Qủy y vương phi
Chương 12 : Âm mưu thật mạnh
Người mang mặt nạ ẩn bên trong cây cối nhìn Phượng Quyết Dạ trên mặt không chút nào che lấp thần sắc lo lắng, hận ý trong lòng càng thêm sâu sắc. Trước kia, biểu tình như vậy chỉ xuất hiện khi thời điểm có “nàng”, nhưng hiện tại, cũng là vì một nữ nhân khác, quay đầu, nhìn về phía Thiên Tầm không một tiếng động nằm trong lòng Phượng Quyết Dạ, một chút ý cười hiện lên trên mặt.
Nàng nói qua, chỉ cần là nữ nhân của Phượng Quyết Dạ đều sẽ không có kết cục tốt.
“Vũ Thiên Tầm?!” Thiên hạ trong lòng mặc cho hắn la lên như thế nào cũng đều không có phản ứng, đem Thiên Tầm ôm lấy, một khắc nâng thân nàng lên mới chú ý tới tử thi trên ngọn cây, chỉ liếc mắt một cái, liền biết người nọ là ai, không có thời gian suy nghĩ nhiều, liền ôm Thiên Tầm vội vàng rời đi.
Từ trên cây, người mag mặt nạ trong tức giận bốc lên, hét lớn một tiếng một chưởng đáng trúng cây phong thụ một bên, đại thụ không tiếng trả lời mà đoạn.
Trong mắt hắn, hiện tại chỉ có nữ nhân cùng “nàng” giống nhau, ngay cả sủng thiếp chết thảm cũng bỏ mặt, quả thực tuyệt tình.
Hạnh phúc phải không? Một khắc khi hắn phản bội “nàng” liền không chiến được cái gọi là hạnh phúc.
Ha ha ha – Lờn tiếng cười lớn, biến mất trong rừng cây phong, chỉ để lại một khối thi thể cô độc
——
Gắt gao đem Thiên Tầm nah65p vào trong lòng, tâm Phượng Quyết Dạ đau như bị ai xé rách.
Trước kia rõ ràng chính mắt nhìn thấy Sơ nhi chết đi, chính mình vì không bảo vệ tốt nữ nhân mình âu yếm mới làm cho Sơ nhi rời hắn mà đi, hiện tại, hắn càng không thể lại để Vũ Thiên Tầm rời hắn mà đi, mặc kệ nàng là thế thận của Sơ nhi cũng vậy, là Vương phi của hắn cũng thế, hắn đều không cần.
“Vũ Thiên Tầm, ngươi tỉnh lại cho bổn vương, Vũ Thiên Tầm!!!” Vì sao nhìn nàng vô tức như vậy, tâm hắn lại đau, làm như có trăm ngàn con dao nhỏ xuyên qua.
Chẳng lẽ vì dung mạo nàng cùng Sơ nhi giống nhau sao?
“Vương gia? Huyền tỷ tỷ, ta không có nhằm lầm, người nam nhân vừa mới chạy qua là Vương gia sao?” Làm sao có thể, thất hồn như vậy, còn có nữ nhân hắn ôm trong lòng là ai “Huyền tỷ tỷ, ngươi có nhìn thấy không? Nữ nhân Vương gia ôm trong lòng” “Là tân Vương phi.” Nàng như thế nào kh6ong nhìn thấy, nhưng thấy thì thế nào, thản nhiên mở miệng, tiếp tục thêu bức trang thêu trong tay.
Vừa nghe đến tân Vương phi, Trọng Hoàn Nhĩ mặt mày liền nhăn nhó “Chính nàng sao không đi? Hẳn là làm cho Vương gia ôm nàng, chẳng lẽ không có chân sao? Hay là người thọt không đi được” Nữ nhân một khi ghen tị trong lời nói ra đều khó nghe.
Vương gia chưa bao giờ sủng qua các nàng như vậy, vương phi mới đến này cư nhiên không thể thống làm cho phu quân ôm.
Cười nhạo một tiếng, bởi vì Trọng Hoàn Nhĩ ngốc, tài nữ lúc trước nổi danh khắp thiên hạ lại trở nên ngu ngốc như vậy “Ngươi không phát hiện ra tân vương phi hai mắt nhắm nghiền hay sao? Lại nhìn Vương gia vẻ mặt sốt ruột cũng biết nàng bị thương.”
Chậm rãi uống xong một ngụm nước trà, Mạc Ngôn tao nhã đứng dậy “Hoàn Nhĩ tỷ tỷ, Huyền tỷ tỷ, chúng ta cũng nên đi xem tân cương phi đêén tột cùng là làm sao đi, hôm nay chúng ta cũng phải đến bái kiến Vương phi, hiện tại Vương phi thân thể không khỏe, chúng ta càng tự mình đi xem a, miễn cho Vương phi khi tỉnh lại muốn trách phạt chúng ta không theo quy củ.” (ặc ặc, con mục chết bầm, ta bâm mi bâm mi ra cho chết, còn dám giả nhân giả nghĩa)
Đem mặt hướng làn váy sửa chỉnh tề, ở nha đầu nâng hạ cười rời đi.
Lời nói Mạc Ngôn chính là ý trong lòng Trọng Hoàn Nhĩ, nàng hiện tại khẩn cấp muốn nhìn xem tân vương phi đến tột cùng là có bộ dáng ra sao “Huyền tỷ tỷ, ngươi cũng đừng thêu, chúng ta mau đi xem đi.” Thúc giục Huyền Mễ không vội không chậm hạ châm, thật không ngờ nàng còn im lặng như vậy.
“Các ngươi đi trước đi, chờ Thanh Lãnh lại đây, ta cùng nàng sẽ qua.” Như cũ không có ngẩn đầu, sợi tóc tinh tế rơi trên cẩm thạch, tinh tế ôn nhu.
Nhìn Thiên Tầm nằm trên giường hô hấp vững vàng, mạch tượng bình thường, Phượng Quyết Dạ đứng một bên trên mặt trầm tĩnh nhìn không ra nữa điểm biểu tình gì, trong phòng, một loại không khí quỷ dị đang dần dần hình thành làm cho mọi người trong phòng đều cảm thấy khó thở.
Trên giường Thiên Tầm ngủ rất say, làm cho người ta nhìn không ra nàng kỳ thật sớm đã lâm vào hôn mê.
“Phó tướng, dẫn người đi vào rừng phong đem thi thể Thần Hi an táng.” Tuy rằng bộ mặt sớm đã bị hủy, hai mắt đã bị lấy đi, nhưng là hắn vẫn nhận ra nàng, là Thần Hi, lạnh lùng mở miệng không có một tia ấm áp.
Có người cư nhiêm dám ở trong vương phủ giết người, vô luận là như thế nào, hắn nhất định sẽ điều ra rõ ràng.
”Thuộc hạ lĩnh mệnh.” Mang theo vài người, phó tướng hướng rừng phong đi đến.
Nhìn Thiên Tàm trên giường, Phượng Quyết Dạ suy nghĩ phức tạp, vừa rồi, hắn giống như cảm giác được tâm chính mình đau đớn giống lúc trước khi Sơ nhi rời đi, nữ nhân này, chẳng lẽ ở trong lòng chính mình đã ngang hàng Sơ nhi sao?
Không, không phải, chính là bởi vì dung mạo của nàng, làm cho hắn thấy Sơ nhi mà thôi.
Trong lòng hắn chỉ có Sơ nhi —-
“Vương gia.” Nha đầu thông báo đánh gãy suy nghĩ Phượng Quyết Dạ.
“Vương gia, vài vị phu nhân lại đây muốn thăm Vương phi, hiện tại đang ở bên ngoài đợi.”
ý cười nổi tại khóe môi, sủng thiếp này của hắn thật khẩn cấp a “Làm cho các nàng vào đi.” Vung tay lên, khoanh tay đứng thẳng, hắn, lại trở thành chiến thần ngoan tuyệt không tình.
Trong phòng, không một tiếng động, bọn nha đầu đều ngừng thở đứng ở mép giường, khi thì vụng trộm ngẩn đầu liếc mắt nhìn Phượng Quyết Dạ một cái, thấy hắn nhếch đôi môi, trên mặt hạ nhân lại cúi thấp đầu một bên không dám ra tiếng.
Ngoài phòng, Mạc Ngôn dẫn theo làn váy tiến vào nội thất, tao nhã lượn lờ không nói nên lời.
Một trận gió thoảng theo phía sau nàng phất qua, dây kết u phong trên làn váy hồng nhạt đang nhộn nhạo, nhảy đến giau74 không trung lại nhẹ nhàng hạ xuống, làm như con bướm bình thường xinh đẹp.
Phía sau Mạc Ngôn là Trọng Hoàn Nhĩ, chỉ thấy nàng thân dài quá cổ, không ngừng hướng tới trong phòng nhìn chung quanh, muốn liếc mắt một cái nhìn xem người trên giường là bộ dáng gì.
“Vương gia, Ngôn nhi cấp vương gia thỉnh an, Vương gia cát tường” Tiếng nói thanh linh theo khóe miệng tràn ra lọt vào không trung giống như chim hoàng anh bình thường dễ nghe.
Cúi thấp thân hình trong suốt, Mạc Ngôn một bộ dáng khiến người ta đa lòng.
“Hoàn Nhĩ bái kiến Vương gia, Vương gia cát tường.” Tâm không cam lòng tình không muốn Trọng Hoàn Nhĩ vẻ mặt ẩn nhẫn.
Đi đến trước mặt hai người, Phượng Quyết Dạ trong mắt xẹt qua một chút ý cười nghiềm ngẫm.
Thân thủ đem hai người nâng dậy, trên mặt là làm cho người ta nhìn không ra, nhìn hai người, Phượng Quyết Dạ vẫn chưa nói chuyện, nhưng Trọng Hoàn Nhĩ nóng vội nhịn không được đã mở miệng.
“Vương gia, nằm trên giường là tân vương phi sao? Vương phi nàng làm sao vậy?” Vẫn không nhúc nhích, cũng đã dường như chết.
Không giống Trọng Hoàn Nhĩ, Mạc Ngôn tinh té quan sát Thiên Tầm.
Sắc mặt hồng nhuận không giống bình thường, chỉ cảm thấy trên mặt huyết sắc không giống bình thường, phía dưới mi cốt ẩn ẩn lộ ra hồng sắc, khóe mắt có thể nhìn thấy tơ máu, buông đôi mắt xuống trong lòng tinh tế nghĩ, tân vương phi này, không phải tầm thường.
“Ngôn nhi, ngươi không phải hiểu được một ít y thuật sao? Thay bổn vương nhìn một cái xem tân vương phi làm sao vậy?” tiếng nói thanh lãnh bên trong lộ ra âm sắc làm cho người ta sợ hãi, liếc mắt một cái nhìn Thiên Tầm đang nằm trên giường không nói gì, chính là đi đến cây tử đàn bên cạnh bàn ngồi xuống, bưng lên nước trà bọn nha đầu mang đến uống.
Dẹp bỏ suy nghĩ, thong thả bước đến bên giường Thiên Tầm, tinh tế đánh giá.
Da thịt lộ ra hồng nhuận không quá tầm thường, làm da non mịn ẩn ẩn có thể thấy một ít đốt nhỏ màu đỏ, nhan sác mặc dù không rõ lắm nhưng là cấp làn da trắng nõn này sấn cũng thực đột ngột.
Dem nhiệt khí từ trong chén thổi đi, chậm rãi nhìn đôi mi thanh tú của Mạc Ngôn bị trói chặt.
Trọng Hoàn Nhĩ bên cạnh cùng là thông minh, cười hề hề tiêu sái đi đến phía sau Phượng Quyết Dạ, bàn tay trắng nõn, vì hắn kìm bả vai.
“Vương gia, vừa rồi Hoàn Nhĩ có học một bộ thả lỏng tnh cốt, có thể khiến cho người ta thả lỏng từng cơ bắp, Vương gia, mấy ngày nay Vương gia cũng đã mệt nhọc rồi, để Hoàn Nhĩ giúp người mát xa thả lỏng.” Một trận mùi hoa đào trên người nàng truyền đến, nuốt một ngụm trà xanh, Phượng Quyết Dạ cũng chưa nói cái gì, chính là nhắm mắt hưởng sủng thiếp ôn nhu.
Cúi đầu nhìn Phượng Quyế Dạ vẻ mặt thả lỏng, Trọng Hoàn Nhĩ trong mắt hiện lên một tia đắc ý cười, Vương gia vẫn là thích nàng.
Trên tay càng thêm ra sức ấn.
Nẩng cổ tay Thiên Tầm lên, tinh tế chuẩn trị, Mạc Ngôn tuy rằng không phải là danh y nhưng là đối với ý lý nàng cũng biết được vài phần, một ít bệnh trạng nàng vẫn là có thể tự ứng phó.
Chính là tân vương phi này, trên mặt chính là bệnh thủy đậu, nhưng là cũng không phải bệnh thủy đậu, như là phong chuẩn nhưng là cũng không có dấu hiệu của phong chuẩn, này, thật sự là gây khó khăn cho nàng.
“Vương phi trên mặt là tương tư bệnh” Ngoài cửa, một đạo tiếng nói thanh nãh vang lên, giải trừ nghi vấn của Mạc Ngôn.
Ngẩng đầu, chỉ thấy Huyền Mễ cùng Thanh Lãnh từ bênh ngoài đi đến.
Huyền Mễ một thân quần áo tráng thuần giống như hoa thủy tiên thanh nhã, Thanh Lnãh lại dẫn nhân.
Ngoài cửa ánh mặt trời phản xạ cường quang chiếu vào trên mặt của nàng, càng làm làn da nàng trở nên trong suốt, ôn nhu như ngọc, mà mắt của nàng, lại ẩn ẩn chi lam như nước biển.
So sánh với nàng, Thanh Lãnh đứng bên cạnh nàng kém cỏi hơn rất nhiều.
Đi vào trong phòng, ánh mắt Thanh Lãnh liền dời đến trên người Thiên Tầm
Trong đôi mắt, là tràn đầy khiếp sợ.
Làm sao có thể, tại sao lại như vậy?!
Tại sao có thể giống đến như vậy?!
Nếu không phải có Huyền Mễ bênh cạnh giúp đỡ, nàng chỉ sợ sớm đã ngất đi.
Tân vương phi này, cùng tỷ tỷ quả thực chính là giống nhau như đúc, trên đời này, cư như sẽ có hai người giống nhau như thế.
Thấy nàng, giống như là Thanh Sơ tái sinh.
“Lãnh tỷ tỷ, ngươi không sao chứ.” Nhìn Thanh Lnãh vẻ mặt trắng bệch, Mạc Ngôn lên tiếng hỏi.
Cúi đầu, không muốn làm cho người ta nhìn chính bộ dáng chính mình chật vật như vậy, xem liếc mắt một cái thấy Phượng Quyết Dạ vẫn đang nhắm mắt nghỉ ngơi chân thành hạ thấp người.
“Vương gia cát tường.”
Trên khóe miệng hiện lên một chút ý cười lạnh lùng, Phượng Quyết Dạ vẫn chưa lên tiếng, chính là trực tiếp hưởng thụ Trọng Hoàn Nhĩ mát xa.
“Huyền Mễ, tương tư bệnh này là có ý tứ gì.” Nhắm mắt hỏi, ngón tay không chút để ý gõ lên tay vịn ghế dựa.
Tao nhã hạ thấp người, từ từ đứng lên, “Hồi vương gia, tương tư bệnh này kỳ thật là một loại bệnh trạng dị ứng, có người đối với thế gian này nọ tương đối mẫn cảm, sau đụng chạm trên người sẽ nổi một chút hồng chuẩn, Trên mặt Vương phi là tương tư chuẩn, sắc mặt ửng hồng, mi cốt thản nhiên có tơ máu, vừa vặn tương ứng với bệnh trạng của Vương phi, sau nữa khắc tương tư chuẩn này sẽ thối lui, thỉnh Vương gia an tâm.” Xuất ra khăn lụa thay Thiên Tầm đen mồ hôi trên trán lau đi, tinh tế thuyết minh ba65nh trạng của nàng.
Trên mặt tạo nên ý cười hiểu rõ, “Không tểh tin được, nhóm ái phi của bổn vương, người người đều là tài năng a, không chỉ hiểu được thi họa, ngay cả y lý cũng hiểu biết,” Người người đều làm cho hắn xuất hồ ý liêu.
Quay đầu, nhìn về phía Thanh Lnãh đang đứng một bên, sắc mặt như trước trắng bệch dọa người, ngón tay gắt gao nắm chặt khăn khăn nhìn vẻ mặt Thiên Tầm làm cho người ta sinh nghi.
Nhóm ái phi này của hắn, người người đều không tầm thường a —-
Nghĩ, Phượng Quyết Dạ trong lòng ý cười càng ngày càng thâm, trò chơi này, giống như càng ngày càng tốt —
Truyện khác cùng thể loại
61 chương
36 chương