, thái độ không cần nói cũng biết. Sắc mặt của Kỳ Tiễn lập tức đen lại: "Các ngươi đây là muốn hai đánh một?" Vu Hoan nhướng mày, không biết xấu hổ nói: "Hai đánh một thì làm sao? Nếu không phải hiện tại bên người ta không có ai, ta càng muốn tập thể đánh ngươi!" Nghe giọng điệu kiêu ngạo vô sỉ này, quả thật không thể nhịn! Hai đánh một hắn sẽ sợ à? Bây giờ hắn là Thánh Chủ! Bóp chết hai con châu chấu không biết trời cao đất dày này không phải dễ như trở bàn tay sao? Kỳ Tiễn nghĩ đến điều đó, cũng mặc kệ bọn họ có bao nhiêu người, bàn tay nhẹ nâng, phát ra ánh sáng tím nhàn nhạt của linh lực như nước sông cuồn cuộn, tập trung trước người hắn, mênh mông mãnh liệt hướng về phía Vu Hoan cùng Dung Chiêu. Thân ảnh của Vu Hoan nhảy lên, kéo ra một đường kim quang tàn ảnh. Dung Chiêu đứng ở nơi đó vẫn không nhúc nhích, linh lực tùy ý quét đến. "Phanh..." "Ầm..." Kỳ Tiễn kịp thời lấy binh khí của mình ra, chặn lại mũi kiếm trên đỉnh đầu. Trong mắt hắn tràn đầy chấn động, sao Vu Hoan có thể đột phá linh lực của hắn, lặng yên không một tiếng động đến bên trên hắn? Vu Hoan âm trầm nhếch miệng cười nhìn Kỳ Tiễn: "Phản ứng nhanh thật nha." Sau đó nhẹ buông tay, cười cười biến mất trước mặt Kỳ Tiễn. Phía sau lưng chợt phát lạnh, vũ khí sắc bén cắt qua không khí kéo theo tiếng rít gào theo sát đến, trong lòng đột nhiên dâng lên một trận khủng hoảng, nhanh chóng bay sang bên cạnh. Lưỡi kiếm ánh vàng xẹt qua mặt sườn hắn, Vu Hoan xoay người đứng yên, mắt nhìn vết máu trên thân Thiên Khuyết Kiếm, chậc chậc hai tiếng, có chút tiếc hận nói: "Thiếu chút nữa." Bị trêu chọc như thế, trong cơn giận dữ, Kỳ Tiễn sát khí tiến đến: "Tìm chết!" Sức mạnh của Thánh Chủ bùng phát mà ra, linh lực màu tím nhạt ngưng tụ thành lão hổ hư ảnh, xa xa nhìn, rất sống động. "Đi!" Kỳ Tiễn quát lạnh một tiếng, hư ảnh như có linh trí, gầm rú vụt về phía Vu Hoan. Hóa linh từ linh lực, là kỹ năng cấp bậc Thánh Chủ trở lên mới có thể sử dụng. Sức mạnh của hư ảnh so với tưởng tượng của Vu Hoan lợi hại hơn nhiều, nó hoàn toàn cậy mạnh công kích, tuy rằng Vu Hoan dựa vào linh hoạt của bản thân tránh thoát vài lần, nhưng bên cạnh lại có Kỳ Tiễn như hổ rình mồi. Hai người nhìn nhau nhìn qua rất lâu, kỳ thật cũng chỉ trong nháy mắt, Dung Chiêu từ bên kia đạp trên không trung tiến đến, thay Vu Hoan ngăn cản Kỳ Tiễn. Bây giờ Vu Hoan mới thở phào nhẹ nhõm, phải đối phó với hư ảnh này, còn phải đối phó Kỳ Tiễn, thật sự có chút thử thách năng lực phản ứng của nàng. Hư ảnh không thể phát ra âm thanh, nhưng động tác của nó so với linh thú bình thường cũng không có khác nhau là mấy, sẽ phẫn nộ, sẽ táo bạo. Vài lần không đâm được Vu Hoan, hư ảnh có vẻ có hơi thiếu kiên nhẫn, thân thể đột nhiên cong lên, dồn lực, như mũi tên Ly Huyễn, vèo một cái bắn về phía Vu Hoan. Vu Hoan cả kinh, dùng Thiên Khuyết Kiếm che chắn, không nghĩ rằng hư ảnh dùng toàn bộ sức mạnh lao vào mình. Khi tiếp xúc đến Thiên Khuyết Kiếm, hư ảnh liền phịch một tiếng nổ tung. Nháy mắt Vu Hoan bị bao phủ ở trong mảnh ánh sáng tím nhàn nhạt, bên tai ong ong ù ù. "Vu Hoan!" Dung Chiêu dùng một chưởng đánh bay Kỳ Tiễn, lao về phía Vu Hoan đang bị ánh sáng tím nhàn nhạt bao quanh. Kỳ Tiễn che lại ngực, ở phía sau ngửa mặt lên trời điên cuồng cười: "Ha ha ha, nó chết chắc rồi!" Hư ảnh tự bạo sức mạnh tuy rằng không bằng chủ thể tự bạo, nhưng mà sức mạnh kia người bình thường cũng khó mà chịu nổi! Ánh sáng tím nhàn nhạt nổi trong không trung rất lâu, không có ý tiêu tan. Dung Chiêu muốn bước vào trong ánh sáng tím đó, nhưng mà xung quanh ánh sáng tím như chắn một bức tường trong suốt, ngăn cách hắn ở bên ngoài. Lòng Dung Chiêu hoảng loạn, hắn đột nhiên sợ Vu Hoan xảy ra chuyện. Sợ... Đây là cảm xúc gì? Đáy mắt Dung Chiêu chợt lóe qua tia mê mang, một giây sau lai bị sự lo lắng thay thế. Vu Hoan bị vây trong ánh sáng tím ngẩn người, không có đau đớn trong tưởng tượng, cũng không có bị đánh bật, giống như không xảy ra chuyện gì cả... Khóe miệng Vu Hoan giật giật, từ từ rũ mắt, nhìn ánh sáng thăng cấp bên chân chậm rãi xuất hiện. Đây là tự bạo thăng cấp? Lòng Vu Hoan tràn đầy phiền muộn, mọe nó cái dạng thăng cấp này... Nói ra thật là đáng xấu hổ! Khi ánh sáng thăng cấp tăng lên, Vu Hoan liền cảm nhận được một sức mạnh đang không ngừng đả thông kinh mạch, toàn thân một trận thư giản thoải mái, sức mạnh từ áng sáng thăng cấp toàn toàn đi vào trong cơ thể, cho đến đến khi ánh sáng thăng cấp hoàn toàn biến mất. Vu Hoan sờ sờ khuôn mặt, Thiên Tôn sơ cấp... Vậy mà nhảy tận hai cấp? Vu Hoan vội vàng kiểm tra Linh Hồn Chi Lực, so với lúc trước, có thể thuyên chuyển sức mạnh càng trôi chảy hơn. Chẳng lẽ thân thể cần thăng cấp mới có thể sử dụng càng nhiều Linh Hồn Chi Lực? Vu Hoan trầm mặc, giả thiết hố người! Nàng thử phóng Linh Hồn Chi Lực ra ngoài cơ thể, Linh Hồn Chi Lực lưu động ở trong không khí một chút, mới từ từ biến mất. Quả nhiên... Dung Chiêu... tên hổn đản kia!!! Vu Hoan nghiến răng nghiến lợi lại hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà Dung Chiêu một lần rồi mới chậm rì rì từ trong ánh sáng tím nhàn nhạt bay ra ngoài. Còn chưa thấy rõ tình huống bên ngoài ra làm sao, đã bị người ta đến ôm vào trong lòng, hơi thở mát lạnh như thủy triều hướng về phía mình, hô hấp Dung Chiêu có chút hỗn loạn vang ở bên tai nàng. Vu Hoan nhíu nhíu mày, bất mãn đẩy Dung Chiêu ra: "Làm gì? Trình diễn sinh tử tuyệt luyến hả?" Cảm xúc của Dung Chiêu vừa mới ấp ủ dâng lên, răng rắc răng rắc tan thành mây khói, hắn bình tĩnh buông Vu Hoan ra, dáng vẻ vừa rồi cái gì cũng không hề phát sinh. Trong mắt Vu Hoan hiện lên tia sắc ám, kéo ra khoảng cách với Dung Chiêu, trên mặt lập tức thay thành nụ cười ma mị, giống như khoe khoan nói: "Dung Chiêu, ngươi xem, ta thăng cấp!" Dung Chiêu lạnh nhạt nhìn Vu Hoan, hơi thở trên người nàng đúng thật không phải Huyền trung cấp... Thiên Tôn sơ cấp? Tấn hai cấp? "Hai cấp?" "Đúng vậy, chắc là ngoài ý muốn!" Vẻ mặt Vu Hoan đắc ý: "Hơn nữa Linh Hồn Chi Lực cũng có thể rời khỏi cơ thể ta." Tuy rằng chỉ có thể kiên trì được một tí. Nhưng chỉ có trên quỷ thân lúc trước của nàng mới tốt! Đáy mắt Dung Chiêu hiện lên tia kinh ngạc, nhưng Vu Hoan không chú ý nhìn hắn nên không có phát hiện.