Khi chuẩn bị xong mọi thứ, Phượng Thương bước lên “Đạp Tuyết”, vừa định đi tìm tìm Mộ Dung Thất Thất thì một thanh âm tinh tế vang lên ở góc đường. “Vương gia –” thanh âm ôn nhu kia khiến cho tâm thần căng thẳng của Phượng Thương lập tức thanh tĩnh lại, nhìn về hướng phát ra âm thành, liền thấy Mộ Dung Thất Thất đang chạy nhanh về phía hắn, “Vương gia!” “Khanh khanh!” Khi mọi người còn đang ngơ ngác, một trận gió trắng liền hiện lên, bao lấy Mộ Dung Thất Thất. “Vương gia, ta đã trở về.” Nghe thấy thanh âm của Mộ Dung Thất Thất, cảm thụ được nhiệt độ trên người nàng , ngửi được hương thơm phát ra từ tóc nàng, Phượng Thương rốt cục cũng bình tĩnh trở lại. Cảm giác khi ôm nàng thật tốt đẹp! Lúc trước Phượng thương còn nghĩ ra vô số viễn cảnh, còn lo lắng Mộ Dung Thất Thất xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Lúc này, thấy Mộ Dung Thất Thất hoàn hảo, không tổn hao gì đứng ở trước mặt hắn, hắn thật sự rất rất vui. Mộ Dung Thất Thất trở lại, khiến cho tất cả mọi người nhẹ nhàng thở ra, nhất là những người vẫn luôn đi theo Phượng Thương, đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm. May mà Chiêu Dương công chúa bình an trở về, nếu không không biết chủ tử nhà mình sẽ làm ra chuyện điên cuồng đến cỡ nào nữa! “Biểu tẩu, may mà ngươi đã trở lại, biểu ca suýt chút nữa thì lật tung Ung châu thành lên mà tìm ngươi!” Hoàn Nhan Khang hiện tại cũng thở mạnh một hơi, mới vừa rồi khi Phượng thương nói muốn giết Hoàn Nhan Bảo Châu, ánh mắt băng hàn kia chắc chắn không phải là giả, cũng chẳng phải nói chơi. Vừa nãy hắn còn lo lắng vạn nhất Mộ Dung Thất Thất có chuyện gì, Phượng Thương giết Hoàn Nhan Bảo Châu thật thì phải làm sao bây giờ! Mặc dù Hoàn Nhan Khang không thích Hoàn Nhan Bảo Châu, nhưng dù sao bọn họ cũng là huynh muội cùng cha khác mẹ. Muội muội gặp chuyện bất hảo ngay trước mắt, ca ca như hắn kiểu gì cũng mang tội. Thanh âm vui vẻ của Hoàn Nhan Khang vang lên, khiến cho hai người đang ôm chặt nhau kia rốt cuộc cũng tách ra. Mộ Dung Thất Thất đỏ mặt, ngượng ngùng hướng Phượng Thương xin lỗi, “Thật xin lỗi, ta vốn là muốn sớm trở về , nhưng lại không biết đường, lòng vòng ở trong thành thật lâu.” Cái mũi của Mộ Dung Thất Thất do lạnh mà đỏ bừng lên, cộng với đôi mắt trong veo kia, làm nàng giống như một loài tiểu động vật khiến người yêu mến. “Nàng trở lại là tốt rồi!” Phượng Thương biết hiện tại có nói gì cũng dư thừa, chỉ cần Mộ Dung Thất Thất hoàn hảo vô tổn, bình an vô sự, đã là chuyện tốt nhất đối với hắn! “Đúng a! Biểu tẩu có thể bình an trở về là tốt rồi! Nếu không biểu ca có thể sẽ lấy hoàng muội ra mà trút giận a!” “Hoàng muội?” Nghe từ này, Mộ Dung Thất Thất lúc này mới phát hiện ra ở một góc khác, Hoàn Nhan Bảo Châu đang cúi đầu, lẳng lặng đứng. Làm sao có thể! Mộ Dung Thất Thất thầm kêu lên trong lòng. Hoàn Nhan Bảo Châu rõ ràng đã bị Thiết Huyết tự tay diệt trừ, vì sao hiện tại lại sống sờ sờ mà đứng ở trước mặt nàng? Mộ Dung Thất Thất im lặng, khiến tim của Hoàn Nhan Bảo Châu Tâm đập dồn dập. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Nếu như Mộ Dung Thất Thất phát hiện nàng là giả, nàng nên làm cái gì bây giờ? Triệu Lãng đâu? Triệu Lãng, chàng ở chỗ nào a! Triệu Lãng, chàng nhất định phải cứu ta a! “Công chúa?” Mộ Dung Thất Thất kêu một tiếng, thử dò xét. “Ngươi đã trở lại. Thật tốt quá!” Hoàn Nhan Bảo Châu nặn ra một nụ cười khó coi, “Không có chuyện gì là tốt rồi! Chúng ta thực rất lo cho ngươi a!” Nghe xong lời nói của đối phương, Mộ Dung Thất Thất lập tức biết người này không phải là Hoàn Nhan Bảo Châu! Hoàn Nhan Bảo Châu to mồm to miệng, chẳng bao giờ ăn nói nhỏ nhẹ như thế này, hơn nữa Hoàn Nhan Bảo Châu căn bản không thể nào dùng cái bộ dáng sợ hãi như thế này mà nhìn nàng, bên trong chuyện này nhất định có ám. Chỉ qua chốc lát, Mộ Dung Thất Thất đã phân tích được rõ mọi chuyện. Nếu người nọ là giả, vậy nhất định có âm mưu phía sau. Thay vì hiện tại lật mặt Hoàn Nhan Bảo Châu, làm mất đi đầu mối, không bằng hãy tìm hiểu cặn kẽ, túm lấy kẻ đứng sau giật giây! “Ừ, ta đã trở về, lúc trước ta còn lo lắng cho công chúa và Mục tiểu thư, không nghĩ tới các ngươi bình an vô sự, ta đây an tâm!” Vẻ mặt của Mộ Dung Thất Thất không giống giả vờ, Hoàn Nhan Bảo Châu thấy nàng khôngphát hiện được điều gì , lo lắng nghẹn nơi cổ họng chậm rãi hạ xuống.”Ta không sao, chúng ta cũng không có chuyện gì, không có chuyện gì là tốt rồi, không có chuyện gì là tốt rồi. . . . . .” Sau khi Mộ Dung Thất Thất bình an trở về, Phượng Thương lập tức ôm lấy nàng đi Mai Hương Viên. Mới vừa vào phòng, Phượng Thương liền ôm lấy Mộ Dung Thất Thất, đặt nàng ngồi xuống chân mình, “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Có phải là do các nàng làm hay không?” Ánh sắc lạnh trong đôi mắt của Phượng Thương không hề giảm, hắn không vì Mộ Dung Thất Thất bình an trở về mà quên đi kẻ khởi xướng. Ám hại Mộ Dung Thất Thất, hại nữ nhân của hắn? Hai người kia thật là thật to gan! Xem ra có lẽ đã lâu lắm rồi hắn chưa giết người, cho nên những kẻ kia đã quên đi thủ đoạn của hắn rồi! “Ta không sao.” Mộ Dung Thất Thất dịu dàng tựa vào vòm ngực của Phượng Thương, cảm nhận cảm giác bình yên khi tựa vào lòng hắn, “Vương gia, chuyện này có thể hay không giao cho ta tới xử lý? Ta đã nghĩ ra biện pháp xử lý các nàng rồi!” Mộ Dung Thất Thất nói như vậy, đủ để Phượng Thương xác định rõ rằng Hoàn Nhan Bảo Châu cùng Mục Vũ Điệp đã hại nàng, nhưng nàng lại nói muốn tự mình xử lý, khiến cho Phượng thương có chút ngoài ý muốn.”Được rồi! Nàng muốn xử trí bọn họ như thế nào, nàng cứ làm! Cho dù nàng muốn lấy đầu của bọn họ, ta cùng lấy giúp nàng! Bất quá, nàngphải nói cho ta biết, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra!” Mộ Dung Thất Thất nói ngắn gọn, bảo rằng đang đi thì gặp người của Vô Cực Cung, nhưng lúc ấy lại xuất hiện người hỗ trợ, nàng liền nhân cơ hội cướp ngựa chạy xa, đợi đến lúc an toàn mới trở về. “Vô Cực Cung!” Lần nữa nghe được cái tên Vô Cực Cung này, tròng mắt đen của Phượng Thương trở nên u lãnh . Hừ! Vốn nghĩ rằng Triệu Lãng là kẻ biết điều, nên hắn cũng chẳng thèm quản, bây giờ nhìn lại mới thấy kẻ này thực đê tiện, hắn đã để tên kia sống thoải mái, nhưng tên kia lại chẳng biết trân trọng điều đó. “Vương gia, ta không biết khi nào ta lại đắc tội với người của Vô Cực Cung, nhưng những người kia mở miệng là nói muốn giết ta trở về lãnh thưởng, Vương gia, ngươi nói người sau lưng bọn họ rốt cuộc là ai? Người nào lại hận ta như vậy, muốn giết ta thế!” Nghe thấy giọng nói của Phượng Thương càng lúc càng lạnh lẻo, Mộ Dung Thất Thất ở bên cạnh lại châm thêm dầu vào lửa. Cái gì gọi là mượn đao giết người? Chính là dùng tay của người khác, trừ đi cừu nhân của mình a. Vô Cực Cung, hôm nay đã hoàn toàn đắc tội với Mộ Dung Thất Thất. Hoàn Nhan Bảo Châu không thể nào cấu kết với người của Vô Cực Cung hại nàng, ắt hẳn có người đứng sau giật dây! Nếu đám đần độn của Vô Cực Cung đã đến Ung châu, vậy sao không dùng bàn tay vạn năng của Phượng Thương quét sạch bọn họ đi! “Nàng không có đắc tội bọn họ, là ta làm liên lụy tới khanh khanh.” Phượng Thương cắn cắnmép tai Mộ Dung Thất Thất. Trong lòng Phượng Thương thầm nghĩ, chuyện này nhất định không thể không liên quan đến Hoàn Nhan Hồng. Triệu Lãng, bất quá cũng chỉ là con chó dưới chân Hoàn Nhan Hồng, cây đại thụ sau lưng Vô Cực Cung là Hoàn Nhan hồng, hơn nữa mấy năm này, vô cực Cung cũng vì Hoàn Nhan Hồng mà làm nhiều chuyện. Xem ra, chắc phải diệt đi Vô Cực Cung, chém đứt cánh tay đắc lực của Hoàn Nhan Hồng, để vị Thái tử này hiểu rõ phân lượng của mình. “Vương gia, vậy chàng không có sao chứ!” Phượng Thương nói như vậy, Mộ Dung Thất Thất lập tức lo lắng. Phượng thương sao lại chọc phải Vô Cực Cung? Mặc dù Vô Cực Cung cũng bất quá là là chút cỏ, nhưng người ta ở trong bóng tối, Phượng Thương ở ngoài sáng, lỡ Triệu Lãng âm thầm hạ độc thủ thì làm sao bây giờ? Xem ra lúc trước nàng thực quá thiện lương, không hủy đi Vô Cực Cung, nên mới để bọn họ dám động đến Phượng Thương. Nam nhân của nàng, chỉ có thể để nàng sai sử, để nàng áp bức, sao có thể để người khác khi dễ? Mộ Dung Thất Thất thầm ra quyết định, nhất định phải hủy đi Vô Cực Cung mới được! Nhưng Mộ Dung Thất Thất không biết rằng, Phượng Thương bởi vì lo lắng cho an nguy của nàng, đã nghĩ đến chuyện y như nàng. “Khanh khanh yên tâm, chuyện này giao cho ta đi xử lý là tốt rồi! Ta sẽ không để cho nàng bị chút ủy khuất nào!” Ban đêm, trong phòng Phượng Thương đèn đuốc sáng trưng, Tấn Mặc đem bình thuốc rót vào trong chén ngọc đặt trên bàn, Phượng Thương ngồi, Nạp Lan Tín đứng ở một bên: “Chắc chắn chứ? Chỉ có hai mươi lăm người? Tính luôn Triệu Lãng sao?” “Hồi bẩm môn chủ, trong thành Ung châu chỉ có hai mươi lăm người của Vô Cực Cung, gồm cả Cung chủ Vô Cực Cung Triệu Lãng. Quỷ Nhãn đã âm thầm đi theo họ, chỉ còn chờ môn chủ hạ lệnh!” Thầy giáo của Mộ Dung Thất Thất, kẻ đã giảng dạy cho nàng khi ở Tây Kỳ quốc- Nạp Lan Tín, lúc này hoàn toàn không có chút bộ dáng bảo thủ lúc trước, tuy rằng vẫn là dáng vẻ thư sinh, nhưng trong đó lại ẩn chứa sát khí, sát khí dày đặc che đi dáng vẻ kia. “Giết!” Phượng Thương uống thuốc xong, buông chén ngọc, cầm một viên mứt táo đưa vào miệng: “Không lưu lại bất kỳ kẻ nào!” “Tuân mệnh!” Trong khách điếm, tối nay, mắt trái của Triệu Lãng cứ giật hoài, khiến hắn tưởng rằng chuyện của Hoàn Nhan Bảo Châu đã bại lộ, liền phái người đi xem, nhưng kẻ đi dò xét có đi nhưng không trở về, khiến hắn càng lúc càng bất an. “Cốc, cốc,cốc!” Ba tiếng gõ cửa vang lên, Triệu Lãng kinh hãi, vội vàng hỏi: “Ai a?” “Đại gia, người có cần người đặc biệt hầu hạ không?” Một thanh âm nũng nịu truyền vài, thanh âm kia ngọt như mật đường, khiến Triệu Lãng vừa nghe thấy liền tê dại toàn thân, lập tức quên đi chuyện buồn phiền lúc trước. Tiến đến cạnh cửa, liếc mắt một cái nhìn ra khe cửa, liền thấy một thân hình yểu điệu, một đôi mắt trong veo như nước chớp chớp truyền điện, khiến cho Triệu Lãng lập tức bỏ vũ khí đầu hàng: “chi nha” một tiếng mở cửa. “Đại gia, động tác của ngươi chậm quá nha!” Nữ nhân lắc mình bước đến, khi đến sát người Triệu Lãng liền đánh một ánh mắt mị hoặc cực kỳ hấp dẫn với hắn. Ánh mắt kia, khiến cho Triệu Lãng thấy như bị điện giật, không đợi Triệu Lãng hoàn hồn, trên cổ đã nhiều thêm một thanh loan đao, quay đầu lại, nguyên lai phía sau nữ tữ kia còn có một người khác, xem dáng người, ắt hẳn cũng là một nữ nhân, nhưng mà nữ nhân này đeo sa che mặt, không nhìn ra dung mạo. “Các ngươi muốn làm cái gì?” Trên cổ lạnh như băng, khiến cho Triệu Lãng hoàn toàn thanh tỉnh, cái lạnh truyền khắp từ đầu đến chân. Nếu không phải bởi vì trên cổ có một thanh đao, hắn hận không thể mạnh mẽ cắt đi đôi tai của mình! Sao vẫn không đổi được cái tật háo sắc này đi chứ, vì sao trên mặt lúc nào cũng hiện lên chữ “sắc” chứ! Rõ ràng trên chữ sắc là một thanh đao, vì sao mỗi khi hắn thấy sắc đẹp liền không thể giữ mình! “Đại gia, ngươi sợ sao?” Mỹ nhân lấy một bình ngọc ra, đặt trên mũi Triệu Lãng bắt hắn ngửi. Không ổn! Triệu Lãng kinh hãi, không bao lâu sau, hắn liền cảm thấy cả người vô lực, toàn thân đều mềm nhũn, không có chút khí lực. “Chậc chậc, ngươi không phải cung chủ Vô Cực Cung sao, như thế nào đến Nhuyễn hương tán cũng ứng phó không được a?” Thu đao, Tô Mi thối lui sang một bên, Mộ Dung Thất Thất chậm rãi đi đến trước mặt Triệu Lãng. “Ngươi là ai?” Triệu Lãng kinh hãi, chính hắn cũng dụng độc nhiều năm, Nhuyễn hương tán tinh tế như vậy đến hắn cũng không luyện được, chẳng lẽ đối phương cũng là cao thủ trong lĩnh vực này? Nàng ta là ai? Dược hiệu của Nhuyễn hương tán này phát huy nhanh đến vậy, người chế ra thuốc này chỉ có thể là người của Ma Vực. Nhưng mà Ma Vực có rất ít nữ nhân, hiện tại lại xuất hiện hai người, vậy nữ nhân đang nói chuyện rốt cuộc là ai a? Trong lòng Triệu Lãng đột nhiên can đảm nghĩ ra một giả thiết, rằng đối phương chính là Độc Tiên Nhi? Vừa nghĩ tới thanh danh của Độc Tiên Nhi, Triệu Lãng không nhịn được rùng mình một cái, sau đó lập tức cầu nguyện nữ nhân trước mắt đừng có bất cứ quan hệ nào với Độc Tiên Nhi. “Ta là ai không quan trọng, quan trọng là….Ta muốn biết, rốt cuộc ai phái ngươi đến đối phó với Phượng Thương?” Nghe xong lời này, Triệu Lãng buồn bực. Nếu đối phương là người của Ma Vực, thì khi nào Ma Vực đã tạo lập quan hệ với Phượng Thương thế? Chẳng lẽ, Ma Vực cũng muốn đối phó với Phượng Thương? “Nói!” Thấy Triệu Lãng không lên tiếng, Tô Mi “xoát” một đao, cắt đi cái tai bên trái của Triệu Lãng, khiến hắn đau đến mức muốn hét lên, nhưng đến khí lực để làm chuyện đó cũng chẳng có. Máu tươi nóng hầm hập chảy xuống mặt của hắn, nhiễm đỏ xiêm y, hiện tại, Triệu Lãng vô cùng chắc chắn, đối phương chính là Độc Tiên Nhi, chỉ có Độc Tiên Nhi mới có thủ đoạn ngoan độc như vậy. “Ta nói! Ta nói! Là Hoàn Nhan Hồng! Hoàn Nhan Hồng sai ta đối phó với Phượng Thương! Hoàn Nhan Hồng nói rằng Phượng Thương là mối uy hiếp lớn nhất đối với hắn, chỉ có diệt trừ Phượng Thương, Thái tử vị của hắn mới có thể an ổn!” Mộ Dung Thất Thất còn tưởng rằng cần thêm chút thủ pháp thì Triệu Lãng mới chịu khai ra, không nghĩ tới chỉ mới cắt một cái lỗ tai, hắn đã run run khai ra tên Hoàn Nhan Hồng. Nguyên lai, kẻ đứng sau chuyện này là thái tử Hoàn Nhan Hồng, xem ra, suy đoán trước kia của nàng thực chính xác, Hoàn Nhan Hồng này chính là một vấn đề lớn. “Trừ bỏ Hoàn Nhan Hồng, còn có kẻ khác hay không? Các ngươi dự định sẽ làm gì?” “Không còn ai khác, chủ tử của ta chính là Hoàn Nhan Hồng. Hoàn Nhan Hồng lệnh cho ta hành sự tùy theo hoàn cảnh, nếu có thể, tốt nhất hãy trừ đi Phượng Thương, nếu không, liền giết Mộ Dung Thất Thất, lưu lại vết sẹo trong lòng Phượng Thương. Ta đây cũng là bị hắn cưỡng ép, Hoàn Nhan Hồng nói nếu ta không làm theo yêu cầu của hắn, hắn sẽ diệt đi Vô Cực Cung. Dưới tay ta là vài ngàn người a, ta đây cũng không thể bắt họ chịu chết a!” Vốn là chuyện cực kỳ vô sỉ, thoát ra từ miệng Triệu Lãng, lại biến thành chuyện hắn trân trọng cấp dưới ra sao, bảo hộ thủ hạ như thế nào, hắn vì lợi ích toàn cục, không thể không làm theo yêu cầu của Hoàn Nhan Hồng. “Chủ tử, có người đến đây.” Ngoài cửa, truyền đến thanh âm của Tố Nguyệt. Mộ Dung Thất Thất đã hỏi rõ những điều mình cần biết, liền gật đầu ra hiệu cho Tô Mi. Lập tức, ngân quang chợt lóe, đầu của Triệu Lãng liền rơi xuống đất. Tô Mi trải khăn gói đầu của hắn lại, theo sau Mộ Dung Thất Thất, cùng nhảy xuống cửa sổ. Đợi đến lúc Nạp Lan Tín đến nơi, chỉ nhìn thấy một khối thi thể không đầu quỳ trên mặt đất, máu tươi nhiễm đỏ nơi đây, bộ dáng cực kỳ khủng bố. Rốt cuộc là ai? Là ai đã động thủ trước? Nạp Lan Tín nhăn mày thành một đường, cẩn thận xem xét hiện trường, sau đó mới lắc mình ly khai. Đêm nay, tuyết rơi thật nhiều, rơi mãi, rơi suốt cả đêm, phủ lên Ung châu thành một tầng khăn trắng. Sáng, Hoàn Nhan Bảo Châu tỉnh lại, sau khi rửa mặt liền ra khỏi phòng, liền nhìn thấy trên bãi tuyết trắng trước cửa, là một người tuyết cao cao. “Vịnh Nhi, ai đã đắp người tuyết này?” “Hồi bẩm công chúa, nô tỳ không biết. Hôm nay, từ khi nô tỳ thức dậy, đã thấy người tuyết này không sân, nói không chừng là do những đứa trẻ đã đắp lên khi chơi đùa.” Hoàn Nhan Bảo Châu chậm rãi đạp tuyết bước qua, nhìn kỹ người tuyết, bộ dáng người tuyết này thực trẻ con, trên đầu có một miếng ngói để làm mũ, cái mũi là do nửa thanh cà rốt tạo thành, đôi mắt kia, lại giống y như mắt người, hơn nữa, còn chút chút quen mắt, Càng nhìn kỹ, Hoàn Nhan Bảo Châu càng thấy nó quen mắt, rốt cuộc giống ai a Suy nghĩ thật lâu, Hoàn Nhan Bảo Châu rốt cuộc nghĩ ra, giống Triệu Lãng! Khó trách khiến nàng thấy quen mắt! Rốt cuộc là ai đắp người tuyết, đã vậy còn giống Triệu Lãng đến vậy, đặc biệt là đôi mắt, giống y như đôi mắt thâm tình của hắn khi nhìn nàng. Hoàn Nhan Bảo Châu nghĩ tới Triệu Lãng, cũng nghĩ tới tương lai tốt đẹp của nàng với Triệu Lãng, nhịn không được vươn tay chạm vào đôi mắt kia, nhưng không ngờ chỉ vừa động vào đầu người tuyết, cái đầu kia liền rơi xuống mặt đất, lộ ra một mái tóc đen thui. “Công chúa, gì a?” Vịnh Nhi đi đến bên người Hoàn Nhan Bảo Châu, cẩn thận đã đá cái đầu của người tuyết, không nghĩ tới, có một cái đầu lăn ra. “A!” Vịnh Nhi thét chói tai, trốn ra phía sau Hoàn Nhan Bảo Châu: “Công chúa, đó….sao, sao giống đầu người a!” Nghe Vịnh Nhi nói vậy, Hoàn Nhan Bảo Châu cả kinh, liền bước về phía trước, nhìn kỹ: “A” Hoàn Nhan Bảo Châu lảo đảo, ngã sấp xuống mặt tuyết. Sao lại vậy? Sao lại là Triệu Lãng? Mới hôm qua nàng còn thấy hắn, bọn họ còn ngọt ngào ân ái bên nhau, sao hôm nay Triệu Lãng lại thành như vậy Tiếng thét chói tai của Hoàn Nhan Bảo Châu, thu hút mọi người về phía này. Trong người tuyết xuất hiện một đầu người, điều này khiến cho tất cả mọi người kinh ngạc không thôi. Phượng Thương nhận được tin, cũng dẫn Mộ Dung Thất Thất đến đây xem tình huống. “Vương gia, là cung chủ Vô Cực Cung- Triệu Lãng.” Tấn Mặc nhỏ giọng nói bên tai Phượng Thương. Triệu Lãng? Phượng Thương híp mắt, nhíu mày. Ngày hôm qua khi Nạp Lan Tín trở về đã nói đã xử lý hai mươi bốn người của Vô Cực Cung, chỉ riêng Triệu Lãng, khi hắn đến thì chỉ thấy một cỗ thi thể, đầu không biết đã đi nơi nào. Phượng Thương nghĩ thật lâu cũng không đoán ra ai đã động thủ, lại không nghĩ đến cái đầu mất tích của Triệu Lãng lại xuất hiện bằng phương thức nàu. Thật sự là chuyện ngoài dự đoán của mọi người—– Triệu Lãng….. Hoàn Nhan Bảo Châu cắn môi, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt. Nàng nghĩ muốn vươn tay ôm lấy đầu của Triệu Lãng, lại sạ hành động của mình sẽ khiến kẻ khác hoài nghi, chỉ có thể cắn môi thật chặt, ngay cả khi miệng có mùi máu tươi cũng không nhận thấy được. Triệu Lãng, rốt cuộc là ai giết chàng? Rốt cuộc là ai? Vì sao ông trời lại đối xử với ta như vậy! Thật vất vả mới có nam nhân yêu thương ta, sao lại cướp hắn đi nhanh vậy! Lòng Hoàn Nhan Bảo Châu đau đến run rẩy, thân thể cũng theo đó run lên. “Công chúa, người sao vậy?” Vịnh Nhi đứng cạnh đã nhận ra sự khác thường của Hoàn Nhan Bảo Châu, nên liền bước lên phía trước nâng nàng dậy: “Công chúa, người không sao chứ? Công chúa!” “Không sao.” Hoàn Nhan Bảo Châu lắc đầu, nghiêng mặt, lưng đưa về phía mọi người, nước mắt rơi xuống nền đất: “Vịnh Nhi, đỡ ta trở về, nơi này thật đáng sợ!” “Dạ!” Đứng bên cạnh Phượng Thương, Mộ Dung Thất Thất từ nãy giờ vẫn luôn chú ý đến thần thái của Hoàn Nhan Bảo Châu, thấy nàng ta như thế, lại càng thêm chắc chắn rằng nàng ta không phải là Bảo Châu công chúa. Xem ra người này cùng Triệu Lãng có tình cảm đặc biệt với nhau, nếu là người của Triệu Lãng, vậy ắt hẳn cũng là người của Hoàn Nhan Hồng. Nếu vậy, nàng cần phải khiến cho mọi người chú ý đến nhất cử nhất động của “Hoàn Nhan Bảo Châu”, nàng đây thực muốn biết rốt cuộc mục đích của người này khi giả trang thành công chúa là gì. Hoàn Nhan Bảo Châu nhờ Vịnh Nhi nâng đỡ, bước từng bước trở về, khi đi ngang qua người Mộ Dung Thất Thất, Mộ Dung Thất Thất đột nhiên mở miệng: “Công chúa không thoải mái sao? Có cần thỉnh đại phu đến hay không?” “Không, không cần.” Hoàn Nhan Bảo Châu cúi thấp đầu: “Ta chỉ bị kinh sợ.” “Vậy công chúa cần phải hảo hảo nghĩ ngơi, hảo hảo điều dưỡng thân mình, hai ngày nữa chính là Tứ quốc tranh bá, tương lai hạnh phúc của bổn cung còn phải dựa một phần vào công chúa!” Tiếng nói của Mộ Dung Thất Thất pha lẫn hương vị hạnh phúc, khiến cho Hoàn Nhan Bảo Châu nghe xong mà lòng run càng thêm lợi hại. Vì sao, vì sao ông trời lại bất công đến vậy? Nhìn thấy Phượng Thương ôm Mộ Dung Thất Thất, cẩn thận che chở cho nàng, hận ý trong lòng Hoàn Nhan Bảo Châu càng thêm dày đặc. Vì sao hạnh phúc của nàng cứ mãi bị tước đi, mà số mệnh Mộ Dung Thất Thất cứ vẫn tốt như vậy? Nàng không phục! Nàng không phục! Khi vừa ngẩng đầu lên, ánh mắt của Hoàn Nhan Bảo Châu đúng lúc chạm phải ánh mắt của Mộ Dung Thất Thất. Trong ánh mắt của Mộ Dung Thất Thất tràn ngập ý khiêu khích, trên môi nàng nở nụ cười trào phúng, bộ dáng y như lúc còn ở Tây Kỳ quốc, cao cao tại thượng, không ai sánh bằng! Nếu không phải bởi vì bên người Mộ Dung Thất Thất có Phượng Thương, nếu không phải do Triệu Lãng đã chết, nàng cần phải báo thù cho Triệu Lãng, Hoàn Nhan Bảo Châu nhất định sẽ xông lên xé rách cái bản mặt “đáng giận” của Mộ Dung Thất Thất. Nhìn thấy hận ý trong mắt Hoàn Nhan Bảo Châu, Mộ Dung Thất Thất có chút buồn bực. Cái nỗi hận này khiến nàng cảm thấy quái lạ! Chuyện tối hôm qua được bí mật thực hiện, Hoàn Nhan Bảo Châu không thể nào biết được rằng nàng đã làm điều đó, nhưng vì sao nỗi hận mà nàng ta dành cho mình, lại như đã được tích tụ từ rất lâu? Bình tĩnh, bình tĩnh! Hoàn Nhan Bảo Châu âm thầm thuyết phục chính mình, không nên nổi giận. Hôm nay cứ để cho tiện nhân Mộ Dung Thất Thất này đắc ý một phen, nàng nhất định sẽ tìm cơ hội đâm một kích trí mệnh vào Mộ Dung Thất Thất! Đến lúc đó xem thử nàng ta còn cười được không! Chuyện về đầu của Triệu Lãng, đối với mọi người trong sứ đoàn Bắc Chu quốc mà nói, chỉ là bông hoa nhỏ giữa biển, nổi lên một chút, sau đó biến mất không thấy. Trừ bỏ Hoàn Nhan Bảo Châu, không ai lại khổ sở bởi chuyện này, cũng lại chẳng có ai thèm điều tra thân phận của cái đầu kia. Rốt cuộc cái đầu không có lỗ tai kia bị Phượng Thương sai người đem ra ngoại thành, tùy ý tìm nơi nào đó hoang dã mà vứt đi. Khi Hoàn Nhan Bảo Châu biết được Phượng Thương đối đãi với đầu Triệu Lãng như vậy, nàng liền triệt triệt để để hận luôn Phượng Thương. Nếu nói trước kia chỉ sống vì muốn báo thù Mộ Dung Thất Thất, hiện tại, Hoàn Nhan Bảo Châu thấy trọng trách trên người mình càng thêm nặng nề. Nàng chẳng những phải sống, mà phải sống thực thực tốt trong cái thân phận mà Triệu Lãng đã tạo ra cho mình. Nàng còn phải báo thù cho Triệu Lãng, phải làm cho đôi cẩu nam nữ Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất sống không bằng chết! Hiện tại, nàng không còn là Mộ Dung Tâm Liên sống chui sống nhủi tránh bị đuổi giết, nàng là Hoàn Nhan Bảo Châu, là công chúa Bắc Chu quốc! Nàng có thân phận có thể địch lại Mộ Dung Thất Thất, nàng không cần phải sợ hãi bất kỳ kẻ nào, không cần cúi đầu trước bất kỳ ai nữa! Nàng, muốn dùng đao trong tay mình, tự tay chém xuống đầu của Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất, thay Triệu Lãng báo thù! Tháng mười hai đã qua phân nửa, trời càng lúc càng rét, nhưng Ung châu thành vẫn cứ phá lệ náo nhiệt. Sứ đoàn ba nước khác đã tới, tứ quốc tranh bá gần ngay trước mắt, cộng thêm việc sắp qua năm mới, Ung châu thành mỗi lúc mỗi tưng bừng thêm. Cách trận đấu mười ngày, người của Đông Lỗ quốc đến trễ nhất, liền vội vàng chuẩn bị cho vòng sơ tuyển. Lần này, Đông Lỗ quốc ra đề mục, vòng chọn lựa trở nên có chút thần bí, bên ngoài sân thi đấu bị người bao quanh, không ai có thể nhìn trộm bí mật bên trong, vì thế càng khiến mọi người càng thêm ngày diễn ra thi đấu. Đối với Tứ quốc tranh bá lần này, dân chúng trong Ung châu thành bàn tán dị thường kịch liệt. Chuyện đánh cuộc giữa Chiêu Dương công chúa Tây Kỳ quốc về Bắc Chu hoàng thái hậu đã sớm truyền khắp đại giang nam bắc, chứ đừng nói đến Ung Châu thành- địa điểm tổ chức tranh bá. “Chiêu Dương công chúa? Mộ Dung Thất Thất? Phế vật?” Già Lam ngồi trên ghế cạnh cửa sổ trong “Tiên khách lai”, nhìn tuyết bay đầy trời ngoài cửa sổ, nhấp chén rượu. “Nghe được nhiều chuyện như vậy sao?” “Dạ thưa Già Lam đại nhân. Tư liệu liên quan đến Mộ Dung Thất Thất đều ở trên tay ngài, không chút thiếu sót.” Một bên, lam y nam tử cung kính đứng, ngữ khí cùng tư thế, đều thể hiện sự tôn kính với nam nhân trước mặt. Những tư liệu này, Già Lam đã tỉ mỉ xem qua từ đầu tới đuôi một lần, theo nội dung trong tư liệu, hắn không nhận thấy Mộ Dung Thất Thất có chỗ nào đặc biệt. Nhưng mà, nữ nhân làm nam nhân kia động tâm có thể là người tầm thường sao? “Đại nhân, nàng đến đây—-” Đến lúc này Già Lam mới phát hiện toàn bộ Tiên Khách Lai đều yên tĩnh dị thường, nguyên nhân của sự im lặng, chính là bởi trước cửa quán, xuất hiện của một đôi tình lữ. Nam tử, một thân áo lông cừu màu trắng, bạch y càng tôn lên vẻ yêu nghiệt của khuôn mặt hắn, mà nữ tử, một thân áo lông cừu màu đỏ, trong ngoài điều đỏ rực đốt mắt, để lộ một cỗ hương vị nóng bỏng. “Là Nam Lân vương cùng Chiêu Dương công chúa!” Có người tinh mắt, nhận ra thân phận của đôi tình lữ, hô lên, lập tức, toàn trường ồ lên. Nam Lân vương! Dĩ nhiên là Nam Lân vương Phượng Thương! Tuy rằng dân chúng đều nghe qua danh hào của Nam Lân vương, cũng biết hắn là một nam nhân yêu nghiệt, nhưng đổi với rất nhiều người, đây là lần đầu tiên họ chân chính nhìn thấy Phượng Thương. Lập tức, rất nhiều người kinh hô, lại càng nhiều người hút khí. Yêu nghiệt, quả nhiên là yêu nghiệt! Mắt phượng tà mị, môi anh đào đỏ như son, đôi con ngươi đen như mực, tựa tiếu phi tiếu*, nhìn như hòa ái dễ gần, nháy mắt lại xa vạn dặm. (*cười như không cười) Những người ở nơi này không ai không nghe qua mỹ danh của Nam Lân vương, hiện tại nhìn thấy người thật, rất nhiều người đều cảm thấy những lời đồn kia đều là giả, nam nhân này, không có ngôn từ nào có thể mô tả hắn được! Lại nhìn nữ tử bên người Phượng Thương, so với hắn, thì vô cùng tầm thường. Dung mạo, chỉ xem là thanh tú, tuy rằng nhu thuận động lòng ngời, nhưng bên cạnh lại có cái yêu nghiệt như vậy, khiến cho nàng rất rất bình thường. Thật sự, đáng tiếc— dung mạo nam nhân như bầu trời sáng trong, nữ nhân lại chỉ như cỏ dại ven đường. Mộ Dung Thất Thất này thật chẳng xứng với Nam Lân vương chút nào, mọi người thầm nghĩ. Bất quá, ý nghĩ của mọi người, chỉ là ý nghĩ của riêng họ thôi. Đến lúc nhìn thấy thái độ của Phượng Thương đối với Mộ Dung Thất Thất, mọi người lại mở rộng tầm mắt. “Khanh khanh, nàng thích im lặng hay là náo nhiệt? Có cần dùng phòng riêng trên lầu hay không?” Phượng Thương nắm bàn tay nhỏ bé của Mộ Dung Thất Thất, dẫn nàng vào Tiên Khách Lai. “Đều được! Vui một mình không bằng vui nhiều mình, vui cùng dân có lẽ tốt hơn!” Thấy Mộ Dung Thất Thất muốn xem náo nhiệt, Phượng Thương trực tiếp kéo tay nàng, tới một chỗ trống, ngồi xuống. Nơi này, là lầu một, khách nhân đều là dân chúng, đại dân đỉnh đỉnh Phượng Thương mang theo Mộ Dung Thất Thất đến ngồi giữa dân chúng, điều này khiến cho những người này có chút thụ sủng nhược kinh*, có vẻ vị vương gia này thực bình dị gần gũi a! (*được sủng ái mà lo sợ) Phượng Thương không biết nhờ hành động nho nhỏ vì muốn làm Mộ Dung Thất Thất vui nên ngồi ở lầu một này, trực tiếp được dân chúng gắn cho danh hiệu “thân dân”. Nam Lân vương đến đây, lão bản Tiên Khách Lai tất phải tự mình tiến đến hầu hạ. “Tùy tiện mang mấy món đặc sản lên, không cần nhiều, đủ cho hai người dùng là được rồi, đừng lãng phí.” Bởi vì Phượng Thương đến, nên khiến cho cả Tiên Khách Lai đều yên tĩnh trở lại, do đó lời nói kia của Mộ Dung Thất Thất cũng đều được mọi người nghe rõ. Vừa rồi còn tiếc nuối vì dung mạo của Mộ Dung Thất Thất, cảm thấy nàng không xứng với Phượng Thương, hiện tại thấy Chiêu Dương công chúa tiết kiệm như vậy, mọi người đều giơ ngón tay cái lên mà tán thưởng. Nguyên vốn nghĩ rằng Mộ Dung Thất Thất sẽ xa hoa lãng phí, kêu đầy một bàn đồ ăn, sau đó mỗi thứ đều nếm thử một chút, rồi để đồ dư cho chó ăn, không nghĩ tới nàng chỉ gọi một vài món đặc sản. Lập tức, dân chúng đều quên đi dung mạo bình thường của Mộ Dung Thất Thất, một vị vương gia “thân dân”, một vị công chúa tiết kiệm, như thế phi thường xứng! Lão bản quán thực hiểu ý, dọn lên chưa đến năm món ăn, món nào cũng ngon mắt, tôm he Thái Cực, vây cá mập nướng, thủy tinh hào đề*, cộng thêm một dĩa cải trắng luộc mà người dân Bắc Chu thích ăn. “Nếm thử một chút!” Phượng Thương gắp một con tôm, tự tay lột vỏ, đặt vào trong bát của Mộ Dung Thất Thất. Mộ Dung Thất Thất gắp lên, để đến bên môi, tinh tế nhấm nháp, chậm rãi nuốt xuống. Tư thế ăn của nàng phi thường tao nhã, khiến cho tất cả mọi người đều dừng lại đũa của mình, đưa mắt nhìn chằm chằm vị công chúa này, ngay cả lão bản quán cũng khom người đứng một bên, trên đầu toát ra một tầng mồ hôi, chờ đánh giá của Mộ Dung Thất Thất. “Ăn ngon! Tiên Khách Lai quả nhiên danh bất hư truyền!” Mộ Dung Thất Thất vừa dứt lời, lão bản quán nhẹ nhàng thở ra: “Đa tạ công chúa khích lệ! Đa tạ công chúa!” “Ngươi lui xuống đi! Nơi này không cần người hầu hạ!” Phượng Thương phất tay, lão bản quán sau khi hành lễ liền rời đi, lưu lại không gian riêng cho hai người. Phượng Thương ăn không nhiều lắm, suốt bữa ăn luôn cẩn thận gắp thức ăn cho Mộ Dung Thất Thất, vẻ ôn nhu hiền hòa của hắn khiến cho mọi người không thể tin được. Trong lời đồn, Quỷ vương nào có như vậy, chẳng lẽ lời đồn kia đều là nhầm sao? Nhìn đến bộ dáng ôn nhu thân thiết của Phượng Thương, dân chúng thầm nghĩ trong lòng, nhất định những lời đồn kia về Quỷ vương đều là giả. Cái gì thị huyết thành tánh? Cái gì mà hung tàn táo bạo? Người nam nhân ôn nhu bóc vỏ tôm vì nữ tử của mình, có thể là người ác độc tàn nhẫn sao? Không ai có thể gắn Phượng Thương với Quỷ vương trong lời đồn là một được. Càng nhiều người nghĩ rằng, ắt hẳn có người đố kỵ với tài hoa của Phượng Thương nên mới ác ý tung ra những lời đồn này, mục đích là muốn chửi bới hắn! Lập tức, dân ý như nước sông, cuồn cuộn chảy về hướng Phượng Thương. Lầu hai, kể từ khi Phượng Thương và Mộ Dung Thất Thất đi vào, ánh mắt của Long Trạch Cảnh Thiên vẫn luôn dừng trên người Mộ Dung Thất Thất. Không biết vì sao, chỉ qua một khoảng thời gian ngắn không thấy Mộ Dung Thất Thất, hắn lại cảm thấy dường như đã rất rất lâu rồi. Nàng thay đổi, càng lúc càng có vị nữ nhân, bộ dáng dịu dàng nhu thuận kia, khiến cho người ta không nhịn được nổi lên ý muốn bảo vệ nàng. Cạnh hắn là Mộ Dung Thanh Liên, tâm tình cũng giống Long Trạch Cảnh Thiên, nhưng mục tiêu của nàng lại là Phượng Thương. Lúc trước, ở Tây Kỳ quốc, dù mới gặp Phượng Thương vài lần, nhưng Mộ Dung Thanh Liên đã bị tuyệt thế dung nhan của hắn mê đảo, hiện tại, lòng của nàng chỉ nhảy lên vì vị nam tử ôn nhu này. Mộ Dung Thanh Liên trăm triệu không thể ngờ, Phượng Thương lại là người hiền lành, đối tốt với nữ nhân như vậy. Nhìn thấy Mộ Dung Thất Thất ngồi cạnh vị tuyệt sắc nam tử kia, Mộ Dung Thanh Liên hận mình không thể ngồi ở vị trí của Mộ Dung Thất Thất, hưởng thụ những ưu đãi đó. Lần này sứ đoàn Tây Kỳ quốc do Long Trạch Cảnh Thiên dẫn đầu, các thành viên ngoài Mộ Dung Thanh Liên còn có Lý Vân Khanh cùng Bạch Ức Nguyệt, tổng cộng hai nam hai nữ. Lúc trước bởi hoàng thấy Tây Kỳ trong một bữa tiệc Trùng Cửu lại cùng lúc mất đi hai vị hoàng tử (TC: chưa sanh mà biết là hoàng tử mới ghê) cùng một vị công chúa, hơn nữa Mộ Dung Tuyết Liên vì chịu tang con mà bệnh không dậy nổi, khiến cho tâm tình của Long Trạch Vũ kém đến cực điểm, nên liền đem chuyện tứ quốc tranh bá giao cho Long Trạch Cảnh Thiên lo liệu. Cho nên những người dự thi được chọn lần này, đều do Long Trạch Cảnh Thiên tuyển lựa, theo lời hắn mà nói, chính là không nhiều nhưng giỏi. Bạch Ức Nguyệt thấy Mộ Dung Thất Thất có thể sống hạnh phúc, tự nhiên cao hứng thay nàng, mà tâm tình của Lý Vân Khanh, lại phi thường nặng nề, vốn là một nam tử tuấn dật tiêu sái, hiện tại lại phi thường im lặng, chỉ lẳng lặng nhìn Mộ Dung Thất Thất, giống như muốn đem từng cái nhăn mày nhíu mặt của nàng khắc vào trong lòng. “Điện hạ, ta muốn qua kia chào hỏi Chiêu Dương công chúa!” Bạch Ức Nguyệt đứng lên, xin phép Long Trạch Cảnh Thiên. “Được!” Long Trạch Cảnh Thiên gật đầu: “Chuyện của Chiêu Dương công chúa, ta đây cũng nghe qua, không bằng chúng ta hãy cùng nhau đi thăm nàng một chút! Dù sao nàng cũng là công chúa Tây Kỳ quốc!” Long Trạch Cảnh Thiên mang theo đoàn người đến trước bàn Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất, đầu tiên hành lễ với Phượng Thương, sau đó, Long Trạch Cảnh Thiên nhìn về phía Mộ Dung Thất Thất: “Công chúa, đã lâu không gặp!” “Đã lâu không gặp!” Mộ Dung Thất Thất chỉ hướng Long Trạch Cảnh Thiên gật đầu, nàng không có bất kỳ hứng thú gì với Long Trạch Cảnh Thiên, ngược lại vừa nhìn thấy Lý Vân Khanh cùng Bạch Ức Nguyệt nàng liền đứng lên, tiến về phía trước kéo lấy tay Bạch Ức Nguyệt: “Ức Nguyệt, ngươi cũng tới a! Biểu ca, đã lâu không gặp!” Đối với hai người này, Mộ Dung Thất Thất thật tâm xem họ là bằng hữu, vô luận từng là sự trợ giúp của nàng- Lý Vân Khanh, hay Bạch Ức Nguyệt vẫn luôn xem nàng là bằng hữu, có thể ở nơi dị quốc tha hương này nhìn thấy họ, tâm tình của Mộ Dung Thất Thất tốt lên nhiều. “Công chúa vạn phúc!” Bạch Ức Nguyệt mỉm cười, nhìn Mộ Dung Thất Thất, lại nhìn Phượng Thương: “Khí sắc của công chúa tốt lắm, xem ra công chúa đã quen với cuộc sống của Bắc Chu rồi, sống ở nơi này rất vui vẻ!” “May mắn thôi!” Mộ Dung Thất Thất đỏ ửng mặt: “Vương gia đối tốt với ta lắm!” “Vậy là tốt rồi!” Bạch Ức Nguyệt thầm cao hứng thay cho Mộ Dung Thất Thất. Mà những lời này của Mộ Dung Thất Thất, qua tai người khác, lại mang theo hương vị khác. Trong lòng Long Trạch Cảnh Thiên gợn sóng mãnh liệt, tràn đầy chua sót, vì sao, vì sao, vì sao sau khi mất đi mới cảm thấy tiếc nuối? Vì sao hắn chỉ sai lầm một chút, liền mất đi cơ hội đứng cạnh nàng? Ngược lại với Long Trạch Cảnh Thiên, Lý Vân Khanh lại thập phần yên tĩnh. Lúc trước khi không thấy Mộ Dung Thất Thất, lòng hắn cứ mãi lơ lửng trên không trung, lo lắng nàng sống không tốt, lo lắng Phượng Thương khi dễ nàng. Hiện tại, thấy Mộ Dung Thất Thất thực hạnh phúc, hắn cảm thấy như mình vừa thở phào nhẹ nhõm. Nàng hạnh phúc, đối với hắn, là tin tức tốt nhất. (TC: LVK, ta chấm.) Người bất mãn nhất, chính là Mộ Dung Thanh Liên. Nụ cười hạnh phúc trên mặt Mộ Dung Thất Thất, như một cây kim đâm vào lòng Mộ Dung Thanh Liên, hận không thể diệt trừ nàng. Bất quá chỉ là một phế vật, nàng ta rốt cuộc có năng lực gì thế nhưng có thể được Phượng Thương thương yêu, khiến một nam nhân xuất sắc như vậy khuynh đảo vì nàng, Mộ Dung Thất Thất rốt cuộc là cái vận cứt chó gì vậy? Không đợi Mộ Dung Thanh Liên suy nghĩ cẩn thận nguyên do, đã có người nói ra ý nghĩ trong lòng nàng. “Quái, thật sự là ngạc nhiên! Mặt trời có phải đã mọc đằng tây hay không a? Cho tới bây giờ chỉ thấy hoa tươi cắm trên bãi phân trâu, sao hôm nay lại đảo ngược a! Rõ ràng là một nam tử tuyệt thế vô song, bên người lại là một nữ nhân xấu như vậy, rốt cuộc là phẩm vị của nam nhân này kém, hay là do nữ nhân kia mặt dày mày dạn a!” Vừa dứt lời, từ lầu hai có một đoàn người bước xuống, hiện ra trong mắt mọi người. Cầm đầu là một nữ nhân dung mạo diễm lệ, mặt hồng bào nóng bỏng, ngực căng mông nở, một thân trang phục hoa lệ. “Cổ Lệ, lời này của ngươi sai rồi! Không có cái xấu, lấy gì tôn lên cái đẹp chứ! Tựa như không có ác, sao có thể có thiện đối lập với nó a!” Người nói lời này, là một nam nhân, làn da trắng nõn, lại vì giọng nói vịt cồ, hoàn toàn phá hư hình tượng của hắn. Nam nhân này, bộ dáng quá mức âm nhu, vòng eo còn tinh tế hơn cả nữ tử, ánh mắt của hắn như chuồn chuồn lướt qua mặt của Mộ Dung Thất Thất một chút, sau đó liền dừng lại trên người Phượng Thương. Ánh mắt kia, tràn ngập hồng quang mang ý chiếm hữu, giống như Phượng Thương là một bữa tiệc xinh đẹp, để người nhấm nháp. “Long Đa, ngươi đừng có tranh đoạt với ta!” Nhận thấy tâm tư của Long Đa, Cổ Lệ một cước ngăn đối phương lại: “Nam nhân này, ta nhìn trúng, hắn là của ta!” “A—-” Tiểu bạch kiểm nhếch miệng cười, lộ ra một hàm răng vàng: “Cổ Lệ, mỹ nhân, ai cũng yêu, ngươi nếu có khả năng, có thể đoạt đi, ta đây nguyện chịu thua!” “Được!” Không đợi Long Đa dài dòng, Cổ Lệ lắc lắc uốn éo người, đi về phía Phượng Thương. Nữ nhân này, mang theo nụ cười câu hồn trên khóe miệng, ánh mắt không ngừng phóng điện với Phượng Thương. Nam nhân tản ra hàn ý khắp người thực rất hợp khẩu vị của nàng, đi khắp tứ quốc, ngủ với nhiều nam nhân như vậy, cho tới bây giờ nàng cũng chưa gặp nam nhân nào có thể khiến tâm nàng rung động, khiến cho nàng hận không thể lập tức hạ gục người đó. Mắt của Cổ Lệ, giống như máy quét, quét Phượng Thương từ trên xuống dưới một lần. Không tồi, bả vai vừa rộng vừa gầy, thắt lưng đủ tinh tế đủ khỏe, vừa nhìn đã biết là một nam nhân có sức mạnh, nếu như có thể cùng nam nhân như vậy cá nước thân mật, vậy thực đúng là chuyện tình đẹp nhất thế gian. (TC: ta phỉ, ta nhổ….) “Chàng là Nam Lân vương Phượng Thương? Ta là tuyển thủ dự thi lần này của Nam Phượng quốc, tên là Cổ Lệ, năm nay mười bảy tuổi, còn chưa gả cho người ta.” Đến lúc đến trước mặt Phượng Thương, Cổ Lệ bắt chéo kiều chân, ngồi bên cạnh hắn, bắt đầu tự giới thiệu một cách nhiệt tình. Khiến người ta kinh ngạc của nàng, bộ hồng bào kia của Cổ Lệ, thế nhưng chẳng che đi đôi chân đẹp kia. Màu da của nàng là màu tiểu mạch* khỏe mạnh, cho nên đôi chân lộ ra kia, tuy tinh tế nhưng lại rắn chắc hữu lực, cũng là màu tiểu mạch khỏe mạnh. Khi nàng nghiêng người về phía trước, mọi người mới phát hiện, áo của nữ nhân này chỉ chạy đến ngực, hai luồng màu mạch đè nén trong cổ áo, giống như bức thành đỏ che chắn chổ xung yếu, câu dẫn mắt người. Con nai này, hẳn là cup E đi! Mộ Dung Thất Thất thầm nghĩ. Đúng là một con bò sữa hảo hạng a! Ngẫm lại chính mình, chính là khéo léo lả lướt B, trong lòng Mộ Dung Thất Thất bỗng nhiên dâng lên một loại tiếc nuối. Tuy rằng B cũng không tệ, nhưng kiếp trước của nàng chính là D ngạo nhân a! Vì sao xuyên qua một lần, thân cao chẳng những ngâm nước, mà ngay cả ngực cũng kém đến cỡ vậy a! Thấy Mộ Dung Thất Thất xem xét vòng 1 hoàn mỹ của mình, Cỗ Lệ cố ý rũ tóc xuống, ưỡn người về phía Mộ Dung Thất Thất, tựa hồ khoe với nàng, cũng như khiêu khích nàng ấy, ngay cả khóe miệng của Cổ Lệ, cũng hiện lên nụ cười tươi tràn ý gân hấn. Không có nam nhân nào không thích nữ nhân đầy đặn, Cổ Lệ tuyệt đối tự tinh vào dáng người của mình! Vừa rồi nàng cũng đã nhìn qua Mộ Dung Thất Thất, bất quá chỉ là một nha đầu còn chưa phát dục, ngây ngô mười phần, lấy cái gì để sánh với nàng chứ? “Vương gia,đây là lần đầu tiên người ta đến Bắc Chu quốc a, thật nhiều nơi đều chưa thăm qua đâu. Không biết Vương gia có thời gian hay không, có thể dẫn người ta ra ngoài ngao du được chứ?” Khi nói chuyện, dưới bàn. chân đẹp của Cổ Lệ huơ huơ về phía Phượng Thương.