“Ti –” Long Trạch Cảnh Thiên kéo vạt áo xuống, đặt trên bàn thạch, cắn ngón trỏ, trực tiếp dùng đầu ngón tay đang chảy ra máu tươi viết một bức thư đỏ máu “Mộ Dung Thất Thất, hôm nay ta liền hưu dâm phụ ngươi! Phụ hoàng có truy cứu hay trách tội, bổn vương sẽ giải thích rõ ràng!” “Ba –” Mộ Dung Thất Thất vươn tay tiếp lấy mà Long Trạch Cảnh Thiên quăng tới, đọc lướt qua sau cảm thấy rất hài lòng, đứng lên đưa cho Tố Nguyệt cất kỹ. Thoát khỏi vòng tay của Liên công tử, Mộ Dung Thất Thất hướng Long Trạch Cảnh Thiên cúi đầu, “Đa tạ Vương gia đã thành toàn! Chúc Vương gia sớm ngày tìm được nữ tử trong lòng, bên nhau trọn đời!” Lời nói của Mộ Dung Thất Thất khiến cho Long Trạch Cảnh Thiên nhướng mày, chẳng lẽ nàng đã biết chuyện về Độc Tiên Nhi? Nghĩ lại, chuyện này hoàn toàn không có khả năng. “Hừ! Mộ Dung Thất Thất, tự giải quyết cho tốt!” Rốt cục tìm được lý do hợp lý, hưu phế vật này, khiến cho Long Trạch Cảnh Thiên thần thanh khí sảng, nhất thời cảm thấy toàn thân đều thoải mái hẳn lên. Không có hôn ước, vậy hắn có thể đường đường chính chính đi tìm Độc Tiên Nhi ! Nghĩ đến vị tiên tử ở trong rừng kia, tâm tình Long Trạch Cảnh Thiên liền thư sướng. Chỉ là, khi quay đầu lại, nhìn thấy nụ cười sáng lạn của Mộ Dung Thất Thất dưới ánh mặt trời, Long Trạch Cảnh Thiên lại có một cảm giác thất bại. Nàng ta thế nhưng lại không muốn có mình, muốn thoát ly cái thân phận “Tĩnh vương phi” mà mọi người đã gắn cho nàng? Bị một cái phế vật ghét bỏ, ít nhiều cũng tổn thương tới lòng tự trọng của Long Trạch Cảnh Thiên. “Tĩnh Vương gia đừng lo, ta nhất định sẽ sống thọ trăm tuổi, làm một cái tai họa ngàn năm !” Lời của Mộ Dung Thất Thất hoàn toàn chọc giận Long Trạch Cảnh Thiên, hắn lúc này phất tay áo xoay người bước đi, để những người khác ở lại phía sau. “Đáng đời –” Đoan Mộc Hồng Trần bày ra một bộ dáng vui sướng khi người gặp họa, liếc mắt nhìn Mộ Dung Thất Thất một cái, sau đó theo sát phía sau Long Trạch Cảnh Thiên. “Biểu muội, tội gì mà phải làm vậy.” Chờ Long Trạch Cảnh Thiên đi rồi, Lí Vân Khanh thở dài. Hắn không phải Long Trạch Cảnh Thiên, tự nhiên sẽ không tin tưởng những lời xằng bậy vừa rồi của Mộ Dung Thất Thất. Nhưng mà không nghĩ tới nàng lại mong muốn được tự do đến như vậy, chẳng lẽ thật sự như những lời nàng ca xướng trong đêm nọ sao? Bất quá, trong nội tâm, Lí Vân Khanh lại có một tia cao hứng, Mộ Dung Thất Thất đã khôi phục tự do, vậy có nghĩa hắn cũng có cơ hội đi? “Biểu ca, Long Hổ Lệnh này thật sự có thể yêu cầu ngươi làm bất cứ chuyện gì sao?” Bị Lí Vân Khanh nhìn thấu, điều này cũng chẳng nằm ngoài dự đoán của Mộ Dung Thất Thất, nam tử trí tuệ như vậy làm sao có thể không nhìn thấu chút tiểu xảo của nàng chứ! Nhìn đến Long Hổ Lệnh trong tay Mộ Dung Thất Thất, biểu tình Lí Vân Khanh trở nên nghiêm túc, “Đương nhiên. Đây là tín vật của Lý gia ta, người giữ Long Hổ Lệnh có thể yêu cầu người trong Lý thị làm bất cứ chuyện gì.” “Vậy là tốt rồi!” Mộ Dung Thất Thất khẽ chớp mi, chủy thủ nắm trong tay hướng về phía Liên công tử với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai . Mặc dù cảm nhận được nguy hiểm, hơn nữa đã dùng tốc độ trốn tránh nhanh nhất, nhưng bụng chợt xuất hiện cơn đau, còn có y phục thanh sam ôn nhuận đều bị thấm ướt, đủ để Liên công tử biết, Mộ Dung Thất Thất làm hắn bị thương. “Thất Thất, ngươi muốn mưu sát chồng sao?” Liên công tử cười khổ, mau chóng điểm huyệt cầm máu, lại dùng chút dược đắp lên miệng vết thương, thuận tiện mở bọc băng bó ra. Hắn thế mà lại quên lời vương dặn trước lúc đến đây, cô nàng này cất giấu móng vuốt của báo hổ, nhìn trông dịu ngoan, kì thực không thể chọc được. “Tà y Tấn Mặc khi nào lại có sở thích làm thế thân mạo danh người khác?” Mộ Dung Thất Thất lui sang một bên, trong tay cầm chủy thủ mà Thượng Quan Vô Kỵ đưa cho nàng.“Hủy danh tiết của ta, chẳng lẽ ngươi còn muốn không thương tích, thuận lợi mà rời khỏi nơi này sao?” “Tới –” Mộ Dung Thất Thất tung Long Hổ Lệnh cho Lí Vân Khanh, “Giết hắn!” Đối với sự nhanh nhẹn của Mộ Dung Thất Thất, Lí Vân Khanh thêm lần nữa được mở mang tầm mắt. Lần đầu tiên là nàng đá Đoan Mộc Y Y xuống hồ, lần thứ hai chính là vừa rồi. Thân hình kia như tia chớp, khiến ngay cả Lí Vân Khanh cũng mặc cảm, nàng thật là một nữ tử tay trói gà không chặt sao? Cố kiềm chế suy nghĩ, Lí Vân Khanh ra tay tấn công Liên công tử. Vừa rồi còn bị vẻ tươi cười của Mộ Dung Thất Thất mê hoặc, Tấn Mặc lúc nãy còn nghi ngờ, bây giờ đã hiểu được, Mộ Dung Thất Thất – xứng đáng. Nàng có lẽ đã sớm biết thân phận của hắn, cư nhiên còn lợi dụng hắn diễn trò, bây giờ còn muốn giết hắn! Quả nhiên, chỉ có nữ nhân cùng tiểu nhân là khó chiều nhất, tiểu nữ nhân giống Mộ Dung Thất Thất lại càng không thể đắc tội. Thượng Quan Vô Kỵ đứng ở một bên nghe thấy cuộc đối thoại vừa rồi, rốt cục hiểu được nam tử áo lam trước mắt căn bản là không phải Liên công tử, nghĩ đến vừa rồi hắn hồ ngôn loạn ngữ đã huỷ đi “danh dự” của Mộ Dung Thất Thất. Thượng Quan Vô Kỵ cũng nổi giận, nắm chặt hai đấm, hét lớn một tiếng, tấn công Tấn Mặc từ phía sau. “Mộ Dung Thất Thất, ta tốt xấu cũng giúp ngươi, ngươi như thế nào lại lấy oán trả ơn như vậy?” Tiền hậu giáp kích, mặc dù Tấn Mặc có là cao thủ, cũng vô pháp thoát thân khi Lí Vân Khanh cùng Thượng Quan Vô Kỵ đang ăn ý phối hợp tập kích hắn. “Tội thứ nhất: mạo danh người khác; tội thứ hai: hủy danh dự của ta; tội thứ ba: bụng dạ khó lường. Tấn Mặc, ngươi không ở Bắc Chu, chạy tới Tây Kì làm cái gì? Dám ngụy trang Liên công tử tiếp cận hoàng hậu nương nương, ngươi nói, chúng ta có phải hay không nên đem trói ngươi lại đưa đến Đại Lý tự để thẩm án nhỉ? Hay là, lần này ngươi tới có cái nhiệm vụ bí mật gì?” Mộ Dung Thất Thất đứng ở chỗ râm mát, thanh âm thanh lương rơi vào trong tai Tấn Mặc, làm cho hắn một phen lảo đảo, chỉ kém từ trên không ngã xuống đất thôi. Cao thủ! Thật sự là cao thủ! Nàng chẳng những vạch trần thân phận chính mình, lại gán cho mình được nhiều tội như vậy. Ai cũng đều biết, Quái y Tấn Mặc là thủ hạ đắc lực của Nam Lân vương Bắc Chu- Phượng Thương, hắn xuất hiện ở Tây Kì, lại còn tiếp xúc với hoàng hậu nương nương Tây Kì quốc, khiến cho mọi người cảm thấy trong chuyện này có bí mật không thể cho ai biết, có âm mưu. Nữ nhân này thật sự rất thích chơi đùa chính trị , hoàn toàn là giết người không thấy máu – Lời của Mộ Dung Thất Thất khiến Lí Vân Khanh cùng Thượng Quan Vô Kỵ nghe hiểu được, đặc biệt nghĩ đến vị “Quỷ Vương” nơi Bắc Chu- danh xưng của Nam Lân vương Phượng Thương, trong lòng hai người lại chấn động, xuống tay càng nhanh càng tàn nhẫn hơn. Là tân tú của Tây Kì quốc, Lí Vân Khanh cùng Thượng Quan Vô Kỵ hoàn toàn xứng đáng với danh xưng. Lí Vân Khanh am hiểu tiến công, vũ khí của hắn là một cây Bích Ngọc Tiêu, cộng thêm hắn mặc một thân thanh sam, nhìn qua phiêu diêu như tiên tử. Thượng Quan Vô Kỵ xuất thân từ võ tướng thế gia, vừa ra tay có thể nhìn thấy hắn nắm chắc tất cả kiến thức cơ bản lẫn nâng cao. Hắn có cặp thiết quyền* oai phong uy vũ, Mộ Dung Thất Thất hoàn toàn có thể tưởng tượng nếu đôi nắm tay kia dừng trên khuôn mặt “Như hoa như ngọc” của Tấn Mặc sẽ có hiệu quả đến mức nào. (*nắm tay thép) Tấn Mặc cảm thấy chính mình chưa bao giờ rơi vào tình huống nào chật vật như hôm nay, trước bị Mộ Dung Thất Thất đánh lén, cái bụng bị một vết thương không nông không sâu, nhưng lại có thể khiến cho hắn đổ không ít máu, hiện tại lại bị hai cao thủ vây công, khiến cho hắn rơi sâu vào thảm cảnh éo le.