Tôi suy nghĩ trong vài giây, ngay lúc Bạch Dực muốn bỏ cuộc thì mở miệng nói: “Chuyện không phải là đồng ý hay không, anh đối với em ra sao, em đều biết, em… anh cũng biết mà, em không phải phụ nữ, em biết anh muốn. Em… mẹ nó, tùy anh thôi. Nói chung là em tạ lỗi với ba mẹ em.” Bạch Dực nắm tay tôi, vô cùng dùng sức. Tôi nhận thấy anh cũng đang lo lắng và mâu thuẫn, nhưng vẫn không buông tay. Tôi nhắm mắt lại, lần đầu tiên tim đập thật dữ dội. Bạch Dực kéo tay tôi ngã xuống giường. Anh thì thầm bên tai tôi: “Cảm ơn.” Sau đó tôi cảm thấy toàn bộ thân thể của Bạch Dực đè nặng lên mình, nhưng mắt vẫn nhắm nghiền như trước…. Sáng sớm hôm sau, tôi thật không biết giờ là lúc nào, vừa mở mắt thì đầu đau tưởng nứt toát ra được. Tôi muốn ngồi lên, nhưng cảm thấy nửa thân dưới như liệt hẳn. Khổ sở bò dậy, phát hiện khăn trải giường và đệm làm thành một đống hỗn độn. Tôi muốn xuống giường, nhưng thắt lưng chỉ cần khẽ động đã đau tưởng chết, không khỏi kêu rên. Bạch Dực quan sát ở phòng khác, mặt mày rạng ngời hỏi: “Dậy rồi? Cơ thể có khỏe không?” Mặt tôi đỏ lên, trừng mắt, một câu cũng không nói. Anh tránh ánh nhìn của tôi, dịu dàng hỏi: “Thân thể có chỗ nào không ổn?” Tôi bất giác nhìn xuống, đỏ mặt quay đầu, sau đó gật đầu đáp một câu nhẹ tênh: “Đừng lo” Anh thấy tôi như thế vội đến bên giường, ngồi xuống nói: “Cơ thể khó chịu lắm à? Cần đi bác sĩ không? Anh đi cùng em.” Tôi nắm tay anh, chầm chậm đứng lên, nói: “Không… không cần.” Anh lấy từ tủ ở đầu giường ra một hộp thuốc thoa nhìn tôi nói: “Anh xoa giúp em nhé.” Tôi giằng lấy hộp thuốc, lê từng bước vào WC, cười gằn: “Anh thật là… lo bò trắng trăng. Em tự làm được, không cần anh giúp.” Bạch Dực nhìn vào phòng bếp: “Anh làm chút điểm tâm cho em trước vậy.” Tôi đóng của WC, nhìn vào chiếc gương giữa phòng, cổ, ngực vẫn còn dấu hôn, mắt hõm vào đỏ ngầu. Chuyện tối qua đều ào ào quay về, sau cùng là tôi tự khiến mình mất sạch. Tôi gõ gõ vào gương thầm mắng: “ Thật là… thật là, con mẹ nó, quá nhục mà….” Tôi tắm vội qua, khổ sở thoa thuốc, thất tha thất thiểu bước ra ngoài. Tên kia đang sên bánh tổ, trên bếp còn đang hấp một nồi cơm đậu đỏ (- -|||) Thấy tôi bước tới liền chạy ngay đến muốn đỡ, tôi khoát tay ý bảo anh tiếp tục làm cơm. Anh chỉ vào ghế đệm ra hiệu cho tôi ngồi ở đó. Tôi thấy mặt trên thân ghế cũng phủ một lớp đỏ tươi. Trên bàn còn bày lỉnh khỉnh bánh tổ vừa sên và mấy quả trứng luộc, sau còn múc giúp tôi cả một chén đầy cháo nói: “Em đừng về nữa, hôm nay nằm nghỉ ở đây đi.” Tôi húp một ngụm cháo nói: “Không cần, cũng chẳng phải bệnh gì, xoa chút thuốc là có thể đi được.” Anh lo lắng nhìn, tôi chựng đũa lại, nhịn không được nói: “Anh cho em là nữ à? Được rồi, thế này đi, cơm xong, em gọi điện báo với mọi người là không về.” Lúc này anh mới yên tâm gật đầu, gắp một đũa dưa muối cho vào trong bát tôi. Bỗng chúng tôi nghe trước cửa có tiếng ồn ào, tôi để anh ra xem. Anh mở cửa, thì ra là người ở nhà kề vách đang ầm ĩ. Bọn họ vừa thấy Bạch Dực mở rộng cửa cũng ngừng cãi nhau. Tôi buông đũa, cũng bước tới nhìn, thấy ngay trước nhà của họ quả thật có rất nhiều chăn mền. Còn nhớ, Bạch Dực đã từng nói nhà này buôn bán đồ dùng trên giường, hay đang nhập hàng vào? Người phụ nữ trung niên kia thấy hai chúng tôi cũng chẳng nói gì chỉ quay về hướng người đàn ông gầy một cách khác thường nói: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau ôm chăn vào đi.” Hai chúng tôi thấy thế cũng vào nhà, đóng cửa lại. Chẳng hiểu tại sao tôi cứ cho rằng chỗ chăn mền khi nãy đều không phải là đồ mới. Người nhà kia có gì đó làm tôi không ưa được, tôi nhìn Bạch Dực nói: “Hay qua chỗ khác mua chăn vậy.” Anh gật đầu, nhưng lòng tôi lại dấy lên cảm giác khó chịu mơ hồ. Ngay trên mặt Bạch Dực tôi như thấy loáng thoáng có bóng mờ. Cơm xong, Bạch Dực kiên quyết bắt tôi phải nằm trên giường, tôi nói anh cứ buộc tôi ngủ vùi vào buổi sáng như thế không phải làm hỏng cả xương cốt sao? Nhưng anh không chịu, cứ bảo tôi phải nằm nghỉ mãi. Đầu tôi đều đã bị anh làm ụ mị, nói chung anh bỗng nhiên biến thành mẹ già của tôi, thấy tôi nằm yên rồi mới yên tâm ra ngoài mua rau. Tôi lo ngủ nhiều quá sẽ đau đầu, liền dứt khoát bước xuống giường, mặc quần áo vào, muốn ra ngoài sân phơi nắng. Hôm nay, thật hiếm khi gặp được không khí trong lành, tôi cầm điếu thuốc bước ra. Mặt trời giữa trưa mùa đông rất ấm áp và ôn hòa, ánh nắng khiến người ta có hơi choáng váng, tôi tham lam hưởng thụ hơi ấm ngắn ngủi kia, ánh dương này không hề gay gắt chút nào. Tôi phả ra một ngụm khói, nhớ đến cái mông và thắt lưng còn đang âm ỷ đau, không khỏi thầm mắng tên không phải người kia. Tôi thấy Bạch Dực có trồng ít hoa cỏ ngoài sân, nhưng những cây này vừa nhìn đã biết tên ranh kia dùng nó để làm bột âm dương trừ tà như Giáng Hương, Liên Kiều, còn có một chậu hoa quỳnh được bọc màng bảo vệ bằng nhựa bên ngoài. Tôi cười ha ha sờ sờ vào lá của hoa quỳnh, cảm thấy thân thiết vô cùng. Chậu hoa này hẳn là những hạt giống lần đó được anh giữ lại. Bỗng sau lưng có người gọi, tôi quay đầu nhìn, chẳng ai cả. Đang nghi hoặc, tôi lại nghe tiếng nói từ sân của nhà cách vách truyền đến. Thì ra là một bà lão đang tựa vào bancông, gọi tôi chắc cũng lâu lắm rồi. Tôi lên tiếng, bà cười với tôi hỏi: “Nhóc, có thể giúp bà một tay không?” Tôi hỏi: “Chuyện gì?” Bà vươn tay chỉ vào sào phơi đồ ở mép sân nói: “Cậu có thể giúp bà gom chăn một chút, bà lớn tuổi rồi, với không tới.” Tôi cau mày nhìn cái chăn nằm sát ngoài góc của sào phơi, xem ra có chút khó khăn với bà lão này. Nó cách quá xa, bà ta lại thấp nên không với tới. Tôi rít một ngụm nữa rồi dụi thuốc nói: “Bà mở cửa cho con đi, con đến giúp bà gom chăn.” Bà ta gật đầu cảm ơn, tôi xoa xoa tay, cảm thấy ánh mặt trời lúc nãy còn rất tốt thế nhưng thoáng cái một chút ấm áp cũng biến mất. Tôi lắc lắc đầu, bước đến mở cửa, bà lão kia đã đứng sẳn ở ngoài. Tôi có hơi phật ý, bằng cách nào mà bà ta có thể rời khỏi sân nhanh hơn tôi thế. Tôi xoa xoa thắt lưng, cảm thấy mình đang lê từng bước chân như ông già tám mươi tuổi vậy. Tôi chỉ vào cánh cửa nói: “Bà mở cửa đi” Bà ta đẩy ra cửa, sau đó có ý nhường tôi bước vào. Tôi vừa vào trong ngôi nhà kia liền cảm thấy không đúng cho lắm, sao nơi này lại lạnh khác thường thế này, đến đèn cũng không mở, u ám gần chết. Bà lão không bảo tôi đổi giày mà đi thẳng vào phòng trong. Tôi thầm đánh giá cách bày trí, thấy bố cục cũng giống như bên Bạch Dực thôi, nhưng không gian dường như rất chật chội, có rất nhiều chăn mền chất đống lên nhau, còn có mấy cái túi hình chữ nhật, trên sàn vương vải bông sợi, vô cùng lộn xộn. Tôi ngửi được một mùi thối kỳ quái, như có thứ gì đang mốc meo lên vậy. Điều khiến tôi nghi ngờ chính là, người nhà này có vẻ rất sợ lạnh, trên giường đã để hai ba tấm thảm điện, còn thêm vài túi chườm nóng. Tôi hơi khó chịu hỏi: “Trong nhà tuy lạnh thật, nhưng đâu cần dùng nhiều đồ sưởi ấm như vậy ạ? Ban đêm mà ủ hết nhiêu đó, có khác gì nhà xông hơi đâu?” Bà lão không màn đến thái độ nghi hoặc của tôi, đi thẳng ra sân, mở cửa ra nói: “Là nó kia.” Tôi thấy đó là một cái chăn bằng gấm màu đỏ thẫm, sao nhìn giống chăn thọ thế? Bất quá người nhà kia còn đang chờ tôi giúp, tôi bước thật vững ra ngoài sân, giơ tay túm lấy cái chăn, không ngờ động tác này lại động đến phần eo, tôi giật mình bất ngờ, bà lão đang ở gần đó thấy tôi lộ ra đau đớn liền hỏi: “Nhóc sao thế? Cơ thể khó chịu?” Tôi mạnh miệng nói chẳng sao cả, nghiến răng với người ra xa, nhưng vẫn không với tới như trước, đành bỏ cuộc rút tay về. Vừa định nói là đến tôi cũng không với tới thì bà lão đột nhiên giữ chặt tay tôi, sức lực mạnh mẽ khiến tôi phải giật mình. Bà chỉ vào chăn nói: “Nhóc, còn không mau nghĩ cách đi?” Tôi bị hành động bất ngờ của bà lão làm cho hoảng sợ, phải nói với bà: “Bà, chi bằng bà đợi một chút, sân nhà con có gậy tre. Bà chờ con qua đó lấy, sẽ giúp bà kéo nó về.” Bà ta nghe vậy mới thả tay tôi ra, lúc này tay bà thật lạnh khác thường. Tôi đi lấy gậy tre xong quay trở lại, bà lão vẫn thần không biết quỷ không hay đứng canh ở cửa như trước, cuối cùng thì tôi cũng đã giúp bà lấy được chăn. Bà ta khà khà cười lên, hạ giọng nói: “Có thứ này là an tâm ra đi rồi.” sau đó gật đầu với tôi. Tôi lặng yên nhìn bà lão ve vuốt cái chăn, lòng thấy không đúng cho lắm. Tôi nhìn xung quanh, cuối cùng chẳng nhận ra chỗ nào bất thường cả. Ở mãi nhà người khác cũng chẳng tiện là mấy, bà ta đẩy tôi ra cửa, nói vài câu cảm ơn. Tôi về lại nhà Bạch Dực, anh đã mua rau trở về, thấy tôi từ nhà sát vách đi đến thì hỏi: “Em đến nhà bên cạnh làm gì?” Tôi đóng của nói: “Chẳng việc gì cả, bà lão cách vách nhờ em lấy giúp chăn. Rốt cuộc em không thể không giúp người ta nha.” Anh ngây ra một chút, tôi nhíu mày nói: “Không sao cả, đừng lo lắng.” Anh dọn dẹp các bao nilon, nói: “Anh đi rửa rau, em nằm nghỉ tiếp đi.” Tôi vỗ trán nói: “Không nằm nữa, nếu tiếp tục chắc em rã người ra mất, để em lên mạng một chút.” Anh ừ một tiếng, cho rau vào rổ, cuối cùng lại hỏi một câu: “Bà ta bảo em lấy giúp chăn? Cái chăn ra sao?” Tôi đáp: “Một cái chăn gấm.” Anh ngừng tay, lại ừ một tiếng, tiếp theo là đến phòng bếp nhặt rau. Bữa trưa chúng tôi ăn tùy tiện vài món rau, anh nói có hầm canh gà, nhưng phải đợi đến tối mới dùng được. Tôi nói chẳng sao, đang xới chén cơm thứ hai bỗng nghĩ đến gì đó liền nói với anh: “Em đến để giúp anh thu dọn, sao lại thành thế này?” Anh nghe tôi nói xong liền cúi đầu cười run cả vai. Tôi hỏi anh cười gì? Chỉ thấy ha ha nói: “Giọng điệu của em nghe cứ như cô dâu mới cưới đang giận dỗi chồng mình ấy.” Tôi kinh thường hừ một tiếng, đang định cãi lại, bỗng nghe vang lên tiếng đập cửa gấp gáp. Bạch Dực buông đũa, bước ra mở. Đứng ngay cửa là gã đàn ông của gia đình kia, mắt gã có chút hoảng hốt, Bạch Dực hỏi: “Có việc gì thế?” Gã đàn ông nhìn tôi một chút nói: “Tôi muốn hỏi, nhà các người có dư túi chườm nóng hay không?” Không biết tại sao gã lại đứng ngoài cửa, nhưng tôi cảm giác được cả người gã đang run lên, Bạch Dực lắc đầu nói: “Túi chườm nóng, chúng tôi không có.” Gã ừhm một tiếng, Bạch Dực chuẩn bị đóng cửa, bỗng người phụ nữ của nhà đó chạy ra, nhìn gã đàn ông nói: “Mày về cho tao!” Gã đàn ông a một tiếng, nhìn người phụ nữ muốn nói nhưng thôi. Dường như gã biết chuyện gì đó, sau lại hạ giọng nói với người phụ nữ: “Về nhà hãy nói!” Người phụ nữ nhìn gã hằn học, sau đó bị kéo vào nhà, tiếp theo là tiếng đóng cửa rầm rập vang lên. Bạch Dực trở về chỗ ngồi, chẳng nói gì cả chỉ tiếp tục ăn. Tôi cũng không mở miệng, nhưng lòng cảm thấy càng lúc càng kỳ quái. Ngôi nhà kia tuyệt đối không bình thường. Buổi chiều tôi nói muốn phụ Bạch Dực dọn dẹp một chút, nhưng hầu hết đều do anh làm. Tôi cũng thay giúp cái chăn bị dơ tối qua, cho nó vào máy giặt. Nhìn những nếp nhàu nát trên đó, tôi bỗng thấy tai mình như nóng lên. Tôi đi vào nhà tắm, anh còn đang sắp xếp lại sách. Giống như trước đây, mấy cuốn sách tạp nham đều được anh giấu trong gương, còn giá sách chỉ trưng ra loại phổ thông thôi. Bạch Dực vẫn làm giáo viên dạy lịch sử như xưa, tôi hỏi sao không chọn nghề khác, anh chỉ cười nói đã quen rồi. Tôi cũng ha hả cười lên, không hỏi thêm gì nữa. Tôi cho tay vào túi nhìn anh đang bận rộn, muốn giúp nhưng lại không biết làm gì. Cuối cùng thì một buổi chiều cũng trôi qua như thế, nhìn thoáng qua chúng tôi thật giống người một nhà. Chúng tôi cùng xách một cái thùng ra sân để gom phế liệu, đợi có dịp sẽ bán. Sau khi xong xuôi, Bạch Dực nhìn tôi mỉm cười, mém ột điếu thuốc, anh đứng giữa sân phả một ngụm khói nói: “Em ở lại đi.” Tôi giận dỗi: “Ở lại làm gì?” Anh nói: “Ở lại sống cùng anh.” Tôi híp mắt, nhìn tên sắc quỷ mặt dày kia dõng dạc nói: “Cùng anh? Cũng được nha, nhưng phải ngủ riêng, ngày mai em đi đặt một cái giường. Anh một cái, em một cái, phải bảo vệ an toàn.” Bạch Dực lắc lắc đầu nói: “Không được, không làm thế được.” Tôi lắc đầu ra vẽ tiếc rẽ: “Vậy thôi đi, thỉnh thoảng em lại đến thăm anh.” Anh khẽ khàng phả ra một ngụm khói, nghiêng đầu vuốt tóc tôi hỏi: “Em không thích làm vậy sao? Đêm qua em cũng đâu phản đối.” Tôi như mèo bị giẫm phải đuôi, lông tóc cả người đều dựng đứng lên, giận dữ nói: “Anh đừng nói bậy, anh nhìn em này, từ trên xuống dưới có chỗ nào khỏe. Hay anh thử xem mùi vị thế nào, em cũng không ngại để anh không đứng thẳng nổi.” Anh thấy tôi như thế thì giọng điệu có hơi nhúng nhường, ôm lấy vai tôi nói: “Ở lại đi, nơi này cũng gần với tiệm của em, em xem, thế thì ngày nào cũng không cần cố sức chen lên xe buýt công cộng. Hơn hết, nếu em không muốn, anh cũng sẽ không mạnh bạo.” Câu này khiến toàn bộ đường lui của tôi đều bị chặt đứt. Tôi quay mặt… nói: “Được rồi, được rồi, ở lại thì ở lại, xét cho cùng thì chỗ anh gần cửa tiệm của em hơn…” Mặt anh chẳng chút thay đổi ừ một tiếng, nhưng khóe miệng lúc quay người đi rõ ràng đã cong lên một chút. Một nụ cười đó kiến tôi thật khó chịu, vẻ mặt kia như đang hả hê vì gian kế đã thành công. Tôi cảnh giác trừng mắt, anh vờ ho để che giấu toan tính. Bỗng chúng tôi nghe sát vách vang lên một tiếng [Bốp], giống như đang vỗ mạnh vào thứ gì đó. Tôi thật nhịn không được, người nhà đó rốt cuộc lại bày trò quỷ gì, liền nhìn Bạch Dực nói: “Nhà này quái thật, tuy trời đang lạnh lẽo nhưng có cần làm quá lên như thế không? Anh không biết chứ em thấy trong nhà bọn họ có vài túi chườm nóng, gã ta còn hỏi mình để làm gì?” Mắt anh dần lạnh xuống, không còn thái độ đùa cợt như lúc nãy. Tôi cũng chẳng nói thêm gì, lòng cả hai đều rõ, người nhà này tuyệt đối bất thường. Ngay lúc chúng tôi vừa ngán ngẩm vì chuyện phiền phức tự đâm vào mình thì chợt nghe sát vách có tiếng nổ rầm rập, sau đó là tiếng phụ nữ gào khóc. Lúc này, những người hàng xóm khác cũng bị âm thanh kia quấy rầy, đi đến. Tôi vừa mở cửa đã thấy vài người, nhưng nhà đó vẫn đóng chặt cửa. Tôi cũng bước ra ngoài, trong nhóm có một người đàn ông trung niên mang vẻ mặt như vừa bị lôi dậy khỏi cơn mộng đẹp gõ cửa, miệng còn hét lớn: “Này này, mở cửa ra mau. Các người làm gì ở lầu trên thế? Phá nhà à?” Tôi quay lại nhìn Bạch Dực, anh đang cho tay vào túi quần đứng sau tôi. Người đàn ông kia mắng vài câu, cửa lúc này mới chầm chậm mở ra, người phụ nữ mập mạp bước đến, mặt lạnh lùng hỏi: “Ồn cái gì? Đàng hoàng chút!” nấp sau lưng bà ta là người đàn ông gầy như que củi, ló mặt ra nhìn. Tôi thấy bà béo này cũng chẳng phải lương thiện gì, người đàn ông trung niên chỉ vào bà ta bắt đầu mắng tới tấp, tôi vội vàng kéo chú ta lại nói: “Chú là đàn ông mà, sao lại đánh phụ nữ chứ?” Mặt chú ta làm ra vẽ “Cậu chẳng biết gì cả” nhìn chúng tôi nói: “Các cậu vừa đến nên không biết rồi. Chuyện không phải một hai ngày. Người nhà này có bệnh, dù có làm gì hay không đều phát ra tiếng, tôi nghi họ làm chuyện ma quái!” Chú ta vừa nói xong, hàng xóm xung quanh đều lộ ra vẻ mặt ngờ vực và hoảng sợ, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?” Chú ta nhìn tôi nói: “Cậu chưa gặp phải à? Sẽ có người trong nhà đó nhờ cậu lấy giúp chăn một cách lạ lùng. Lúc trước, tôi cũng bị một ông lão gõ cửa nhờ lấy giúp chăn. Tiếp theo là vợ tôi, được một đứa bé cậy đến, nhưng lần nào cũng là người khác nhau, già có, bé có. Cậu nói xem nhà này rốt cuộc có bao nhiêu người? Kia còn không phải… còn không phải làm chuyện ma quái sao?” Nghe chú nói thế, lòng tôi thầm giật mình, đột nhiên nhớ đến bà lão có bàn tay lạnh lẽo, cùng sức mạnh rất lớn đó. Tôi nhìn bà béo kia, có vẽ như rất xấu hổ, mặt xanh lại, mắt như hai viên bông gòn trừng lên nhìn chú ta. Bà ta lắc lắc cái đầu béo núc, cười lạnh lùng nói: “Nhà bọn tao làm chuyện ma quái? Mày cũng biết nói láo quá nhỉ!” Người đàn ông trung niên không màn đến bà ta, định tiến vào nhà. Tôi muốn ngăn chú ta lại, nhưng bị đẩy sang một bên, Bạch Dực một tay đỡ lưng tôi, tay kia kéo tay chú ta nói: “Có chuyện gì từ từ nói.” Người đàn ông cũng muốn đẩy Bạch Dực ra nhưng tay anh mạnh hơn tôi rất nhiều. Bạch Dực tăng thêm lực, người đàn ông có đôi chút dịu lại, lo lắng nói “Buông ra”. Lúc này, trong nhà bỗng truyền đến tiếng rầm rầm, mọi người càng thêm hoảng sợ, người đàn ông kia thừa dịp gạt tay Bạch Dực ra nói: “Nhất định có chuyện, đi! Vào xem sao!” Bà béo kia dùng toàn bộ thân thể chặn họ lại. Đang giằng co ở cửa thì gã đàn ông gầy đét đột nhiên di chuyển, gã ta vừa vọt đến tôi liền cảm thấy theo sau đó là một cơn gió lạnh, trong nhà giống như vừa xuất hiện một vết nứt thật lớn. Người đàn ông trung niên thấy sắc mặt của gã cũng bất giác lui lại, có vài người bắt đầu nghĩ không ổn, chậm rãi tản ra, người đàn ông cũng biết được chuyện không tốt lành gì, liền lắp bắp nói: “Mày, bọn mày nếu còn ồn ào nữa, tao sẽ đến ban quản lý tố cáo.” Nói xong liền bỏ đi nhưng vẫn quay đầu lại nhìn chằm chằm. Mọi người đều vì hành vi quái dị của gã đàn ông mà hoảng sợ tản ra. Lúc này tôi lại ngửi được một mùi thối kỳ quái trên người gã, cứ như thứ gì đang thối rữa lên vậy, hơn hết gã càng đến gần mùi này càng nặng. Tôi thật không chịu nổi mà nôn khan một chút. Gã thấy vậy cũng kinh ngạc nhìn tôi, vừa bước đến gần thì Bạch Dực vội kéo tôi ra. Gã đàn ông gầy như que củi kia dừng lại, mở miệng hỏi: “Có phải cậu ngửi được mùi thối hay không?” Tôi bịt mũi gật đầu, mắt gã hiện lên thái độ cầu cứu, nhưng bà béo kia lại kéo vai gã lại, lôi tuột vào trong nhà. Tôi cúi đầu nhìn qua khẽ hở, thấy có rất nhiều sợi bông. Bạch Dực cũng ngồi xổm xuống nghiêng người nhìn, lúc tôi đưa mặt sát vào liền nhăn mũi nói: “Thối quá!” Anh cũng dí mũi mình vào, sau đó lắc lắc đầu xem như không có gì, kéo tôi về lại nhà mình. Bỗng lại nghe lên tiếng rầm rầm kỳ quái ở nhà bên, nhưng lần này không ai gõ cửa cả. Bạch Dực lo lắng nhìn tôi, anh nói: “Nơi này có thứ đó, em… cẩn thận một chút” Tôi khoát tay nói không sao, giục anh mau dọn dẹp. Lúc chúng tôi thu dọn xong cũng đến giờ cơm chiều, Bạch Dực nấu một nồi canh gà lớn, tôi ăn một bát, thật ngon đến run mi nhắm mắt. Anh thấy tôi như thế liền mỉm cười đắc ý. Hai chúng tôi đã lâu lắm rồi không ăn chung như vậy, anh lại xới cho tôi một chén đầy cơm, nói: “Ở cùng anh cũng không tồi mà.” Tôi gặm đùi gà, liếc cho anh một cái. Anh lắc lắc đầu không nói gì nữa, cũng bắt đầu ăn cơm. Cơm xong, tôi gọi điện cho ba mẹ nói muốn dọn đến ở cùng Bạch Dực. Nhà tôi đầu tiên là hơi ngạc nhiên. Sau khi nghe tôi giải thích nơi này gần cửa tiệm, không cần bắt xe buýt, bọn họ liền gật đầu đồng ý, bảo tôi đừng làm phiền Bạch Dực, vân vân, còn dặn phải thường xuyên dẫn Bạch Dực về nhà ăn cơm. Tôi cũng không còn gì để thông báo, nên vội vàng tắt điện thoại. Bạch Dực vẫn giữ thói quen cũ, cơm tối xong là pha một ly trà vừa đọc sách vừa nhâm nhi. Về phần tôi, càng đơn giản hơn, mở ngay máy tính. Tôi lên mạng hỏi Lục tử tình hình cửa tiệm, hẳn là ban sáng Bạch Dực đã nói gì đó với cậu ta, nên giờ miệng lưỡi thật vô cùng khó nghe. Chơi game được một lúc, không ngờ thời gian lại trôi qua quá nhanh, chớp mắt đã khuya. Lúc này, nhà kia lại vang lên âm thanh quái dị, nhưng không còn ai dám gây sự ầm ĩ nữa. Bạch Dực tắm xong liền chỉ vào nhà tắm nói: “Nước nóng rồi, đi tắm đi.” Tôi ừ một tiếng, ngay lúc vừa đứng dậy, định bước vào nhà tắm thì bỗng cảm thấy như có thứ gì vừa vút tới cửa sổ, một màu xanh quái đản bay xoẹt qua mắt. Tôi kéo Bạch Dực nói: “Cái gì vậy?” Anh đóng sách lại, để tôi chờ trong nhà, sau đó mở cửa thông ra sân. Cửa vừa đẩy ra, tôi liền ngửi được một mùi tanh tưởi vô cùng. Bạch Dực “Hử?” một tiếng, tôi tò mò bước đến, thấy trên tay anh là một cái chăn rách vừa đen vừa nhăn nhúm. Nhưng vẫn nhận ra được đó là một cái chăn có màu nguyên bản của nó là xanh biếc, được thợ khéo làm ra, bất quá giờ đã bung chỉ, vải bông cả lên, trông chẳng ra hình dạng gì nữa. Tôi thấy thứ này liền nghĩ ngay đến người nhà kế bên, kết quả phát hiện gã đàn ông gầy đét như que củi đang trốn ở góc cửa thông ra sân. Mắt gã cuồng dại khao khát giải thoát, thêm vào là thần sắc khiến người khác liên tưởng ngay đến thái độ hoảng loạn vì tai bay họa gió. Tôi không biết tại sao gã lén lút làm vậy, nhưng chỉ nhiêu đó cũng đủ để tôi khinh thường. Tôi liền giằng lấy đống vải nhàu nát trên trên tay Bạch Dực, dùng sức ném về phía gã đàn ông kia. Gã vừa thấy tôi định trả thứ đó về, vội vàng dùng tay ngăn lại, nhưng tôi lại chơi ác, quẳng ngay vào mặt gã. Thấy thứ kia đi rồi lại về, gã vội đau khổ nói: “Nhóc à, đừng, đừng làm vậy mà. Tôi van xin cậu, nghĩ cách gì đem thứ này đi đi.” Tôi cảnh giác nhìn gã đàn ông kia nói: “Đầu ông có bệnh à, lén ném cái chăn rách sang đây làm gì? Nếu không phải mắt tôi nhanh, đợi hôm sau mới biết. Ông, con mẹ nó, còn này nĩ thế không?” Gã vội vã nói: “Không phải vậy, vì cậu ngửi được mùi kia trên người tôi. Tôi nghĩ chắc cậu có cách giải quyết thứ này. Aiz, nói thật cho cậu biết, thật ra cái chăn này là….” Gã còn chưa nói xong, thì sau lưng bỗng xuất hiện bà béo, bà chỉ cần một tay đã túm gã trở vào, phải nói là ông gầy bị kéo lê vào nhà. Sau đó bà ta còn đưa mặt ra trừng mắt nhìn chúng tôi rất dữ tợn. Tôi hơi lùi về sau, nghĩ thầm người đàn bà này mới thật kinh dị nhất. Bạch Dực nhìn bà ta gật nhẹ đầu, cuối cùng mới cất tiếng chào hỏi. Lúc này, tôi lại cảm thấy trong nhà có thêm người nữa. Vì ngay lúc bà ta vừa đóng cửa sân thượng, trong chớp mắt, tôi phát hiện mặt cửa kính ngoài sân thoáng qua cái bóng. Bạch Dực vỗ vỗ tay hỏi: “Cái chăn kia, em nghĩ giống với thứ gì?”