Quỷ Y Sủng Phi
Chương 2 : Con Dấu Tại Ngực
CHƯƠNG 2: CON DẤU TẠI NGỰC
Editor: Luna Huang
Nghe hồng y nam tử nói, thanh y nam tử cắn răng, hừ một tiếng, “Không chết được, thế nhưng phải nhịn đau lòng nửa năm. Nữ nhân kia, thật sự là quáđộc, thế này so với lấy mạng của chúng ta còn ác hơn a.”
Hồng y nam tử thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng thì kịch liệt đau xót, khóe miệng liền hét lên một tiếng, “Chân TMD đau nhức a, người nữ nhân này, vẫn là nữ nhân sao? Mẹ nó, ngày hôm nay thật là xui xẻo, nhiệm vụ chưa xong, tổn thất nhiều huynh đệ như vậy, trên ngực còn cắm một châm. Đại ca, chúng ta bây giờ nên làm gì?”
“Còn có thể làm sao? Trở về phục mệnh, đi” Thanh y nam tử che ngực, cắn răng, lôi kéo hồng nghệ nhân đi.
“Đại ca, vậy, vậy bọn họ làm sao bây giờ a?” Hồng y nam tử chỉ chỉđám hắc y nhân nằm đầy đất.
Thanh y nam tử tức giận trừng mắt nhìn đám người áo đen kia, “Phế vật, quản bọn họ làm cái gì? Tự có người tới thu thập, chúng ta đi.”
“Không may a. . .” Hồng y nam tử che ngực, theo thanh y nam tử, lảo đảo nghiêng ngã hướng phía sau trong rừng cây bước.
Mà xe ngựa nhanh chóng cách rời, nữ tửđi vào liền nghe thấy được huyết tinh khí nhàn nhạt. Tuy rằng hắc y nhân đánh xe đã dùng tuyết rửa sạch xe ngựa, huyết tinh khí vẫn không thể hoàn toàn trừ bỏ.
Cau mũi, gương mặt lạnh lùng của nàng đi tới tiểu, ngồi xuống bên người nam tử mang mặt nạ.
Giơ lên nâng cằm nam tử mang mặt nạ lên, nữ tử tức giận: “Thật tốt một chiếc xe ngựa cứ như vậy bị làm hỏng, ta mặc kệ, ngươi nhất định phải thường cho ta.”
Coi như nghĩ tới chuyện tốt gì, nữ tửđột nhiên liền cười cười, tiếng nói thanh thúy dễ nghe trong băng thiên tuyết địa có vẻ phá lệ sáng. Nàng từ bọc nhỏ bên thân lấy ra một con dấu nho nhỏ.
Kéo y phục của nam tử mang mặt nạ ra, ngực trơn bóng vậy, nữ tử hì hì cười, giơ tay lên, đem con dấu đè xuống.
Rụt tay về, ấn ký nho nhỏ hiện ra ở trên ngực nam tử, coi như một con vịt nước, lại giống một con chim, cổ cổ quái quái, không phân rõ rốt cuộc là vật gì.
“Ngươi, nhất định phải đáp ứng ta một việc. Làm dơ xe ngựa của ta, vậy dĩ nhiên lại phải đáp ứng ta một việc.” Cười, nữ tử giơ tay lên lại đem con dấu ấn xuống.
“Giúp ngươi giải quyết phiền phức này rồi.”
“Lãng phí một viên giải độc đan của ta.”
“Tổn thất mười lăm cây châm lông trâu.”
Lẩm lẩm bẩm bẩm, nữ tử vừa cười híp mắt nói, vừa lấy tay không ngừng đem con dấu hướng trong ngực nam tửấn xuống.
Không bao lâu, ngực của nam tửđã bịđầy ấp ấn ký màu xanh. Tinh tế kể ra, chừng mười lăm cái.
Chống cằm, đường nhìn của nữ tử rơi vào mặt nạ trên mặt của nam nhân kia, “Nhìn hay không nhìn đây?” Nàng có chút do dự.
“Nương!” Đột nhiên, một đạo âm thanh trầm thấp truyền đến. Không đợi nàng phản ứng kịp, một đôi cánh tay dài liền duỗi tới, bịch một tiếng, nàng đè bẹp trên người của nam nhân kia.
Nữ tử giơ tay lên một cái, một cây châm lông trâu cực nhỏ bị nàng kẹp ở giữa ngón trỏ và ngón giữa, chỉđợi nam nhân dưới thân cóđộng tác kế tiếp sẽđưa hắn quy thiên.
Thân thể nam tử nóng, giống như hỏa lò vậy, trong khí tiết đại tuyết tản ra ôn độ nóng rực.
Cảm thụđược nhiệt độ như vậy, khóe miệng của nữ tử cong lên, “Trước tiên thu một ít lợi tức.” Bên phải giơ tay lên một cái, kéo chăn, thân thể vừa trợt vào trong áo ngủ bằng gấm. Đang lúc thuận lợi, nàng đem một viên đan dược màu xanh cho vào trong miệng của nam tử kia.
Ôm cánh tay của nam nhân kia, dán đến thân thể trơn mềm. Cảm thụấm áp như vậy, nữ tử nhẹ nhàng cười một tiếng. Trung hàn lãnh tuyết thiên, có một lô hỏa lớn miễn phí, buôn bán như vậy không có lỗ.
“Nương!” Nam tử kia lại nói mớ một tiếng. Song chưởng đem nữ tử từ từôm chặt lại, cằm tựa ở hõm vai nữ tử, cọ cọ, khóe miệng toát ra một tia thỏa mãn. Có mùi vị của nương, thật tốt, thật tốt.
Nữ tử không hài lòng, nắm chặt con dấu trong tay ở ngực của nam tửấn thêm một cái, “Lại dám gọi nương, hừ!”
Bên ngoài hoa tuyết tung bay, trong xe ngựa cũng một mảnh ấm áp. Núp ở trong ngực nam tử nữ tử ngủ rất say, đây cũng là giấc ngủ tốt nhất của nam khi mùa đông bắt đầu.
Lúc trời từ từ sáng, nữ tử tỉnh. Xoay người ngồi xuống. Thỏa mãn duỗi người. Quay đầu nhìn thoáng qua nhìn nam tử mang mặt nạ, nàng giơ tay lên vỗ nhẹ vài cái lên mặt của hắn. “Sau này còn gặp lại, chờ ta đến thu thù lao nga.”
Đạm đạm nhất tiếu, nữ tửđứng dậy xuống xe ngựa, không có mang theo bất kỳ thứ gì từ trên xe ngựa đi ra.
“Tiểu thư, chúng ta nên trở về phủ, trong phủ tất cảđều bận rộn cho người nghị thân.” Hắc y nhân đánh xe bỏđi trang phục dạ hành, nguyên lai là nữ tử. Một thân áo màu hồng, đôi giày màu đỏ thẫm, tràn đầy khí tức tiếu lệ.
Nữ tử ngẩng đầu nhìn cửa thành đã mở cách đó không xa, khóe miệng lóe lên một tia cười lạnh, “Tốt nhất không nên gây phiền toái cho ta, Thủy Duyệt, chúng ta đi.”
“Vâng, tiểu thư. Chỉ bất quá, người nam nhân kia làm sao bây giờ?” Thủy Duyệt chỉ chỉ xe ngựa. Trong lòng có chút không hài lòng, người nam nhân kia lại chiếm tiện nghi của tiểu thư rồi, mặc dù là hỏa lò miễn phí, a phi, hắn đủ tư cách làm hòa lò cho tiểu tử nhà nàng sao? Kỳ thực, nàng là muốn đi giải quyết hắn quá, sau này đỡ gây ra nhiều phiền phức, ảnh hưởng nhỏđến danh dự của tiểu thư.
Nữ tử quay đầu lại nhìn thoáng qua, tay phải nâng lên. Ngón giữa của nàng đeo một chiếc nhẫn bạc hình rồng, đây là chiếc nhẫn từ trên người nam tử kia lấy xuống, để làm bằng chứng cho lần gặp lại. Tuy rằng sớm biết rằng lai lịch phi phàm của người nam nhân kia, chiếc nhẫn này không phải người nào cũng có thểđeo. Nàng bắt đầu hiếu kỳ, có chút chờđợi lần gặp mặt tiếp theo của bọn họ.
“Không cần phải xen vào, tự sẽ có người tìm tới, chúng ta đi.”
“Vâng, tiểu thư.” Mặc dùđối với Thủy Duyệt mặc dùđối với việc nữ tử buông tha nam nhân kia có chút không vui, nhưng vẫn là cung kính nghe theo sự an bài của nữ tử. Trong lòng của nàng, không có gì là có thể hơn được tiểu thư nhà mình, tiểu thư nói so với hoàng thượng còn muốn hữu dụng hơn.
Nữ tử cùng Thủy Duyệt rời khỏi không bao lâu, mấy hắc y nhân liền xuất hiện ở bên cạnh xe ngựa. Bọn họ khẩn trương quan sát bốn phía vài cái, để ngừa xung quanh có những nhân tố không an toàn.
Bạch y nam nhân từđằng xa chạy nhanh đến, đang lúc thoáng qua, hắn liền đến trước xe ngựa. Ngay cả là lúc băng thiên tuyết địa, Bạch y nhân kia chỉ mặc vẻn vẹn một chiếc cẩm bào, ống tay áo cùng vạt áo thêu một ít hoa văn hình đám may màu xanh. Nam tử lộ ra một bộ tuấn dật, lông mi dài, cặp mắt to đào hoa, khóe miệng hơi cong lên, ngay cả không cười nhưng cũng có dáng nhưđang cười.
“Người đâu?” Bạch y nam tử nhàn nhạt mở miệng, âm thanh rất nhẹ, hầu như nghe không rõ.
“Ở bên trong.” Một hắc y nhân cầm đầu cung kính đáp.
Bạch y nam nhân gật đầu, nhấc màn xe lên một cước bước lên.
“Không nên cửđộng.” Tiếng nói trầm thấp từ trong xe ngựa truyền ra, tay bị máu nhiễm đỏ từ trong đưa ra ngoài, giữ cổ của bạch y nam nhân.
—— đề lời nói với người xa lạ ——
Mặt nạ nam nhân sau khi tỉnh lại thấy trong ngực đầy những con dấu, khóe miệng quất thẳng tới, gặp người nhân lúc cháy nha đi hôi của, đã có thể chưa thấy qua mạnh mẻ như vậy!
Hắn nghĩ thầm, ngươi thế nào lại đem con dấu ấn đầy người của hắn?
Mỗ nữ phất tay một cái, đặc biệt cười xán lạn, nhân gia còn chưa thân, làm sao có thể nhìn toàn thân của một đại nam nhân?
Được rồi, nếu có cơ hội, lần sau nàng nhất định đem con dấu ấn toàn thân hắn!
Truyện khác cùng thể loại
25 chương
237 chương
11 chương
105 chương
24 chương
44 chương