Quỷ Y Sủng Phi

Chương 7 : Thân Thế Của Chỉ Diên

CHƯƠNG 7: THÂN THẾ CỦA CHỈ DIÊN Editor: Luna Huang Ba, ba, ba! Liên tiếp vài tiếng giòn hưởng, nhị phu nhân cấp thiết dùng tay trái của mình lôi kéo tay phải của mình, cả người đều có chút nhưđang nằm mộng, không biết đây là thế nào. “Ai nha, nhị thẩm, ngươi làm sao? Ôô. . . Chỉ Diên biết mình khiến cho người sinh khí, ngươi cũng không cần phải tựđánh bản thân như vậy a? Chỉ Diên biết, nhị thẩm ngươi vẫn luôn xem ta là nữ nhi ruột thịt nữ nhi ruột thịt màđểđối đãi, dưỡng không giáo phụ, phụ thân, nhị thẩm ngươi liền muốn giáo dục Chỉ Diên thật tốt. Nhị thẩm, Chỉ Diên khiến cho ngươi phí tâm rồi, có thể, có thể ngươi thực sự không cần đánh bản thân như vậy nha.” Nhỏ giọng khóc sụt sùi, Thanh Chỉ Diên tiến lên liền muốn kéo tay của nhị phu nhân. Nhị phu nhân mở to hai mắt nhìn Thanh Chỉ Diên nhích lại gần mình, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác khủng hoảng. Tay phải còn đang không ngừng run rẩy, lực độ càng lúc càng lớn. Ba! Nàng lại một cái vỗ vào trên mặt mình. “A. . . Ngươi tảo bả tinh này, nhất định là ngươi giở trò quỷ, nhất định là ngươi. Tiểu tiện nhân, với ngươi con tiện nhân nương kia của ngươi đều là một dạng, đều là sử dụng yêu thuật, đây là yêu thuật. . .” Điên cuồng hét lên, Nhị phu nhân cố sống chết lôi kéo tay phải của mình, xoay người chạy ra ngoài, một hồi cũng không dám ở lâu. Thanh Chỉ Diên đứng vững vàng thân thể, rút tấm lụa ra, xoa xoa nước mắt ở khóe mắt, “Lâm Trân, xem ra, mẫu thân ta chết, ngươi chắc là biết một ít nội tình.” “Tiểu thư, ngươi không sao chứ?” Thủy Duyệt chạy vào, vẻ mặt khẩn trương nhìn Thanh Chỉ Diên. Trong lòng đem Nhị phu nhân mắng gần chết, lão bà tử chết tiệt, cư nhiên dám đâm tiểu thư của bọn họ. Hầu hạ Thanh Chỉ Diên qua nhiều năm như vậy, Thủy Duyệt rất rõ ràng đểý nhất là chuyện gì. Thanh Chỉ Diên làđích nữ dòng chính của trưởng tử Thanh Văn Ngạn của thái sưđương triều, vốn hưởng thụ hàng vạn hàng nghìn sủng ái, vui sướng suốt đời. Chỉ bất quá, không ai nghĩ ra, ngay khi sinh Thanh Chỉ Diên ra chưa đủ mười ngày, Thanh Văn Ngạn cư nhiên cùng một nữ tử trăng hoa tự tử. Mà ngày thứ hai sau khi Thanh Văn Ngạn chết, thê tử của hắn, thân mẫu của Thanh Chỉ Diên Lý Khanh Lan thắt cổ tử sát. Liên tiếp hai ngày, thái sư không có nhi tử cùng con dâu, trong lòng cực kỳ bi thương, tự nhiên liền bỏ quên tôn nữ ruột thịt là Thanh Chỉ Diên. Tang sự vừa qua xong, không biết làđịa phương nào truyền tới tin tức, nói Thanh Chỉ Diên là tảo bả tinh, sinh ra liền khắc phụ khắc mẫu. Tin tức này tuy rằng không chân thật, có thể thời đại này mọi người đều mê tín. Thái sư phu nhân người đầu bạc tiễn người đầu xanh, một bệnh liền không dậy nổi, càng thêm vô tâm đi quản nữ hài tử vừa sinh ra chưa được mấy người liền phụ mẫu chết. Từ nơi này, đương gia của thái sư phủ liền biến thành chi thứ hai, mà Thanh Chỉ Diên tảo bả tinh này càng bị người quên lãng. Thoáng trưởng thành một chút, cũng là bị người khi dễ, thậm chí ngay cả nô tài đều có thể khi dễ nàng. Thủy Duyệt khẽ cắn môi, trong lòng tức giận bất bình. Nhị phu nhân này là nữ nhân lòng dạ hiểm độc, luôn luôn mượn cớđể Thanh Chỉ Diên chùa miểu chép kinh cầu phúc cho thái sư phủ, đuổi xui xẻo. Mỗi lần đi là hết mấy tháng, cũng chỉ có ngày lễ ngày tết mới có thể trở về thái sư phủởít ngày. Thương cảm một tôn nữ ruột thịt chính thống của thái sư, mỗi ngày trôi qua thân phận còn thấp kém hơn cả nô tài. Nghĩ đến bản thân lần đầu tiên nhìn thấy dáng dấp của Thanh Chỉ Diên, trong nháy mắt viền mắt của Thủy Duyệt liền đỏ. Đó là một mùa đông, tuyết trắng bay tán loạn, khí trời cũng giống như bây giờ vậy. Ngay lúc đó Thanh Chỉ Diên, đã * tuổi rồi, nhưng dáng người thấp bé giống như hài tử năm sáu tuổi thôi. Gầy như que củi, so với khất cái xin cơm cũng không khá hơn bao nhiêu. Cả người máu dầm dề, trên đầu bị thủng một chỗ, cả người nằm ngã vào tiểu hậu viện của chùa miểu trong rừng trúc. Ai cũng không dám tưởng tượng đây là tôn nữ ruột thịt của thái sư phủ, nếu như không phải Thanh Chỉ Diên tự nói, nàng thế nào đều không thể tin được. Ngẫm lại, nàng phát hiện mình so với chủ tử của mình cư nhiên còn tốt hơn, chíít không có bị người bị người đánh vỡđầu nha. Thanh Chỉ Diên lên giường, Thủy Duyệt nhanh tay lẹ mắt đưa them cái gối đầu đến lưng nàng. Dựa vào đầu giường, Thanh Chỉ Diên kéo dây đỏ trên cổ, đuôi của sợi dây lo ra một túi phúc nhỏ. Mở sợ dây ra, từ trong túi trong túi phúc nàng móc ra tờ giấy Điệp Thành hình vuông. Mở ra, nguyên lai là một phong thơ. Đây là một phong huyết thư mà mẫu thân Lâm Trân Trân là của nàng viết cho nàng. Chữ viết thất thần, hiển nhiên là viết trong lúc thương cảm. (Luna: Ởđây mình có chút không hiểu. Mẫu thân của Thanh Chỉ Diên là Lý Khanh Lan sau trên này tác giả lại viết là Lâm Trân Trân. Trong khi Lâm Trân Trân là trên của nhị phu nhân. Mình chỉ là Editor không dám tự sửa.) Chỉ Diên ái nữ, khi người đọc được phong thư này, phụ mẫu đã không còn ở bên ngươi. Ngươi nhất định phải sống sót thật tốt. Không nên tin lời của người khác, phụ mẫu đều vô cùng yêu ngươi. Không thể nhìn thấy ngươi trưởng thành, là chuyện khiến chúng ta đau lòng nhất. Đối với chúng ta không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể như vậy. Chỉ Diên, sống thật tốt, thay chúng ta tẫn hiếu! Phần cuối còn lại là yêu phụ mẫu của ngươi, phía dưới là phía dưới là Thanh Văn Ngạn và Lý Khanh Lan kí tên. “Thủy Duyệt, đi điều tra một chút lai lịch của Nhị phu nhân, bao quát cả chuyện của nàng cùng ta nương cùng ta.” Thanh Chỉ Diên thấp giọng phân phó. Thủy Duyệt gật đầu, “Tiểu thư xin yên tâm, nô tỳ nhất định đem nàng tổ tông mười tám đời của đem nàng thăm dò hết thảy.” Thủy Duyệt xúc động thở dài, cũng không phải sao, nếu như không có phong thư này, chỉ sợ tiểu thư nhất định sẽ tưởng phụ mẫu của chính mình vì sỉ. Thương cảm thiên hạ phụ mẫu tâm. “Thủy Duyệt, hôm nay Nhị phu nhân này tới thật đúng lúc, trái lại mở ra một chỗ hổng, vừa lúc từ tay của nàng tra ra. Phụ mẫu rốt cuộc là chết như thế nào, ta nhất định phải tra rõ.” Thanh Chỉ Diên lạnh lùng cười, sớm muộn gì nàng cũng sẽ gỡ bỏ cái người mang mặt nạđó. “Tiểu thư yên tâm, nô tỳ cùng Thủy Vân tỷ nhất định sẽ mang việc tiểu thư giao phó tra rõ ràng. Tiểu thư, ngươi không nên hao tâm tốn sức, ngày hôm nay gió to, rất dễ cảm lạnh. Trước nằm nghỉ ngơi một chút, Nhị phu nhân bên kia có tình huống gì, nô tỳ lập tức sẽ trở lại bẩm báo với ngươi.” “Ừ.” Thân thể của Thanh Chỉ Diên co rụt lại, rụt bên trong chăn. “Phân phó người nhìn Nhị phu nhân, có tin tức liền báo lại.” “Vâng, tiểu thư.” Thủy Duyệt một bên đáp ứng, một bên bước qua thay nàng đắp thêm một cái chăn mỏng. Nhìn hô hấp của Thanh Chỉ Diên từ từ trở lại bình thường, nàng chuyển chậu than đến, quan sát bốn phía một chút, xác định không có gì không ổn, nàng mới đóng cửa, lắc mình chạy ra ngoài. Trong Mai viên, Nhị phu nhân một bên sai người gắt gao lôi kéo cánh tay phải của mình, một bên cao giọng la lên bảo người đi thỉnh lang trung. Được nghe tin tức Thanh Chỉ Linh chạy tới vừa nhìn Nhị phu nhân mặt nhưđầu heo vậy, cả người đều sợ choáng váng. Phục hồi lại tinh thần nàng liền chạy đến, “Nương, ngươi là làm sao?” “Con tiện nhân kia, tiểu tiện nhân kia, ta, ta muốn nàng chết không có chỗ chôn!” Nhị phu nhân lớn tiếng la lên, động đến vết thương gương mặt liền như bị xé ra , đau đến miệng nàng méo đi. “Ai u, ai lại có gan lớn chọc giận nhị phu nhân của chúng ta?” Một giọng nam khinh bạc đột nhiên vang lên bên ngoài viện. —— đề lời nói bên ngoài —— Nhị phu nhân tâm ngữ, không may thôi, thế nào liền khinh thường? Nhất định là suy nghĩ vừa bị con lừa đá rồi. Nữ nhi của mình vừa đảo môi trở lại, nàng lại còn tựđộng đưa tới cửa? Nhị phu nhân ngửa mặt lên trời không nói gì, lão thiên gia a, nếu như ngươi cho ta thêm một cơ hội lựa chọn nữa, ta phát thệ, không bao giờ cùng nha đầu kia thân cận như vậy nữa! Mỗ nữđặc biệt cười vô lương, hướng về phía cách đó không xa phất tay một cái, “Hoan nghênh lần sau trở lại a!” Vào đông buồn chán, ngày khổ sở, không có chuyện gì hay ho, cuộc sống này, thế nào, thế nào cứ mãn nguyện như vậy? PS: Thân môn ủng hộ nhiều hơn hắc, cầu cất dấu, rống rống. . .