Quý trọng sinh mệnh rời xa nam chủ

Chương 10 : Cách giải xuân dược???

“Tiêm Nhi?” Lúc này Lâm Hiên dường như mới phát hiện ra Chu Tiêm, có chút kinh ngạc kêu lên “Chuyện gì xảy ra? Ngươi với Tuyết… Tần cô nương là thế nào?” “Chuyện này…” Chu Tiêm vừa định nói chuyện, đột nhiên cảm thấy thân mình nóng lên, tay chân như nhũn ra, mềm yếu cơ thể khát cầu an ủi thỏa mãn. Nàng biết, mị dược phát tác rồi! Bản thân mình cũng trốn không thoát! “Tiêm Nhi?” Không nghe thấy Chu Tiêm trả lời, Lâm Hiên tiến đến gần một bước gọi nàng. Mùi đặc trưng của giống đực xộc vào mũi, khiến mị dược càng thêm xao động. Chu Tiêm cắn môi, nghĩ nếu bây giờ mà cổn sàng đan với Lâm Hiên, tương lai nhất định sẽ thê thảm gấp trăm lần kết cục trước! Cùng nữ chủ giành nam nhân không phải là việc kẻ thức thời sẽ làm. Nàng cần phải tránh xa Lâm Hiên, tránh xa đồ họa thủy này! Không chỉ có thế, bởi vì theo bản năng, Chu Tiêm bài xích chán ghét Lâm Hiên, cho nên không muốn phát sinh quan hệ với hắn. Lâm Hiên thấy Chu Tiêm đột nhiên lùi ra sau, trong lòng bỗng dưng có một cảm giác quái dị. Dĩ vãng Chu Tiêm đều thân cận hắn, luôn thích theo đuôi hắn, mặc kệ hắn lạnh lùng cỡ nào, nàng đều kiên trì tranh thủ mỗi giây mỗi khắc được ở bên cạnh hắn. Chỉ cần hắn chủ động đến gần nàng, một chút thôi, cũng sẽ thấy trong mắt nàng vui mừng điên cuồng. Hắn khinh thường Chu Tiêm như vậy, cảm thấy nàng không khác nào đám nữ nhân háo sắc bên ngoài. Nhưng lúc này, Chu Tiêm không muốn hắn đến gần nàng, thậm chí thấy được nàng chán ghét hắn đến gần. Không sai, chính là chán ghét! Mặc dù rất mờ nhạt, nhưng hắn vẫn mẫn cảm thấy được. Lâm Hiên càng thêm nghi ngờ, nhưng đồng thời lại phát sinh một thứ tình cảm khác, rất nhỏ, đến mức hắn hoàn toàn không ý thức được. “Sư phụ…” Chu Tiêm véo đùi mình một cái, giữ vững tỉnh táo, không đến mức mở miệng ra toàn là rên rỉ thở dốc, “Tìm cho ta… một căn phòng… kín đáo… mang… nước lạnh… a… thùng nước… nước lạnh…” Cố gắng hết sức mới có thể biểu đạt ý nghĩ của mình, Chu Tiêm thở dốc, lại cầm lên một hòn đá hung hăng đâm vào tay. Máu tươi tuôn ra, nhuộm đẫm cánh tay trắng như ngọc, thấm vào lòng đất, cực kỳ chói mắt. Lâm Hiên lập tức hiểu ra, Chu Tiêm cũng bị trúng mị dược. Vừa rồi hắn cũng biết Tần Tuyết Nhi trúng xuân dược, nhưng mà nàng không giống Chu Tiêm, nàng hoàn toàn bị mị dược chi phối ý chí, chỉ biết tuân theo dục vọng. Chu Tiêm lại tình nguyện chịu tội cũng không muốn thân thiết… Lần đầu tiên, Lâm Hiên đột nhiên cảm thấy thực phức tạp, không biết nên làm thế nào cho phải. Hắn vội vàng quay sang nói cho tổng quản sơn trang. Lưu tổng quản thấy cảnh này đã sớm ngây người, bị Lâm Hiên đánh thức lập tức vội vàng gật đầu, phân phó hạ nhân đi chuẩn bị, sau đó dẫn Chu Tiêm đi. Ngang qua người Lâm Hiên, Chu Tiêm cắn răng nói: “Sư phụ… Tìm kiếm… tìm kiếm xung quanh…!” Lâm Hiên liền hiểu được Chu Tiêm muốn nói gì, hắn thấp giọng đáp ứng. Chu Tiêm liền lê lết đi theo hạ nhân dẫn đường. Xung quanh giang hồ hiệp khách đã sớm bị cảnh này làm cho ngây người, hoang mang không hiểu chuyện gì xảy ra, thấy nhân chứng duy nhất Chu Tiêm cũng bị mang đi, có chút người muốn ngăn lại, nhưng đều bị Lưu quản gia lấy cớ đuổi đi. Mọi người ồn ào xôn xao một lát lại bị mời về sân lớn. Chu Tiêm liếc nhìn đám người, ánh mắt mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng hồng y diễm lệ như lửa, nhưng gương mặt quyến rũ vô song lúc này tràn ngập vặn vẹo, độc ác cơ hồ muốn hóa thành thực chất! Trong lòng Chu Tiêm đã sớm nguyền rủa người này vô số lần. Thật là xà hạt mỹ nhân! Nhưng mà chọc tới ai không chọc, cố tình lại chọc tới nàng! Nguyên văn Diễm Mị còn có khả năng bính đáp một thời gian, nhưng Chu Tiêm không muốn thế. Dám tính kế nàng, đừng trách nàng hạ thủ không lưu tình! … Hạ nhân mang Chu Tiêm vào một căn phòng trống, bên trong đặt sẵn một thùng nước lớn, còn có mấy khối băng làm cho nước càng lạnh lẽo. Chu Tiêm không chịu nổi, lập tức cởi quần áo nhảy vào trong thùng. Nước lạnh lẽo khiến lỗ chân lông nở ra, nhưng không đủ hòa tan khô nóng trong người nàng. Chu Tiêm mơ màng nghĩ, có lẽ một lúc sau sẽ tốt hơn. Có nước lạnh là được rồi… Đúng lúc đó, một giọng nói trầm thấp vang lên bên cạnh làm Chu Tiêm giật mình, nhưng không có sức lực đi để ý. “Chậc chậc, bản tọa vừa vắng mặt một lúc, ngươi đã thê thảm như vậy rồi. Thật là… không có bản tọa không ổn a!” Giọng nói tràn ngập bá đạo kiêu ngạo, mang theo trêu chọc, lại che dấu đau lòng cùng giận dữ. Đáng tiếc Chu Tiêm không rảnh để ý cảm xúc kịch liệt của nam nhân, thậm chí không buồn liếc nhìn hắn một cái, tâm trí hoàn toàn chìm đắm trong thùng nước lạnh lẽo cùng thân thể khát vọng. Băng hỏa lưỡng trọng thiên không hơn gì cái này! Nếu như lúc này Chu Tiêm thanh tỉnh một chút nhìn thấy nam nhân, nhất định phải hét toáng lên! Cái tên biến thái cường hôn nàng hôm qua! “Thật đáng thương…” Sầm Sóc thở dài một hơi, bàn tay đặt lên vai nàng. Xúc cảm lạnh lẽo từ tay nam nhân truyền tới từng tế bào thần kinh trong cơ thể Chu Tiêm khiến nàng rùng mình. Đúng lúc mị dược lại tác oai tác quái, điên cuồng chi phối nàng tìm kiếm căn nguyên mát lạnh, muốn càng nhiều hơn! Chu Tiêm nhất thời không khống chế được, rên rỉ một tiếng. Cổ họng nàng còn đang bị thương, giọng nói khàn khàn pha lẫn trong trẻo, nhất thời gợi cảm đến mức câu hồn. Sầm Sóc thầm mắng một tiếng, bàn tay đè lại vai nàng. “Bị thương không nhẹ… Nội lực bị khu động mạnh mẽ, kinh mạch bị thương, trong vòng ba tháng không thể lại vận dụng nội lực. Chậc chậc, thân mình như vậy, làm sao thỏa mãn được bổn tọa?” Câu cuối hắn đột nhiên ghé vào tai nàng nói, hơi thở dương cương nóng rực khiến thân hình nàng càng thêm khát vọng. Chu Tiêm hoàn toàn mất đi quyền khống chế thân thể, ngay cả ý thức cũng mơ hồ không phân rõ nam bắc. Nàng không có hôn mê, ý thức vẫn có một chút thanh tỉnh, nhưng cực kỳ yếu ớt. Dung nhan nàng vốn xinh đẹp thánh khiết, vẻ mặt vẫn luôn ngạo mạn lạnh lùng, bây giờ vì mị dược khiến cho làn da đỏ ửng, trở nên cực kỳ kiều mị xinh đẹp, so với bất kỳ xuân dược nào còn có trí mạng dụ hoặc. Đôi mắt nam nhân tối sầm lại, nghiến răng nghiến lợi khẽ mắng một tiếng, đến khi nhìn nàng, trong mắt chỉ còn lại bất đắc dĩ cùng… yêu thương? Nữ nhân thân hình trần trụi, hoàn mỹ dáng người, trơn nhẵn da thịt hoàn toàn lộ ra trước mắt. Hai cánh tay ngọc ôm chặt cổ hắn không chịu buông tha, khuôn ngực tròn trịa đáng yêu cọ cọ ngực hắn, vòng eo nhỏ nhắn như rắn nước vặn vẹo, không ngừng đốt lửa trên người nam nhân. Sầm Sóc ôm lấy nàng, cố nén điên cuồng dục vọng, mang nàng đến bên giường. (Viết đến đây nói thật là rất muốn tắt đèn thả màn… nhưng mà sợ bị quánh, cho nên cắn răng *đỏ mặt* viết tiếp…) “Tiểu nha đầu, bổn tọa chỉ cho ngươi cách giải xuân dược, như thế nào?” Tiếng nói trầm thấp gợi cảm đòi mạng vang lên bên tai, đầu óc Chu Tiêm càng mơ hồ, thân thể theo bản năng vặn vẹo, lại không biết đối với nam nhân là khiêu khích cỡ nào. Nha đầu… nha đầu… lão nương mới không phải là nha đầu…! Nàng mở mắt, đôi mắt tràn ngập hơi nước mê man nhìn nam nhân. Thấy nàng hiếm khi nào lộ ra vẻ mặt ngây ngơ, giống như hắn có thể tùy ý chà đạp nàng như vậy, Sầm Sóc cười đến càng làm càn. Thật không hổ là nữ nhân hắn nhìn trúng. Đủ xinh đẹp, đủ quyến rũ, cũng đủ ngây thơ… Lại thêm trong đầu óc nàng không biết cấu tạo như thế nào, nhưng toàn làm ra hành động khiến hắn cũng phải buồn cười. Rất… đáng yêu! “Ân… giải… xuân dược…” Tiểu nha đầu rầm rì nhắc lại, không biết nàng có hiểu mình đang nói gì không nữa. Nam nhân trầm mặt, nhưng cuối cùng trở lại bình thường. Muốn được đến người nàng còn có rất nhiều phương pháp, thậm chí nếu hắn cần, ngay bây giờ cũng được. Có điều cơ thể nàng bị tổn thương quá lớn, không thể thừa nhận hoan hảo. Hơn nữa, nếu chỉ được đến thân thể thì rất chán, chi bằng được cả trái tim nàng, như vậy mới thú vị. Từ lần đầu tiên cảm thấy nàng thật thú vị, cho tới âm thầm đi theo quan sát, phát hiện nàng kỳ thật ngoài mặt thanh cao lạnh lùng, nhưng nội tâm giảo hoạt nghịch ngợm. Vốn nghe nói nàng chung tình với Lâm Hiên, xem ra lời đồn đại là không thể tin. Hắn có một chút hứng thú với nàng, cho dù chỉ là một chút thôi, nhưng hắn muốn có được nàng! Nhiều năm như vậy, hắn còn chưa tốn tâm tư vì ai đâu. Sầm Sóc thầm nghĩ, ghé vào tai nàng nói: “Nha đầu, lần này tạm tha cho ngươi. Lần sau bổn tọa sẽ đòi về đủ!” Nói xong, hắn rút trong thắt lưng ra một bình sứ, lấy một viên thuốc màu đỏ đút vào miệng nàng, lẩm bẩm: “Giải độc thánh đan này bổn tọa còn luyến tiếc dùng đâu, hôm nay tiện nghi ngươi. Sau này nhớ bù đắp cho bổn tọa là được.” Không biết nghĩ đến cái gì, hắn cười đến sung sướng. Lại cúi nhìn, thân thể tiểu nữ nhân đã dần dần mất đi đỏ ửng, hơi thở bình phục, nhiệt độ trở về bình thường. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp ngủ say, thân thể vẫn ở trước mắt hắn, Sầm Sóc sờ sờ cằm đắc ý: “Dáng người thật tốt, xem ra sau này bổn tọa có lộc ăn!” Thoạt nhìn hai người ép buộc lâu như vậy, nhưng kỳ thực mới qua hơn 15 phút. Sầm Sóc cảm thấy cứ để nàng trần trụi như vậy không ổn, nhỡ có kẻ nào mắt chó xông vào thì sao? Thế nên hắn làm vẻ mặt bất đắc dĩ, kỳ thật trong mắt tràn đầy sủng nịch, mặc quần áo đắp chăn cho nàng. Làm xong, hắn đi đến gần cửa sổ, hơi liếc nhìn thấy bên ngoài Lâm Hiên đang đứng chần chờ, có lẽ phân vân không biết nên xông vào hay tiếp tục đứng đó. Sầm Sóc hừ lạnh một tiếng, đôi mắt chợt lóe ra sát khí, nhưng cuối cùng im lặng rời đi.