Quý trọng sinh mệnh rời xa nam chủ

Chương 6 : Ai muốn làm tỷ muội với ngươi a???

Quả nhiên, nghe Tần Tuyết Nhi gọi Lâm đại ca mừng rỡ như vậy, sắc mặt Lưu Dạ Nguyệt lập tức đen xuống. Từ khi Tần Tuyết Nhi xuất hiện, ánh mắt Lâm Hiên vẫn không rời khỏi nàng. Nghe thấy Lưu Dạ Nguyệt nói, Lâm Hiên không khỏi hơi run lên. Người ngoài không để ý, nhưng đứng sau lưng Lâm Hiên, Chu Tiêm lại biết rất rõ. Mặc dù biết đó là do tác giả quấy phá, nhưng Chu Tiêm vẫn cảm thấy không đáng. Tiếp xúc mới có mấy ngày như vậy, nhưng Chu Tiêm biết Lâm Hiên vốn là người rất lý trí, rất lãnh đạm, vô cùng xứng danh trích tiên. Thậm chí nàng còn từng nghĩ, người như hắn có lẽ không nên động tình. Nhưng cuối cùng lại xứng hắn cho Tần Tuyết Nhi, cùng chung với sáu nam nhân khác. Nghĩ thế nào cũng không thể tưởng tượng được người như hắn lại đồng ý cộng thị nhất thê! Ai, nói cho cùng là do tác giả quấy phá. Chu Tiêm hơi thở dài. Nàng lại không có năng lực đi thay đổi cái gì. Việc nàng có thể làm là hết sức tránh cho kết cục bi thảm như nguyên văn. Nàng không có dư tinh lực đi lo cho người khác. Sư phụ trích tiên, đồ nhi thật sự xin lỗi ngài T___T Tần Tuyết Nhi chạy nhanh tới gần Lâm Hiên, váy áo hồng nhạt tung bay như một con bướm, xinh đẹp hồn nhiên, hấp dẫn ánh mắt mọi người. Lưu Dạ Nguyệt cũng vội vàng đứng dậy đi theo sau. “Lâm đại ca.” Tần Tuyết Nhi chạy đến trước mặt Lâm Hiên, hồn nhiên cười nói. “Tuyết… Tần cô nương.” Lâm Hiên hơi gật đầu. Tần Tuyết Nhi vốn đang vui mừng, nghe thấy Lâm Hiên xưng hô nàng như vậy, trong nháy mắt liền xụ mặt, ủy khuất nhìn Lâm Hiên, đôi mắt tròn tròn tràn ngập sương mù, tùy thời có thể rơi lệ. Nàng cứ như vậy nhìn Lâm Hiên, giống như khuê phòng oán phụ bị trượng phu trách móc oan khuất. Đây chính là đặc điểm mà Chu Tiêm từ khi đọc truyện đã không thích nữ chính. Rất “hồn nhiên ngây thơ”, lưu luyến giữa các nam nhân, không có một chút dứt khoát hay tị hiềm. Dường như nàng cứ thích là làm, không cần cố kỵ bên cạnh có ai, suy nghĩ đến cảm giác của người khác như thế nào. Nhìn sắc mặt càng ngày càng khó coi của Lưu Dạ Nguyệt là biết. Tần Tuyết Nhi có danh là vị hôn thê của hắn, bây giờ ở trước mặt hắn dây dưa cùng Lâm Hiên, miễn bàn sẽ làm hắn mất mặt như thế nào. Lâm Hiên lại bị bộ dáng này của nàng ảnh hưởng tới, rõ ràng ngớ ra không biết nên làm gì cho phải. Tần Tuyết Nhi sụt sịt mũi, chuẩn bị lê mang hoa vũ, lại liếc nhìn thấy phía sau Lâm Hiên đứng một thiếu nữ dung mạo thiên tiên, một thân bạch y giống Lâm Hiên như đúc, không nhịn được hỏi: “Vị cô nương này là…?” Không biết có phải là do thành kiến hay không, nhưng Chu Tiêm thoáng thấy được ánh sáng lạnh lóe lên trong mắt Tần Tuyết Nhi, nhanh đến mức nàng nghĩ đó là ảo giác của mình. Rất vô lý! Nữ chủ Tần Tuyết Nhi không phải là người đơn thuần thiên chân không rành thế sự sao? Vậy nàng vừa nhìn thấy đó là gì? Chẳng nhẽ thực sự là ảo giác? Trong đầu Chu Tiêm quay chuyển trăm lần, nhưng mặt ngoài vẫn bất động thanh sắc, lạnh lùng kiêu ngạo không thèm chú ý đến Tần Tuyết Nhi. Nàng đột nhiên nghĩ: có lẽ mọi chuyện không đơn giản như vậy. Ai nói cho nàng biết, rốt cục đây có phải là nguyên truyện hay không nha??? “Đây là đệ tử của ta, Chu Tiêm.” Lâm Hiên nghe Tần Tuyết Nhi hỏi, lập tức bình tĩnh trở lại. “Là đệ tử của Lâm đại ca…” Ánh mắt Tần Tuyết Nhi sáng lên, long lanh như con thỏ con, cực kì đáng yêu, “Thật xinh đẹp!” Mẹ nó! Tần Tuyết Nhi gọi sư phụ trích tiên là đại ca, chả nhẽ lão nương lại thấp hơn một bối phận so với nàng sao? Chu Tiêm khó chịu nghĩ, nhưng nàng vẫn giả lả cười, thanh lệ tuyệt trần: “Tần cô nương.” Dung mạo khuynh thành, phong thái tao nhã, phiêu dật thanh lệ, lãnh ngạo tuyệt trần… không thể không nói bộ thân thể này quá là xuất sắc. Nếu như không ghen tị nữ chủ như trong nguyên văn, sợ gì không tìm được người thật lòng với nàng. Chu Tiêm hơi bị đắc ý, nếu có đuôi thì chắc giờ này kiều lên tận trời rồi. Được rồi, nàng thừa nhận là nàng không quen nhìn Tần Tuyết Nhi, là nữ nhân với nhau nên tâm lý so thắng thua là đương nhiên. Nàng tự nhận mình tuyệt đối không thua gì Tần Tuyết Nhi. Nhưng sự thật đau lòng, có đẹp có xuất sắc đi nữa, giành nam nhân với nữ chủ nhất định sẽ không có kết cục tốt. “Chu tỷ tỷ thật là xinh đẹp!” Tần Tuyết Nhi reo lên, đôi mắt tràn ngập hâm mộ, lấp lánh như ngọc. Nguyên văn hình như Tần Tuyết Nhi cũng làm quen với Chu Tiêm bằng cách này. Nhưng mà… hình như sau khi cổn sàng đan với Lâm Hiên, sau đó Lâm Hiên mới đưa nàng về giới thiệu cho Chu Tiêm. Không phải ở trên đại hội võ lâm. Nàng bỏ sót tình tiết nào hay là kịch tình bị ảnh hưởng? “Đâu có, Tần cô nương cũng rất xinh đẹp.” Chu Tiêm thanh nhã cười. Mở to con mắt của ngươi ra mà nhìn nha! Lão nương nhỏ hơn ngươi 2 tuổi nha! Đừng có gặp ai cũng hân hoan “tỷ tỷ” dài “tỷ tỷ” ngắn! Không biết nữ nhân tối kỵ nhất là bị gọi già đi sao? Lâm Hiên lặng lẽ liếc nhìn Chu Tiêm, cảm giác quái dị trong lòng càng ngày càng rõ ràng… “Tuyết Nhi, nếu như ngươi buồn chán, có thể dẫn Chu cô nương đi dạo chơi.” Lưu Dạ Nguyệt lúc này mới lên tiếng, trầm giọng nói. Chu Tiêm hơi run rẩy, âm thầm liếc nhìn Lưu Dạ Nguyệt, trong lòng nghiến răng nghiến lợi: nha, võ lâm minh chủ, thù này lão nương nhớ! Hãy đợi đấy! “Người ta muốn nhìn xem võ lâm đại hội nha~” Tần Tuyết Nhi quay lại ôm lấy cánh tay Lưu Dạ Nguyệt, nũng nịu nói. Đại tỷ, ngươi phát âm bình thường một chút sẽ chết người sao? Chu Tiêm yên lặng sờ sờ cánh tay nổi đầy da gà. “Một đám nam nhân đánh đánh giết giết, ngươi này nữ nhân xem cái gì? Ngoan, nghe lời!” Lưu Dạ Nguyệt xoa xoa đầu nàng. “Được rồi. Chu tỷ tỷ, chúng ta đi thôi.” Tần Tuyết Nhi hơi bĩu môi, quay sang kéo Chu Tiêm. Ai là tỷ muội với ngươi a? Còn nữa, lão nương có đồng ý đi với ngươi sao? Chu Tiêm lặng lẽ nghiến răng. Chu Tiêm liếc nhìn Lâm Hiên. Dường như cảm giác được Chu Tiêm có chút bài xích Tần Tuyết Nhi, Lâm Hiên nhíu mày, lạnh nhạt nói: “Tiêm Nhi, ngươi đi cùng Tần cô nương đi.” Dựa vào! Lâm Hiên ngươi này trọng sắc khinh đồ! Chu Tiêm không tình nguyện bị Tần Tuyết Nhi kéo đi, trong lòng dựng thẳng ngón cái lên đối với Lâm Hiên. Nói thật, nàng rất muốn gào thét vào mặt ba người bọn họ, sau đó lật bàn rời đi. Nhưng kinh nghiệm đọc thịt văn lâu năm nói cho Chu Tiêm biết, nữ chủ quang hoàn vô cùng rực rỡ, vô tình đắc tội nữ chủ cũng sẽ không có kết quả tốt. Hơn nữa, hai tôn đại thần võ công cao cường kia còn cực lực duy trì nữ chủ, nếu nàng thực sự gào thét, không chờ đến khi sách kết thúc nàng liền trực tiếp bị bọn họ giây sát. Nhẫn công vô địch… ╯(╬¯¯д¯¯)╯╩═╩ Nàng quyết định, nàng nhất định phải tìm cách rời khỏi đám hỗn đản này! Dính vào nữ chủ nhất định sẽ không có chuyện gì tốt! … Chu Tiêm thực rối rắm. Trong nguyên tác, Tần Tuyết Nhi rất lắm mồm sao? Có sao? Vậy nãy giờ người lải nhải cả nửa ngày trước mặt nàng này là ai nha? “Chu tỷ tỷ, ngươi là đồ đệ của Lâm đại ca, nhất định sẽ rất quen thuộc với hắn đúng không?” Có sao? Có sao? Là đồ đệ thì nhất định phải quen thuộc với sư phụ sao? “Chu tỷ tỷ, tại sao Lâm đại ca thích mặc áo trắng vậy nha? Hình như ta chưa bao giờ nhìn thấy Lâm đại ca mặc màu khác. Mặc dù ta rất thích Lâm đại ca mặc màu trắng, nhưng nếu mặc màu khác cũng rất được nha!” Lão nương lại không phải giun sán trong bụng hắn, làm sao biết hắn đang nghĩ gì? “Chu tỷ tỷ, bình thường Lâm đại ca thích ăn gì? Uống gì? Lúc rảnh rỗi hắn thường làm gì?” … Ngươi hỏi luôn cha mẹ hắn là ai làm nghề gì thu nhập bao nhiêu luôn đi. Tra hộ khẩu a??? “Chu tỷ tỷ, ngươi nói nha…” “Tần cô nương tựa hồ rất quan tâm tới sư phụ của ta?” Chu Tiêm cười nói, đoan trang tao nhã, trong lòng đã sớm ói mửa hàng trăm lần. Tần Tuyết Nhi đỏ bừng mặt, lắp ba lắp bắp: “Ta… ta chỉ là… Ta cùng Lâm đại ca là bằng hữu mà… Quan tâm một chút cũng đâu có sao…” “Tần cô nương đã là vị hôn thê của Lưu minh chủ, quá quan tâm đến nam nhân khác hình như không được ổn lắm.” Chu Tiêm hơi nhíu mày. Lời này cũng không phải nàng đùa giỡn gì, là khuyên thật lòng. Đáng tiếc chỉ số thông minh của nữ chủ Tần Tuyết Nhi có vấn đề, hoặc là đầu óc của nàng cấu tạo không giống người thường, nghe Chu Tiêm nói vậy, đôi mắt lập tức ngưng tụ hơi nước, ủy khuất nhìn Chu Tiêm. “Chu tỷ tỷ, ta… ta không có ý khác…” Đệt! Lão nương khi dễ ngươi sao? Ngươi làm bộ dáng yếu đuối mảnh mai này cho ai xem? Lão nương là nữ nhân, không phải bách hợp! “Tần cô nương nghĩ đi đâu vậy?” Chu Tiêm che miệng cười khẽ, “Ta chỉ có ý nhắc nhở cô nương một chút thôi…” Tần Tuyết Nhi hơi cúi đầu thút thít. Chu Tiêm khó xử không biết nên làm thế nào bây giờ. Đánh mắng lại không thể, nếu cứ để như vậy hình như cũng không ổn. Nhỡ bạn kịch tình tâm huyết dâng trào cho Lưu Dạ Nguyệt hay Lâm Hiên hoặc một nam nhân khác đi ngang qua, thấy cảnh này, nhất định nữ phụ nàng sẽ gánh tội danh “khi dễ thiện lương nhu nhược” nữ chủ. Này Tần Tuyết Nhi thật không hổ danh là nữ chủ thịt văn, cho dù thút thít khóc thanh âm cũng động lòng người. Nếu trước mặt nàng không phải là Chu Tiêm mà là nam nhân khác, phỏng chừng không nhịn được lại đè nàng ra xxoo rồi. Chu Tiêm trong lòng nghiến răng nghiến lợi, ngoài mặt cũng cố gắng làm như đau lòng, nhẹ giọng nói: “Tần cô nương đừng như vậy? Cô nương thiện lương quan tâm đến người khác không sai, là Chu Tiêm lỡ lời.” Dựa vào! Quang hoàn nữ chủ rất cường đại, đành phải cắp đuôi làm người a! Lúc nói lời khen nữ chủ nàng sém tí nữa là ói ra, may mà tu vi cường đại, mới nhịn xuống được. “Chu tỷ tỷ…” Tần Tuyết Nhi nghẹn ngào nhìn Chu Tiêm, “Chu tỷ tỷ không thích Tuyết Nhi sao?” Đệt! 18 tuổi mà còn nộn hơn cả 16 tuổi là lão nương đây. Ông giời bất công… À nhầm, tác giả bất công nha! “Làm sao làm sao.” Chu Tiêm vội vàng lắc đầu. “Nhưng rõ ràng… Chu tỷ tỷ vẫn xưng hô khách khí với Tuyết Nhi.” Tần Tuyết Nhi lại sắp có xu thế lê mang hoa vũ. Ta X! Không phải chỉ là xưng hô thôi sao? Ngươi làm chi cứ như lão nương làm chuyện ác tày trời, thế gian không dung a??? Chu Tiêm không nói gì ngước đầu nhìn trời. Trời thật trong xanh a, nắng thật chói lóa a, mây bay thật trắng a…