Quý trọng sinh mệnh rời xa nam chủ
Chương 16 : Xui xẻo là không thể tránh khỏi
Vị Tri Cư không hổ danh là đại tửu lâu, danh hào vang hội, hiệu suất làm việc cực kỳ đáng khen ngợi. Chu Tiêm không phải chờ lâu, thức ăn thơm ngào ngạt đã được bưng lên, bày đầy một bàn. Ở giữa là một con lợn sữa quay mũm mĩm, làn da nâu giòn tan, sắc hương vị câu toàn, Chu Tiêm nhìn mà không nhịn được thèm thuồng.
Lần này, Sầm Sóc coi như kiến thức danh hào “Vị Yêu” của Chu Tiêm. Nhìn đồ ăn gió cuốn mây tan, ngay cả hắn cũng phải sững sờ. Cũng may Chu Tiêm không quá mức phi nhân loại, không đến mức một mình xử lý hết cả bàn, cùng lắm là chén được một nửa. Sầm Sóc gắt gao nhìn vòng eo thon thả của Chu Tiêm, thực sự không hiểu nhiều đồ ăn như vậy đi đâu hết? Nữ nhân, quả nhiên là không thể nhìn bề ngoài phán đoán!
Chu Tiêm cực kỳ bất nhã “ợ” một tiếng, sau đó lại cực kỳ tao nhã cầm khăn lau miệng. Nhìn không ra mỹ nữ xinh đẹp như tiên này lại có thể biến sắc mặt khủng khiếp như vậy. Nếu không phải tự chứng kiến, đánh chết Sầm Sóc cũng sẽ không tin.
Nhưng Sầm Sóc không có vì thế mà ghét bỏ Chu Tiêm, ngược lại trong lòng dâng lên một loại cảm giác gọi là “ngọt ngào”, “thỏa mãn”. Chu Tiêm không che dấu bản chất thật của nàng trước mắt hắn, có phải ý nghĩa với trong lòng nàng, hắn đã không phải là “người lạ”?
Thực ra thì… Sầm Sóc suy nghĩ nhiều quá. Nhưng bản tác giả sẽ không nói ra sự thật, đánh vỡ mộng đẹp của người ta sẽ bị trời phạt.
Lúc này, Sầm Sóc chưa nói tới “yêu” Chu Tiêm. Cùng lắm là có cảm giác thích nàng, lần đầu tiên hắn cảm nhận được cảm giác này. Trước kia tiếp cận nàng vì nàng là nữ nhân đầu tiên khiến hắn có hứng thú, càng tiếp cận lại càng cảm thấy nữ nhân này thiên biến vạn hóa, trước mặt người khác có vẻ hiền lành nhu thuận hoặc lạnh lùng xa cách, lúc không có người thì nhắng nhít như một tiểu nha đầu chưa lớn. Rõ ràng là có rất nhiều điều bất mãn, nhưng không bao giờ nói ra, ngược lại đôi mắt quay tròn tiết lộ hết cảm xúc trong lòng, may mắn là nàng luôn che dấu không cho người khác thấy, chỉ có hắn ẩn thân ở xung quanh là biết được. Dần dần, hắn sinh ra một loại cảm giác gọi là “thích”. Thích nhìn nàng thay đổi sắc mặt, thích nhìn đôi mắt linh hoạt đầy cảm xúc của nàng, thích trêu chọc nàng rồi nhìn nàng giận dữ mà phản kháng không được.
Từ trước đến giờ, Sầm Sóc sẽ không ủy khuất chính mình. Nếu đã thích, thì đến gần đi. Nhân sinh dài dòng buồn chán, khó mà khiến hắn sinh ra thích thú. Ít nhất trước khi cảm giác này biến mất, hắn sẽ tận lực đối xử tốt với nàng. Sau này nhàn rỗi còn có thể nhớ lại mình đã từng thích một người.
“Làm chi nhìn ta? Trên mặt ta có nở hoa sao?” Chu Tiêm thấy Sầm Sóc cứ nhìn chằm chằm vào mình, không khỏi kỳ quái hỏi, còn vươn tay sờ sờ hai má. Con nhóc này cơ bản không có giác ngộ dùng khuôn mặt đó cắm đầu vào ăn sẽ khiến người ta cảm thấy quỷ dị đến cỡ nào!
“Uhm…” Sầm Sóc ngược lại không chột dạ xấu hổ, gật đầu nói: “Có hoa. Rất xinh đẹp!”
Nghe hắn nói vậy, Chu Tiêm đỏ bừng mặt. Làm trạch nữ nhiều năm, cơ hội tiếp xúc với con trai rất ít, lại không phải hàng cao cấp, chưa từng nói chuyện yêu đương, tướng mạo bình thường. Bây giờ có một đại soái ca thẳng thắn khen mình xinh đẹp, chỉ cần là nữ, kể cả lesbian cũng sẽ đỏ mặt, huống chi siêu cấp trạch nữ như Chu Tiêm.
“Ba hoa!” Chu Tiêm không khỏi mắng một tiếng, cúi đầu. Mái tóc dài rủ xuống che khuất bên má nàng, nhưng lỗ tai rõ ràng đỏ rực. Sầm Sóc thấy vậy, trái tim như bị hung hăng va chạm một cái, ngẩn ngơ.
Không khí trở nên ái muội mà quỷ dị.
Nhưng 5 giây sau, lập tức bị đánh vỡ vì bên ngoài ồn ào huyên náo.
Đại khái nó là như thế này.
“Phòng này vốn là Vương thiếu gia ta đặt đấy! Các ngươi là ai mà dám chiếm?” Đây là thằng nào đó hung hăng càn quấy nói. Dự là một thiếu gia ăn chơi trác táng. Motif này thường thấy rồi.
“Đúng vậy! Vương huynh, đám người này chắc là ở xa tới, chưa nghe danh Vương huynh. Lần này không dạy dỗ bọn họ một trận, bọn họ không biết Lộc Oa Thành là địa bàn của ai!” Đây là thằng nào đó nịnh bợ a dua nói.
“Kỳ hạn đặt phòng vừa mới hết, chúng ta đến trước thì nó là của chúng ta. Tại sao lại nói nó là của ngươi? Hoang đường!” Bên kia cũng không vừa, lập tức có người nhảy ra mắng.
“Hết thì sao? Vốn chính là Vương thiếu bao, các ngươi đúng là chán sống!” Đám người Vương thiếu không nói lý gào lên.
“Đừng nói nhiều! Đánh cho chúng nó một trận. Nếu không uy danh của Vương thiếu ta ở Lộc Oa Thành quét rác hết!” Vương thiếu dị thường kiêu ngạo nói.
Sau đó là một trận bùm binh bốp vang lên. Không biết bên nào chiếm thượng phong. Dù sao thì cũng chẳng liên quan tới Chu Tiêm.
Nhưng sự thật chứng minh, ghét của nào trời trao của ấy. Chu Tiêm ghét phiền phức, phiền phức tự tìm đến cửa.
“Rầm” một tiếng, vách cửa phòng riêng của Chu Tiêm và Sầm Sóc bị đâm ngã, bụi mù văng lên, may mắn là không nhiều lắm. Có thể nhìn rõ một vật thể hình người… Ách, vốn chính là người, dị thường chật vật nằm lê lết trên ván gỗ. Lúc này Chu Tiêm có thể nhìn rõ người của hai bên. Một bên do một thanh niên tướng mạo bình thường cầm đầu. Nhìn thanh niên kia ăn mặc gấm vóc hoa lệ, cầm một cây quạt tự cho là phong lưu tiêu sái, tướng mạo thường thường, nhưng túi mắt trễ xuống, vành thâm đen, thần sắc tái nhợt, đây chính là trong truyền thuyết “miệt mài quá độ” mà tạo thành di chứng, có mắt đều đoán được. Vây quanh là một đám cẩu gia nô, cùng với vài tên thiếu gia ăn chơi trác táng a dua nịnh hót. Chẳng qua lúc này cả bọn đều không còn khí diễm ban đầu, có vẻ giống chó cụp đuôi, thần sắc hoảng sợ. Vương thiếu còn run run cầm cây quạt chỉ vào đám người đối diện, nửa ngày không rặn ra một chữ.
Đối lập hoàn toàn với bên Vương thiếu, bên kia nhân mã không nhiều, nhưng nhìn đã biết là nhân vật không tầm thường. Nổi bật nhất trong đó là một thanh niên tầm 23, 24 tuổi, đầu đội kim quan, tướng mạo tuấn mĩ mang theo chút âm nhu, vóc người cao gầy, quần áo đơn giản nhưng nhìn thêu công tinh xảo, chất vải thượng đẳng, có mắt cũng biết tuyệt đối là đại nhân vật. Hai người kề bên thoạt nhìn cũng không tầm thường, một thiếu niên mi thanh mục tú, thần sắc lạnh như băng, bên hông đeo trường kiếm, nhìn đám người Vương thiếu mang theo khinh miệt. Người còn lại khuôn mặt đáng yêu như trẻ con, thoạt nhìn rất là thiên chân vô tà, lại có vẻ lười nhác, một chốc liền ngáp ngắn ngáp dài, ai nấy đều nghĩ có khi hắn sẽ lăn đùng ra ngủ ngay lập tức cho xem.
Đối lập lớn như vậy, đủ để thuyết minh tình huống cẩu huyết trong tiểu thuyết. Đơn giản là một phương quyền thế đại nhân vật cải trang vi hành, gặp phải hoàn khố bại gia tử, sau đó thì diễn biến như trên. Phe nào chính phe nào phản, dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra.
“Các ngươi điên rồi! Các ngươi có biết Vương thiếu là ai không? Đây chính là con trai độc nhất của Thành chủ! Ở Lộc Oa Thành chính là địa bàn của Vương thiếu! Các ngươi cũng dám đối với Vương thiếu như vậy! Chờ bị phong sát ở Lộc Oa Thành đi!” Một tên trong đám bại gia tử lập tức kêu gào. Lời này không khỏi khiến mọi người biến sắc mặt. Kỳ thật vẫn là người ở dưới đại sảnh. Còn người trên tầng hai đều xem kịch vui. Không để ý chính là nhóm ba người tướng mạo xuất sắc, cùng với hai người Chu Tiêm.
Ba người kia không buồn liếc nhìn hắn lấy một cái, thanh niên tuấn mĩ âm nhu quay sang nhìn Chu Tiêm cùng Sầm Sóc, hơi khựng lại một chút, trong mắt lóe ra kinh diễm cùng nghiên cứu, mỉm cười nói: “Thật xin lỗi, làm hỏng nhã hứng của hai vị. Sở mỗ lập tức đền bù cho hai vị.”
Chu Tiêm không để ý đến Vương thiếu kêu gào, cũng không có chú ý lắm thanh niên tuấn mĩ âm nhu họ Sở. Kỳ thực nàng cảm thấy tổ hợp ba người này có chút quen thuộc, nhưng rõ ràng là chưa từng gặp qua. Vậy sao lại có cảm giác quen thuộc như vậy? Chẳng lẽ là nhân vật nam chính trong thịt văn? A…
Tự xưng là họ Sở, mang theo hai thuộc hạ diện mạo thiếu niên… Rõ ràng chính là Tứ Vương gia Hoàng Phủ Khanh! Nam nhân thứ hai của Tần Tuyết Nhi!
Dựa vào! Trốn được Tần Tuyết Nhi, trốn được Lưu Dạ Nguyệt, trốn được Lâm Hiên, lại tới đây một Hoàng Phủ Khanh!
Chu Tiêm đang không ngừng kêu gào trong lòng, ngoài mặt vẫn không đổi sắc, nhìn chằm chằm vào Hoàng Phủ Khanh. Sầm Sóc lập tức đen mặt. Tên ẻo lả kia có gì hay mà nhìn? Hắn đẹp trai hơn tên kia ngàn vạn lần!
Sầm Sóc lập tức lạnh lùng đáp: “Không dám. Chẳng qua là một bữa cơm mà thôi.”
Hoàng Phủ Khanh cảm nhận được Sầm Sóc không thân thiện, thậm chí còn có một tia địch ý, trong lòng ngẩn ra. Rõ ràng là chưa bao giờ gặp qua đôi nam nữ tướng mạo xuất sắc này, nhưng tại sao lại có địch ý với hắn? Hoàng Phủ Khanh kỳ quái không hiểu.
Chu Tiêm nghe Sầm Sóc đáp lời, lập tức hồi thần, vẻ mặt lạnh nhạt quay người đi, không thèm để ý bọn họ cãi cọ cái gì. Không thể không nói, khuôn mặt này có tác dụng trang bức rất cao, lập tức khiến người ta hiểu lầm đây là một mỹ nhân lạnh lùng khó gần.
Chỉ có Chu Tiêm biết, nàng không muốn dính dáng gì tới Hoàng Phủ Khanh! Giải quyết nhanh rồi biến đi! Lão nương không chơi với nam chính thịt văn!
Lúc này, người bị quên lãng Vương thiếu, nhìn thấy Chu Tiêm lập tức quên hết sợ hãi, vẻ mặt mê đắm, cơ hồ sắp chảy nước dãi. Thấy mỹ nhân, Vương thiếu cứ như uống thuốc kích thích, lá gan mập lên nhiều.
“Vị cô nương này, tại hạ Vương An Hoa, là thiếu thành chủ Lộc Oa Thành. Có thể may mắn được biết khuê danh cô nương?”
Vương An Hoa quên mất người dám “mạo phạm” mình là nhóm Hoàng Phủ Khanh, bày ra tư thế tự cho là đẹp trai nhất, kiêu ngạo nhìn Chu Tiêm.
Chu Tiêm gặp phải Hoàng Phủ Khanh, trong lòng vốn sốt ruột bực bội, lại có một gã ăn chơi trác táng dám đùa giỡn mình, nhất thời lửa giận không thể kìm nén được, vơ lấy chén đũa trên bàn quăng về phía Vương An Hoa.
Động tác của Chu Tiêm nhanh chóng lưu loát, đánh bất ngờ, hoàn toàn khiến người ta há mồm trợn mắt, không kịp phản ứng. Kết quả là Vương An Hoa bị quăng trúng vài cái bát, mảnh vỡ cắt trên da thịt, còn bị đụng u đầu, nhất thời trợn mắt chỉ vào Chu Tiêm: “Ngươi… Ngươi…”
Truyện khác cùng thể loại
42 chương
89 chương
94 chương
60 chương
24 chương
17 chương
53 chương