Quý trọng sinh mệnh rời xa nam chủ

Chương 18 : Không biết đặt tiêu đề là gì

Trong một gian phòng trọ cao cấp, một nam tử tướng mạo tuấn mỹ âm nhu yên lặng ngồi trên ghế, nhàn nhã thưởng thức trà nóng. Thoạt nhìn hắn giống như một công tử phú quý đang hưởng thụ, nhưng chỉ có người trong phòng mới biết trên người hắn tỏa ra khí thế áp bách cỡ nào, giống như một ngọn núi lửa đang kìm nén không phun trào, một khi hoàn toàn bộc phát cũng là lúc thiên hạ biến sắc. Sau lưng nam tử, hai thiếu niên tướng mạo tuấn tú đáng yêu nhưng sắc mặt băng lãnh đứng cúi đầu phục mệnh. Một người áo đen cung kính quỳ gối dưới chân nam tử, che dấu lo lắng trong lòng, trật tự bẩm báo: “Chủ tử, tình báo vừa gửi đến, đã tra ra Vương phi đang ở Vạn Kiếm sơn trang. Hơn nữa…” “Hơn nữa cái gì?” Hoàng Phủ Khanh nhàn nhạt, đặt chén trà xuống bàn. Một tiếng động nhỏ vang lên, chén trà không báo trước đột nhiên tan thành bột phấn, nước trà nóng văng tung tóe ra bàn, men theo vân gỗ nhỏ tí tách xuống sàn nhà. Hắc y nhân đổ mồ hôi, cố gắng trấn định tiếp tục bẩm báo: “Vạn Kiếm sơn trang trang chủ Lưu Dạ Nguyệt tuyên bố với bên ngoài… Vương phi là… là vị hôn thê của hắn!” “!!!” Hai thiếu niên sau lưng Hoàng Phủ Khanh lập tức hít một ngụm khí lạnh, căn bản không dám tưởng tượng đến khi gặp mặt, Hoàng Phủ Khanh sẽ nổi giận lôi đình đến cỡ nào. Hai thiếu niên vốn là song sinh khác trứng, bộ dạng không giống nhau, nhưng đồng dạng mi thanh mục tú, được dạy dỗ chỉ biết trung thành với Hoàng Phủ Khanh, cho dù có chết cũng không hối hận. Nói như trong tiểu thuyết miêu tả thì là tử trung, nói như kiểu của Chu Tiêm thì là chó nhà nuôi, quả nhiên là nói gì nghe nấy, hơn nữa còn biết giết người cướp của phóng hỏa đốt nhà cao thủ trong cao thủ, hiếm thấy a hiếm thấy. Thiếu niên khuôn mặt luôn lạnh như băng tên là Tử Huyền, còn thiếu niên bộ dạng thiên chân ngây thơ đáng yêu vô địch kia tên là Tử Quân. Thật đúng là người cũng như tên, nếu như không phải luôn làm nền cho nam chính Hoàng Phủ Khanh, hai người này hoàn toàn đủ để khiến nữ nhân từ 3 tuổi tới 80 tuổi phải hét lên. Hai người là hộ vệ từ nhỏ của Hoàng Phủ Khanh, quá quen với tác phong làm việc của hắn, không từ thủ đoạn, âm độc như rắn, có thể mỉm cười như gió xuân mà làm chuyện tàn nhẫn nhất. Giết người diệt tộc hắn làm không ít, hoàn toàn dửng dưng với mạng người rồi. Hơn nữa hắn còn không coi nữ nhân ra gì, cực kỳ khinh thường loại sinh vật chỉ biết sống bám vào nam nhân, lại cứ thích đùa giỡn tâm kế, tự cho mình là rất cao, cho nên đối với hắn, nữ nhân chỉ là đồ chơi. Nhưng gần đây, hắn lại có hành vi khác thường với một nữ nhân tên là Tần Tuyết Nhi. Xác thực, nàng kia rất đẹp, nhưng không đến mức tuyệt sắc khuynh thiên hạ, còn chưa đến mức khiến người ta phải nhất kiến chung tình, nhưng đặc biệt ở chỗ đôi mắt sở sở động lòng người, trong vắt sạch sẽ, đơn thuần như thỏ con, không chút tâm kế, lại ngây thơ đến mức có chút ngốc ngốc, quả thực khiến người ta khó lòng phòng bị. Tử Huyền và Tử Quân biết rõ, Hoàng Phủ Khanh không thực sự yêu Tần Tuyết Nhi, cùng lắm xem nàng là một món đồ chơi thú vị, tạm thời chiếm hết sủng ái của hắn mà thôi. Nhưng đáng chết ở chỗ, đồ chơi lại dám chạy trốn hắn, mặc dù là bị Tư Đồ Phong bắt đi, nhưng nàng muốn chạy trốn hắn đã sớm biết. Lại còn dám ở bên cạnh một nam nhân khác, làm vị hôn thê của hắn ta! Trước khi hắn hết hứng thú với món đồ chơi này, nàng đừng tưởng có thể thoát khỏi hắn. Vậy nên Hoàng Phủ Khanh hưng sư động chúng đi tìm Tần Tuyết Nhi, còn bỏ hết công vụ ở kinh thành chạy đến biên giới Lộc Oa Thành. Nói thật, vì một món đồ chơi mà làm đến mức này, thật không hổ danh là Tứ Vương gia điên cuồng, hỉ nộ vô thường, làm việc không theo bài bản. Nhưng đồng thời, đây cũng là lần đầu tiên Tứ Vương gia hao tâm tốn sức như vậy. Không biết lần này, là họa hay là phúc nữa… “Nàng có vẻ khoái hoạt!” Hoàng Phủ Khanh âm lãnh cười rộ lên, “Nàng nghĩ cứ như vậy bổn vương sẽ buông tha nàng sao? Không khỏi quá đơn thuần!” “Chủ tử, Lưu Dạ Nguyệt cũng không phải nhân vật đơn giản gì. Mặc dù mang tiếng là Võ lâm minh chủ, danh môn chính phái, nhưng thế lực ngầm hắn nắm giữ không ít, còn có mạch máu kinh tế… Tóm lại, không thể đơn giản động tới hắn.” Tử Huyền lập tức khuyên bảo. “Hừ! Nàng nhưng thật ra tìm được chỗ dựa vững chắc!” Hoàng Phủ Khanh cười nhẹ, thanh âm như gió xuân, lại kỳ dị khiến người nghe lạnh cả sống lưng, “Ngươi nói… Nếu như tên kia cũng nhúng tay vào, vậy thì chuyện này sẽ diễn biến như thế nào?” “Tên kia…?” Tử Quân ngạc nhiên kêu lên, “Vương gia, chẳng qua là một nữ nhân thôi mà, có nhất thiết phải làm như vậy sao?” “Đã muốn chơi đùa, vậy thì cùng nhau chơi lớn, như vậy mới vui!” Hoàng Phủ Khanh không chút để ý nói, cũng không phật lòng Tử Quân nhắc đến Tần Tuyết Nhi bằng giọng điệu khinh thường. “Ta đổ cảm thấy Tần Tuyết Nhi nữ nhân này không đơn giản.” Tử Huyền lạnh lùng nói, đôi mắt lóe ra ánh sáng lạnh. “Nữ nhân thôi, trên đời này lại có người nào thật sự đơn thuần đâu!” Hoàng Phủ Khanh lỡ đễnh cười, không để trong lòng. Nhắc đến nữ nhân, hắn lại nhớ đến một người thú vị, vừa mới gặp được hôm qua. Nữ nhân kia… Quả thực có chút gì đó kỳ lạ, không giống Tần Tuyết Nhi khiến hắn rung động ngay từ lần đầu gặp mặt. Nói thật, lần đầu thấy nàng, hắn chỉ muốn cười, không để ý hình tượng mà cười to. Rất thú vị, thật sự là rất thú vị. Mặc dù cảm thấy bề ngoài của nàng đều là ngụy trang, nhưng kỳ dị lại không khiến người ta phản cảm, ngược lại có xúc động muốn đi tìm tòi rốt cuộc bên trong nàng là con người như thế nào. Nữ nhân như vậy, hắn không ngại chơi đùa một chút. Nhưng đáng tiếc bên người nàng đã có một nam nhân khác. Ánh mắt hắn độc ác cỡ nào, vừa liếc nhìn đã biết nam nhân này không đơn giản, cho dù là hắn cũng không dám tùy tiện chọc vào. Thật đáng tiếc… “Chủ tử!” Đang suy nghĩ, đột nhiên một hắc y nhân xuất hiện trước mắt khiến Hoàng Phủ Khanh hồi phục tinh thần, nhướng mày nhìn người này. “Chuyện gì?” “Chủ tử, hai người kia gặp chuyện!” “Nga?” Hoàng Phủ Khanh vuốt cằm, buồn bực lẩm bẩm: “Đám người này… Thật là không có kiên nhẫn gì cả… Thật mất hứng… Bổn vương muốn chơi đùa cũng không được…” … Một buổi tối ngủ ngon giấc, sáng dậy Chu Tiêm lại thần thanh khí sảng, hoàn toàn quên béng khó chịu hôm qua. Vốn nữ nhân này thuộc dạng vô tâm vô phế đến một cảnh giới nhất định, việc gì quá phiền não nhất định sẽ xoắn xuýt một hồi rồi vứt ra sau đầu, không thèm suy nghĩ thêm cho phí tế bào não. Cho nên sáng dậy, Chu Tiêm lại được bơm đầy năng lượng, hào hứng bừng bừng vạch ra kế hoạch dạo chơi hôm nay. Còn kế hoạch như thế nào á? Chỉ có ba hoạt động thôi. Thứ nhất là ăn, thứ hai là ăn, cuối cùng cũng là ăn! Vừa ra khỏi phòng liền đụng phải khuôn mặt tuấn tú vô song mỉm cười hiền lành nhìn mình, Chu Tiêm không khỏi nhớ lại lần đầu tiên gặp Sầm Sóc. Nàng thầm nghĩ, nam nhân này là người hai mặt? Đầu óc có bệnh? Thích trang bức? Hay đơn thuần giống như mình, trước mặt một bộ sau lưng một bộ? Nhớ ngày đó a, hắn dung mạo tuấn mỹ, mỉm cười tà khí nhưng ánh mắt lại lạnh như băng, khí phách không chút che dấu, giống như muốn cho không khí xung quanh cũng đông lại theo hắn vậy. Chu Tiêm còn hoài nghi đây không phải là chân khí phóng ngoại trong truyền thuyết a? Đáng tiếc vài lần chạm mặt cho tới khi đi chung đường, hắn dường như hoàn toàn biến thành một người khác. Bộ dáng vô hại từ trong ra ngoài, giống như bằng hữu nhà hàng xóm, dễ thân dễ gần, dễ lừa người khác. Chu Tiêm vốn là nữ sinh bình thường, nói thật sự thì có chút vấn đề về thần kinh, điểm này có thể hoàn toàn tìm thấy ở trạch nữ lâu năm, không có gì lạ cả, đối với đẹp trai có lực miễn dịch nhất định, nhưng nếu ở trước mặt ngươi có một anh đẹp trai hiến ân cần, còn vỗ ngực hứa dẫn ngươi đi ăn khắp thiên hạ, nói không bị hấp dẫn căn bản là lừa người. Nhưng mà Chu Tiêm, con hàng này vốn rất cảnh giác, vô duyên vô cớ xuyên vào cái thế giới quái quỷ lại đụng phải một đám bệnh tâm thần, đùng đùng nhảy ra một người qua đường A hiến ân cần, tự nhiên dựng lên mức cảnh báo cấp S – cực kỳ nguy hiểm! Cho nên đối với Sầm Sóc nịnh nọt, Chu Tiêm hoàn toàn không cảm kích. Nhưng tuân theo quy tắc lợi dụng hết thảy hoàn cảnh xung quanh, có một tên hướng dẫn viên du lịch miễn phí tự nguyện đi theo, không cần mới có bệnh! “Tiêm Nhi, ngày hôm qua bị một đám người phá hỏng tâm tình, không có thời gian đi dạo chơi. Xem hôm nay trời trong nắng đẹp, ta dẫn ngươi đi thăm thú cảnh sắc một phen a.” Sầm Sóc đi đến bên cạnh Chu Tiêm, rất là hiền lành nói. “Nga.” Chu Tiêm tỏ vẻ sao cũng được, hứng thú thiếu thiếu đáp. Chu Tiêm người này, trên đời có ba hứng thú lớn nhất, tự nhiên chính là tiểu thuyết, mỹ nam cùng với mỹ thực! Đối với trạch nữ, vận động chính là kẻ thù. Biết là ngồi một chỗ ăn snack đọc truyện sẽ béo múp ra, nhưng vẫn không chịu đi ra ngoài vận động, đây chính là trạch nữ! Mà Chu Tiêm lại là trạch trung chi vương, đối với dạo phố gì đó không có nhiều lắm hứng thú, chỉ thích đi ăn vặt, cho nên mới đồng ý quyết định của Sầm Sóc. Sầm Sóc cũng hiểu Chu Tiêm không có nhiều lắm hứng thú đi dạo phố ngắm cảnh, nhưng vẫn đồng ý, sờ sờ mũi. Hắn cảm thán, nữ nhân a, quả nhiên là sinh vật kỳ quái nhất trên đời này. Cứ như vậy, một nam một nữ, tâm hoài quỷ thai, cùng nhau đi dạo phố phường. Tình cảnh này, nhìn kiểu nào cũng thấy quái dị. Mà bọn họ không biết, rắc rối đang dần tìm đến, kéo theo một hồi gió lốc sắp lặng lẽ tràn đến.